Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 38

Diệp Xán không thể tin được nhìn Diệp Tự Minh, dường như hắn đã biến thành người cậu không hề quen biết, cả hai không ai nói gì, sau một lúc lâu trầm lặng, Diệp Xán hít sâu một hơi, hỏi: “Đây là cách mà anh bảo chịu trách nhiệm à?”

“Phải.”

Diệp Xán chợt thấy bi ai, mất đi thân phận con nhà danh gia vọng tộc, cũng bị cướp đi tự do, nhưng kiêu ngạo và nguyên tắc của cậu vẫn còn, cậu trào phúng: “Không cần, anh đồng ý lấy chuyện đại sự cả đời ra để phụ trách, cũng không hỏi trước tôi có đồng ý không.”

Kết quả này không nằm ngoài suy đoán, Diệp Tự Minh biết Diệp Xán đã thích người khác, hắn bình tĩnh khuyên cậu: “Em từng nói là, em và người kia không có hi vọng, nếu đã thế, anh là lựa chọn tốt nhất, không phải à? Chúng ta không có quan hệ huyết thống. Ở bên anh, em có thể có được tất cả của anh, công ty, bất động sản, địa vị, cũng có thể lấy lại tự do…”

Hắn bình tĩnh như thể đang nói chuyện làm ăn, Diệp Xán nghe hắn liệt kê từng lợi ích một, càng lúc càng mà thất vọng và phẫn nộ, đứng lên nói: “Đừng nói nữa, tôi không đồng ý.”

Cậu không chờ Diệp Tự Minh nói thêm, cũng tạm thời không muốn nhìn hắn, cầm quần áo ném lại một câu “Tôi đi tắm” rồi vào phòng tắm.

Tắm xong, cơn phẫn uất của Diệp Xán cũng không được nước dập tắ. Được người mình thầm mến bao năm ngỏ lời kết hôn, có lẽ người bình thường sẽ gật đầu ngay lập tức, nhưng đối với Diệp Xán mà nói, nếu chỉ vì quan niệm bảo thủ của Diệp Tự Minh, chỉ vì lý do hoang đường là muốn chịu trách nhiệm, cậu thực sự không thể chấp nhận.

Mặc áo tắm về phòng ngủ, Diệp Tự Minh đang chờ cậu, hắn trầm mặc nhìn Diệp Xán một lúc, hỏi: “Có phải em vì người kia nên mới từ chối anh không?”

“Không phải.” – Diệp Xán tức giận nói: “Không liên quan đến anh ấy.”

“Vậy vì cái gì?”

“Tôi chỉ kết hôn với người tôi thích thôi, không phải vì nguyên nhân lung ta lung tung nào khác! Quan điểm hôn nhân của chúng ta không giống nhau.”

Diệp Tự Minh cấp tốc bắt được trọng điểm, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em thấy anh không thích em à?”

“Chắc là anh cũng thích tôi đấy.” – Diệp Xán nói: “Nhưng đây không phải thứ tôi muốn, tôi sẽ không kết hôn với người chỉ coi tôi là em trai.”

Diệp Tự Minh cố chấp truy hỏi: “Tại sao không được? Em muốn cái gì?”

Diệp Xán càng buồn bực thất vọng, cậu yên lặng nhìn Diệp Tự Minh, đột nhiên cười rộ lên: “Được thôi, tôi cho anh biết tôi muốn cái gì, chỉ sợ là dọa cậu Diệp đây hoảng sợ thôi. Nhìn tôi.”

Không cần cậu yêu cầu, Diệp Tự Minh vốn đã không thể rời mắt nổi cậu. Diệp Xán kéo một bên vai áo tắm xuống, da cậu rất trắng, vừa mới tắm xong, nước trên người đã được áo tắm hút khô, cánh tay bị lộ ra càng thêm trơn bóng trắng mịn, trên hõm xương quai xanh của cậu còn mấy giọt nước chưa khô, trượt xuống dưới, lướt qua l*иg ngực không gầy không chắc, lăn xuống bụng, biến mất tại mép qυầи ɭóŧ sạch sẽ vừa mới thay.

Trên mặt Diệp Tự Minh không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt hắn đã trầm hẳn xuống, hầu kết lăn chậm một cái.

Diệp Xán lai không để ý đến, cậu thấy Diệp Tự Minh không bị lay động, càng cười trào phúng phẫn nộ: “Nhìn thấy chưa? Chẳng có gì xảy ra cả, anh vốn dĩ chẳng thích tôi. Anh có biết thích là gì không, hả cậu Diệp? Không phải như lời anh nói, cho tôi tiền, cho tôi quà, mà là khi anh nhìn thấy thôi khỏa thân thế này, chẳng mấy chốc sẽ cứng, sau đó chúng ta…”

Cậu cố ý nói trắng trợn trước mặt người anh bảo thủ của mình, còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về nửa người dưới của hắn, ai ngờ vừa nhìn, cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn lại, bỗng nhiên không nói thành lời.

