An Viên bước vào, khuôn mặt thanh tú xám xịt như tro tàn, đối diện là người đàn ông anh tuấn đang lười biếng dựa vào sô pha.
Người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, kiểu tóc lịch lãm, khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng đơn bạc, đường nét trên khuôn mặt như điêu khắc, bất đồng với tướng mạo bên ngoài, anh mắt hắn lưu manh và hoang dại lại kém đi vài phần nho nhã, nhưng cũng chính vì vậy, tên đàn ông hạ lưu vô sỉ này mới có thể lợi dụng Tiểu Tình cưỡиɠ ɦϊếp cậu.
An Viên cúi đầu, ngón tay người đàn ông kia gõ gõ mặt bàn, An Viên bất giác run run, ngón tay siết chặt, nhưng rất nhanh, cậu lại kiên định cởi bỏ nút áo, bắt đầu cởi sạch quần áo của mình.
Quần áo rất nhanh đã rơi xuống đất, da thịt trần trụi trắng nõn bị che kính bởi dấu vết tìиɦ ɖu͙ƈ dâʍ ɭσạи, hai vυ' của An Viên hơi phồng lên, trên núʍ ѵú bị chơi đến sưng đỏ có đeo một cái nhũ hoàn, nương theo ánh sáng phán xạ ra một màu sắc yêu diễm, tôn lên thân mình trắng như tuyết của An Viên.
“Cởϊ qυầи, tôi muốn xem bướm da^ʍ của cậu.” Giọng điệu trầm thấp hạ lưu khiến cậu khó khăn nhắm mắt lại, nhưng cậu chỉ có thể bất lực, run rẩy cởi bỏ thắt lưng, đem phía dưới quái dị kiều diễm dang rộng ra trước mặt người đàn ông.
An Viên là người song tính, tuy rằng cậu vẫn luôn cảm thấy mình là đàn ông, nhưng thân thể dị dạng này đã mang lại cho cậu cảm giác khác lạ, bao gồm khi bị đàn ông xâm phạm……
Cậu sẽ dùng nữ huyệt cao trào, dùng nữ huyệt phun nướƈ ŧıểυ, thậm chí đáy huyệŧ còn cất chứa tϊиɦ ɖϊƈh͙ đàn ông, người này luôn cắm vào đáy huyệŧ cậu nội bắn, bắn đến trôi cả sự tự tôn nam tính của cậu cho đến khi biến thành bộ dạng như bây giờ.
Huyệŧ của An Viên rất lớn, sưng to kỳ lạ, đỏ tươi như quả anh đào, phía trên bị trói buộc bởi cây gậy màu hồng, theo sự chấn động của nó, cả người An Viên run nhè nhẹ theo.
“ưm……”
“Banh bướm ra.” Người đàn ông ra lệnh.
An Viên nhục nhã mở mắt ra, cặp mắt xinh đẹp lập lòe ánh nước.
Người đàn ôn nhếch môi, cười lạnh cao giọng lập lại lần nữa: “Đem huyệŧ ɖâʍ banh ra!”
Lúc này An Viên không dám phản kháng nữa, cậu nghe lời banh ra hai cái mép sò múp thịt, chính giữa hai cái mép sò là cái miệng sò da^ʍ đang hé mở. Thịt sò đỏ tươi ẩm ướt, bởi vì hôm qua mới bị ȶɦασ qua, miệng bím còn chưa khép lại, thịt da^ʍ nhảy tưng tưng bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người đàn ông hỏi, “Tϊиɦ ɖϊƈh͙ đâu?”
Khóe mắt An Viên trào ra lệ nóng, “Tôi…… Tôi……” Cậu tối hôm qua bị nội bắn quá nhiều, đáy huyệŧ tràn đây tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc, để thoải mái hơn một chút, cậu đã lén đi phòng vệ sinh lấy ra bớt, nhìn lỗ huyệŧ không ngừng phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc nóng, trong lòng An Viên vừa khuất nhục vừa tuyệt vọng, nhưng tuyệt vọng nhất vẫn là hiện tại.
Hắn ta sắc mặt âm trầm mà nói, “Tôi đã nói cái gì?”