Giống như lời cậu nói, Diệp Tự Minh cứng rồi, đũng quần hắn nổi lên một khối rõ ràng.

Thật… Thật là lớn… Diệp Xán nghĩ không đúng lúc. Cậu vừa nhìn thấy chỗ đó đã quên mất mình định nói cái gì, chỉ là bản năng mách bảo không ổn, cậu lùi về phía sau, đυ.ng lưng vào tường.

“Sau đó chúng ta làm sao?” – Diệp Tự Minh đi lên phía trước chống tay vào tường, giam cậu giữa người mình và bức tường, Diệp Xán không còn đường lui, lúc này mới nhận ra mình chơi hơi quá, vội vàng kéo lại áo tắm đang xộc xệch nhưng đã bị Diệp Tự Minh ngăn lại.

“Em vẫn chưa tin anh thích em à?” – Diệp Tự Minh kề sát tai cậu, hạ thân cứng rắn của hắn đè vào quần Diệp Xán, hơi thở nón bỏng nhẹ nhàng phả lên lỗ tai nhạy cảm của cậu.

Gương mặt trắng nõn của Diệp Xán dần đỏ ửng, cậu tóm lấy quần áo Diệp Tự Minh, giọng nói cũng dính một chút du͙© vọиɠ: “Tôi không tin, chứng minh cho tôi xem.”

Diệp Tự Minh dùng đoạn dây lý trí cuối cùng kiềm chế mình: “Em còn nhỏ, chờ thêm hai năm…”

“Thứ cho tôi nhắc nhở anh, tôi hai mươi hai rồi. Có phải anh không được không?” – Diệp Xán kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, ưỡn người đẩy vào nơi đang cứng ngắc của Diệp Tự Minh. Diệp Tự Minh vứt bỏ lý trí, đỡ mông cậu bế bổng lên, ném lên giường, rồi cúi người hôn đầy hung ác.

Từ khi bị Diệp Tự Minh nhốt, Diệp Xán không hề vận động, cậu lười đến mức xương cốt cũng mềm nhũn, bị Diệp Tự Minh kéo eo lên để ôm cũng mềm như con mèo để mặc hắn sờ. Diệp Tự Minh thích không buông tay, vuốt ve da thịt cậu, từ ngực đến chân, một tấc cũng không bỏ qua.

“Này… Đừng sờ chỗ đó…”

Diệp Xán chưa bao giờ biết bắp đùi của mình lại nhạy cảm đến thế, cậu nức nở muốn tránh lại bị Diệp Tự Minh bắt nạt thưởng thức nhiều thêm nữa, tìиɧ ɖu͙© đã bốc lên đầu, du͙© vọиɠ của cậu đứng thẳng, cậu vô thức đưa tay xuống an ủi lại bị Diệp Tự Minh nắm chặt tay.

Ham muốn không được thỏa mãn, Diệp Xán dính sát vào người Diệp Tự Minh làm nũng: “Anh hai… Anh hai, em không chịu được, anh ơi…”

Diệp Tự Minh bị tiếng anh hai của cậu làm cho lửa du͙© vọиɠ càng bùng lên, hắn khàn khàn giọng nói: “Ngoan nào, anh hai thương em.”

Hắn nắm tính khí của cả hai vào cùng một chỗ, giúp hai người cùng phóng thích du͙© vọиɠ lần đầu tiên.

Cả hai ôm nhau thở dốc, tóc Diệp Xán vốn đã ướt, bây giờ dính mồ hôi càng ướt thêm, Diệp Tự Minh vuốt tóc mái dính trên trán cậu, cúi đầu hôn một cái lên trán cậu.

“Trong tủ đầu giường có đồ.” – Diệp Tự Minh nói, hai người đều biết đồ này là cái gì: “Có được không? Em suy nghĩ cho kỹ, đây là lần cuối cùng anh hỏi ý kiến của em.”

Diệp Xán chủ động ôm lấy cổ hắn, chuyện đã làm được một nửa rồi mà Diệp Tự Minh cứ nhất định phải dừng lại hỏi ý kiến, tính kiên nhẫn của cậu rất kém, cắn lên cổ Diệp Tự Minh một cái, lầm bầm: “Sao anh phí lời thế, có phải đàn ông không hả… Nhanh lên đi.”

Diệp Tự Minh vui vẻ đồng ý.

Diệp Xán không ngờ, đó là lần cuối cùng Diệp Tự Minh hỏi ý kiến của cậu, từ lúc sau hắn càng lúc càng khiến cậu không chịu nổi, từ người chủ động dụ dỗ đến khi khóc lóc từ chối, cầu xin Diệp Tự Minh nhẹ thôi, chậm thôi, đừng chạm chỗ đó, tất cả đều không được hắn làm theo.