Hắn đã nói cái gì…… gương mặt An Viên trắng bệch lộ ra vài phần xấu hổ, mỗi ngày đều phải ngậm tϊиɦ ɖϊƈh͙ đàn ông…… Mỗi ngày đều phải gọi là đến…… cậu là nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ là…… Thịt chậu……
Cậu không có tự do, cũng không thể gặp Tiểu Tình, cho đến khi người đàn ông này chán ghét mới thôi……
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, thanh âm rất nhẹ, Phong Trì tựa như đã biết là ai, khóe miệng gợi lên nụ cười da^ʍ, “vào đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng ở phía sau cửa phát ra, “Phong tổng, tôi đến để dưa báo cáo cho ngài.”
Gióng nói này là —— Tiểu Tình!
An Viên hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.
“Không…… Tiểu Tình…… Tiểu Tình ở bên ngoài……”
Ánh mắt Phong Trì thâm thúy tràn ngập tà ý, “Tôi phải ȶɦασ cậu trước mặt cô ta……”
“Không…… Cầu xin ngài…… Không thể như vậy…… Cầu ngài…… A…… Không…… Tôi cầu ngài……”
Nhưng cuối cùng Phong Trì vẫn cưỡиɠ ɦϊếp cậu, cách một cánh cửa, mạnh mẽ cắm vào huyệŧ ɖâʍ của cậu, làm cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ giãy giụa khóc nức nở, nhưng lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể che miệng lại, giống như kỹ nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị đàn ông ȶɦασ bướm……
Trước đó, An viên và Tiểu Tình là quan hệ yêu đương, ngày nọ An Viên bồi Tiểu Tình đi làm, lúc ở trong thang máy Tiểu Tình oán giận ông chủ không chịu thăng chức tăng lương, An Viên đau lòng cô ta, nói giỡn rằng muốn chủ động cùng ông chủ nói chuyện. Nhưng lại trùng hợp là khi cậu cùng bạn gái nói chuyện thì đúng lúc gặp ngay tổng giám đốc công ty này bước vào. Tuy rằng là tổng giám đốc nhưng người này lại không chịu trách nhiệm quản lý nhân sự. Xui xeo thay, từ lúc người nọ bước vào đã chú ý tới người thanh niên thanh tú đang vuốt tóc bạn gái thấp giọng an ủi. Nói rằng cô sẽ nhất định sẽ thăng chức làm giám đốc nhân sự, người đàn ông nghe vậy cười lạnh một tiếng, Tiểu Tình ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người nọ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, kéo bạn trai giới thiệu đây là Phong tổng.
An Viên nhìn về phía Phong Trì, xấu hổ ngượng ngùng lễ phép chào hỏi, đối với ông chủ trẻ tuổi ở công ty của bạn gái, An Viên thật sự nghĩ không ra nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Nhưng Phong Trì lại coi trọng cậu, thậm chí còn xấu xa nghĩ mẫu người mà hắn luôn tìm kiếm lại có một ngày như dê com tự mình rơi vào bẫy.
Cũng có thể nói là nhờ Tiểu Tình giúp Phong Trì, An Viên vì trấn an bạn gái, tự nguyên chủ động đi vào văn phòng Phong tổng đàm phán, cậu thanh niên ngây thơ đến ngốc nghếch này lại cho rằng bạn gái vào công ty đã lâu, cũng nên thăng chức đến vị trí mà cô ta muốn. Nếu như Phong Trì mà không coi trọng An Viên, hắn đã tống cổ cậu thanh niên ngu xuẩn cùng bạn gái ra khỏi nơi này rồi, nhưng Phong Trì không làm vậy, hắn cười cười, đưa ra điều kiện, Tiểu Tình có thể làm giám đóc nhân sự, hơn nữa công ty cũng sẽ tăng cường bồi dưỡng cô ta, nhưng cái giá phải trả là An Viên bắt buộc phải hầu hạ hắn lên giường……
An Viên bị dọa cho choáng váng, cậu cho rằng chính mình sinh ra ảo giác, nhưng Phong Trì lại tự mình mở khóa quần, hạ lưu nói, “Bài học đầu tiên hôm nay là làm thế nào để nuốt ƈôи ŧɦịŧ của ông!”
Ngoài mầm cây của cậu, An Viên chưa từng nhìn qua chim lớn của đàn ông khác. Cậu bị ƈôи ŧɦịŧ thô sẫm màu của Phong Trì dọa cho nhảy dựng, cậu muốn chạy nhưng lại bị người đàn ông cao lớn cường tráng phía sau ôm lấy, Phong Trì bỏ lớp ngụy trang ngày thường, giống như tên cường đạo lưu manh lỗ mãng lột sạch cậu, ép buộc cậu ngậm qυყ đầυ của hắn, qυყ đầυ to như trứng ngỗng hung hăng đâm chọc cổ họng cậu, miệng bị tàn nhẫn căng ra, khoang miệng mẫn cảm trơn trượt như như bướm nhỏ phun ra nuốt vào đại ƈôи ŧɦịŧ, Phong Trì làm cậu thật lâu, An Viên hiện vẫn tại còn nhớ rõ cảm giác đau đớn nhục nhã khi đó, cậu khóc nức nỡ, gắt gao cắn chặt môi, nhưng hương vị trong miệng không có cách nào xóa bỏ, ngay cả khi sau này cậu và Tiểu Tình kết hôn, thì cậu cũng đã từng là một kỹ nữ vừa bị ép bú ƈôи ŧɦịŧ vừa bị cɦịƈɦ nát nhừ.
Cho đến hôm nay, hai người đã cɦịƈɦ nhau vô số lần, Phong Trì là một tên khốn vô tình xáo trá, hắn đẩy An Viên từ ngây thơ thuần khiết vào vực sâu vạn trượng, mỗi lần cậu muốn chạy trốn, hắn sẽ dùng một miếng mồi khác dụ dỗ cậu quay đầu lại, cho đến khi cậu hãm sâu vào vũng bùn vĩnh viễn không còn cách thoát ra.
An Viên đã bị Phong Trì thao chín, cậu như kỹ nữ bú thuần thục dưỡng vật đàn ông, ƈôи ŧɦịŧ dài đến 28 centimet mà cậu có thể ngậm vào rất sâu, có đôi khi còn sẽ thâm hầu cho hắn, biến cổ họng mình thành ly tự sướиɠ, đến khi ƈôи ŧɦịŧ phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙. Cậu cũng có thể dâʍ đãиɠ ở trên người Phong Trì ưỡn ẹo, người đàn ông tây trang giày da nghiêm chỉnh, còn cậu thì không mảnh vài che thân, như nam kỹ hạ tiện không biết liêm sĩ.
Phong Trì yêu thích thân thể cậu, càng thích hơn là huyệŧ ɖâʍ của cậu, con sò kia vừa nóng vừa ướt, mỗi lần cắm vào vào cứ như đi ngâm suối nước nóng, có thể hút có thể kẹp, có đôi khi hắn lôi kéo nhũ hoàn trên ngực, nhai cắn núʍ ѵú sưng to đỏ hỏn của cậu, lúc đó An Viên sẽ kẹp càng chặc, đáy huyệŧ bên trong như biến thành một cái bướm khác vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ.
Phong Trì nói cậu là con đĩ sinh ra là để cho đàn ông chơi. An Viên khóc lóc vâng dạ, cậu dùng cái đùi tuyết trắng da^ʍ tiện mà kẹp lấy eo hắn, thân thể liều mạng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên xuống, đáy huyệŧ chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, dùng thịt da^ʍ non mềm đỏ hồng run rẩy vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ, tuyệt vọng vuốt ve chim nhỏ của mình để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ bản thân.
Tuy nói là cưỡиɠ ɦϊếp, nhưng An Viên đã hoàn toàn đắm chìm trong loại tìиɦ ɖu͙ƈ thô bạo này. Cậu trầm mê vào cảm giác suиɠ sướиɠ do cấp trên của bạn gái mang lại, lại cảm thấy áy náy với sự dâʍ đãиɠ của mình, càng oán hận Phong Trì đã cưỡиɠ ɦϊếp cậu, giữa nhiều thứ cảm xúc hỗn tạp đan xen đó, An Viên lại cũng người đàn ông này không ngừng day dưa.
Cho đến hôm nay, An Viên vẫn như cũ tự mình đưa tới cửa cho Phong tổng đùa bỡn, nhưng là lúc đi thang máy cậu lại đυ.ng phải bạn gái Tiểu Tình, Tiểu Tình làm giám đốc nhân sự, tuy rằng năng lực không đủ, nhưng cô có tham vọng, Tiểu Tình cũng biết tất cả là nhờ có An Viên giúp đỡ, An Viên nói dối mình cùng phong tổng quen biết, sẽ giúp cô đạt được tâm nguyện, Tiểu Tình cũng thật sự tin, còn làm nũng nói An Viên thật tốt, An Viên cười khổ cúi đầu, Tiểu Tình có lẽ căn bản không biết chính cậu đã trả giá lớn thế nào.
“Tiểu Tình……” Lúc Tiểu Tình ra khỏi thang máy, An Viên lưu luyến mà gọi cô.
Tiểu Tình quay đầu lại, ý cười treo trên gương mặt ngọt ngào, “Có việc gì buổi tối hãy nói, em bây giờ có công việc rồi.”
An Viên chua xót gật gật đầu nói, “Được.” Cậu nhìn bóng lưng mảnh mai của Tiểu Tình chậm rãi đi xa, nhìn thang máy chậm rãi khép lại, cậu bất lức đứng yên cho đến tầng mười tám địa ngục.
An Viên không biết rằng chút nữa Tiểu Tình cũng sẽ đến đó, chính tai nghe được bản thân mình bị Phong Trì đùa bỡn lăng nhục.
Côи ŧɦịŧ Phong Trì thật sự rất lớn, càng tới gần gốc thì càng thô như cái lon, qυყ đầυ lớn gần bằng quản bóng tennis, kích cỡ làm An Viên liên tưởng đến kích thước của con ngựa đực, chim lớn thô to che kín gân xanh được bao phủ ánh nước trơn trượt nhìn qua càng dữ tợn, hình dạng đáng sợ dọa người.
An Viên gian nan quỳ trên mặt đất, cặρ √υ' điểm xuyến nhũ hoàn rũ xuống, nhìn qua giống như là một con đĩ nhỏ da^ʍ loàng của Phong Trì, cậu khóc không thành tiếng, cố nén khuất nhục hé miệng ngậm lấy ƈôи ŧɦịŧ tanh nồng của hắn.
Cây ƈôи ŧɦịŧ 28 cm này đối với An Viên đã không còn xa lạ, mới hôm qua vừa ở trong đáy huyệŧ của cậu bắn ra vô số nghiệt chủng. Mà hôm nay hắn lại lần nữa muốn đem bé bướm non trân quý của cậu dâng hiến cho cây ƈôи ŧɦịŧ này hưởng dụng, dùng bộ dáng vô cùng nhục nhã này làm trò trước mặt bạn gái cậu.
An Viên mυ'ŧ chim lớn, ƈôи ŧɦịŧ thô đen nong miệng cậu đến căng đầy, làm gương mặt dính đầy nước mắt của cậu phập phồng lên xuống.
Phong Trì vừa lòng sờ sờ mặt cậu, dùng qυყ đầυ trêu đùa đầu lưỡi non mềm của cậu, An Viên vừa muốn nôn vừa rêи ɾỉ, đôi mắt to xinh đẹp lần nữa tràn ngập nước mắt.
Cách một cánh cửa, bạn gái An Viên đang dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại báo cáo công việc, mỗi lần cô nói một câu, An Viên liền khẩn trương run lên, sợ bạn gái sẽ đột ngột xông vào.
Miệng bướm đỏ bừng phía dưới đang mở rộng, trên âm đế sưng to là gậy mát xa đang vang ong ong, hai mép sò múp rụp hé mở lộ ra khe thịt bên trong, bên trong là thịt da^ʍ hồng hồng uốn cong, theo nhịp thở dốc dồn dập của An Viên co rút mấp máy, bên trong không ngừng tràn ra dâʍ ɖịƈɦ.
“Cậu ướt.” Dâʍ ŧɦủy̠ tích lại hội tụ một chỗ, thấm ướt thảm lông.
Hai mắt An Viên tràn đầy nước mắt, vừa khuất nhục, lại vừa da^ʍ tiện. Phong Trì dùng giày da cọ cọ âm đế. An Viên mẫn cảm run lên, suýt nữa nằm liệt dưới đất.
“Tiểu cɧó ©áϊ thích tè dầm(?).” Âm thanh trầm thấp sắc lạnh từ đỉnh đầu phát ra.
An Viên lại run lên, hoa huyệt phụt một cỗ dâʍ ɖịƈɦ.
Phong Trì cũng nứиɠ muốn nổ tung, hắn rút chim vô tình từ trong miệng An Viên ra, căn chuối to 28 cm sung huyết sưng to, phía trước đại qυყ đầυ đỏ sậm đến phát tím, gân xanh làm ƈôи ŧɦịŧ đen nhánh càng thô tráng, hắn cởi bỏ tây trang áo sơmi, tùy ý ném xuống đất, cơ thể rắn chắc ban đầu bị tây trang che giấu lộ ra ngoài, An Viên chưa từng nghĩ tới ông chủ một công ty lớn như thế khi cởϊ qυầи áo ra lại như vận động viên bóng rổ.
An Viên dại ra nhìn hắn, cho đến khi bị nam nhân ôm lên. Đùi cậu bị đặt ở trên bàn, bướm non phát tình da^ʍ tiện mở rộng ra, Phong Trì dùng ƈôи ŧɦịŧ khảy miệng sò của cậu, đem huyệŧ ɖâʍ đã sớm ướt dầm dề chơi đến chảy càng nhiều nước, An Viên cảm thấy thẹn rêи ɾỉ, đôi tay chống lên ngực Phong Trì, liều mạng ngăn cản nhưng làm sao thoát nổi kết cục bị đại ƈôи ŧɦịŧ thuận lợi cɦịƈɦ sâu vào thân thể.
Miệng huyệt nhỏ hẹp bị đỉnh vào tàn nhẫn, lúc đại ƈôи ŧɦịŧ cắm vào có chút khó khăn, nhưng hắn không hề dừng lại, mà dùng biên độ thấp đong đưa, tìm đúng thời cơ đột nhiên nắc phập một cái xuống, theo đó An Viên hét thảm một tiếng, cự vật thô to tiến trong cơ thể căng đến lỗ bướm của An Viên run rẩy, cậu bám chặt lấy Phong Trì, móng tay cào vào cánh tay hắn, cơ bụng hữu lực của Phong Trì kề sát đáy chậu mềm mại cuả An Viên, chậm rãi đưa đẩy vài cái, chờ An Viên thích ứng, liền bắt đầu đâm vào rút ra ȶɦασ nhừ cậu.
“Bên trong cậu vừa ướt vừa nóng.” Phong Trì một bên thấp giọng trêu đùa, một bên hung hăng cɦịƈɦ cậu, An Viên cố nén đau đớn rêи ɾỉ, hắn xem bộ dáng cậu vừa áp lực vừa phát da^ʍ, mạnh mẽ đâm vào phía trước đỉnh mạnh, đỉnh đến An Viên khóc thút thít đυ.ng vào bên cạnh bàn, gần như có thể làm cho Tiểu Tình bên ngoài nghe thấy, tiếng va chạm nặng nề vang dội, Tiểu Tình không dám tiếp tục nói, xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng cô trăm triệu lần sẽ không nghĩ đến, người ở bên trong bị Phong tổng chơi cư nhiên lại là bạn trai cô.
“A…… Không…… Không cần như vậy……” An Viên khóc lóc nhỏ giọng cầu xin, cậu không thể để Tiểu Tình phát hiện, tuyệt đối không thể……
Phong Trì lỗ mãng mà dùng sức làm cậu, một bên uy hϊếp nói, “Không muốn để cô ta vào, thì phải nhanh đem ƈôи ŧɦịŧ nuốt hết vào!”