Trăng đã lên cao, trong phòng ngủ xa hoa nào đó, tình hình vẫn còn tiếp tục.

Diệp Xán bị Diệp Tự Minh ôm vào ngực, cả người run rẩy, hậu huyệt đang phun ra nuốt vào cây gậy nóng bỏng của Diệp Tự Minh, tư thế ngồi khiến trọng lượng toàn thân cậu dồn hết vào bên dưới, càng giúp cho thứ thô dài kia đâm đến nơi mẫn cảm sâu bên trong cậu.

“Anh ơi… Em không chịu được, hức… Sâu quá, sâu quá, a! Á… Chậm thôi…”

Diệp Xán khóc lóc lắc đầu, nhưng Diệp Tự Minh không cho phép từ chối, ôm chặt cậu vào ngực, cây gậy vẫn không ngừng xuyên xỏ đóng cóc. Diệp Xán không có chỗ trốn, chỉ có thể hết sức bấu víu lưng Diệp Tự Minh, sau lưng hắn đã hơi rỉ máu, vô cùng thê thảm, nhưng đau đớn lại càng gợi lên hứng thú ác liệt tàn bạo của hắn.

“Em cầu xin anh đi.” – Diệp Tự Minh dùng giọng khàn khàn dỗ cậu: “Em cầu xin anh hai, anh hai sẽ tha cho em.”

Diệp Xán tin là thật, vội vàng khóc lóc xin tha: “Xin anh hai mà… Aaa, không…. Xin anh, hức, xin anh tha cho em…. Á, aaa, lớn quá…”

Đáng tiếc người anh bình thường hay dung túng cho cậu đã hoàn toàn thay đổi khi lên giường, nghe thấy cậu khóc lóc cầu xin không hề đau lòng, trái lại càng tăng thêm du͙© vọиɠ, thứ chôn sâu trong cơ thể cậu càng lớn hơn, kiên định đâm đến tận cùng.

“Á! Aaa, lớn quá… Hức, em không bắn được…. Đừng làm nữa… Ứm…. Aaa…”

“Em có muốn kết hôn với anh hai không?”

Diệp Tự Minh liên tục bắt nạt nơi yếu điểm của cậu, giọng điệu lại dịu dàng cực kỳ, Diệp Xán vừa khóc vừa bị ép trả lời: “Có, em có… Xin anh đấy, á! Hức, sao anh chưa bắn! Đừng đâm chỗ đó, a a a, không muốn đâu…”

Diệp Tự Minh thực sự đã nhịn quá lâu, lăn lộn em trai ăn sạch sẽ hết lần này đến lần khác, Diệp Xán cầu xin rồi mắng chửi, cào lưng hắn không ra hình thù gì, hắn không ngừng lại, cuối cùng Diệp Xán không chịu nổi nữa, kɧoáı ©ảʍ trào ra khiến cậu ngất xỉu.

Diệp Xán tỉnh lại, bị đói mà tỉnh.

Cậu đang nằm trong một cái ôm ấm áp, vừa đói vừa khát, cậu cố gắng mở mắt ra mới phát hiện mình đang được Diệp Tự Minh ôm, còn Diệp Tự Minh đang ngồi trên chiếc ghế bọc da dài.

“Đây là… Là chỗ nào?” – Diệp Xán hỏi, đang cố nghĩ ngợi, ai ngờ vừa cử động một chút thôi mà eo đã bủn rủn không chịu nổi, cả phía sau cũng không ổn chút nào, tất cả ký ức điên cuồng ập lại cùng lúc, cậu trừng mắt tàn nhẫn nhìn kẻ đang ôm mình: “Anh là cầm thú à! Em đã nói không muốn, anh… A!”

Cậu còn chưa nói xong đã bị Diệp Tự Minh che miệng lại, vừa định giãy dụa lại thấy một người con trai mặc đồ phục vụ đi đến.

Diệp Xán không biết trong này còn người khác, nghĩ đến vừa nãy mình nói to thế, xấu hổ vùi vào trong quần áo Diệp Tự Minh.

Diệp Tự Minh động viên vỗ vỗ lưng cậu, nói với phục vụ: “Cậu chủ tỉnh rồi, lên món đi.’

“Vâng.” – Phục vụ khom người, đi ra ngoài.

Lúc này Diệp Xán mới dám thò đầu ra xem xét hoàn cảnh xung quanh, rất cẩn thận không nói lung tung, Diệp Tự Minh dịu dàng nói: “Chúng ta đang ở trên máy bay. Máy bay tư nhân của anh, đội bay cũng là của anh, không phải lo.”

“Ồ.” – Diệp Xán yên tâm hơn một chút, dưới sự trợ giúp hầu hạ của Diệp Tự Minh cẩn thận ngồi xuống, bốn phía đều có cửa sổ nhưng đã đóng chặt, vừa này Diệp Xán không phát hiện, cậu nhìn xung quanh khoang: “Sao trang trí không giống bốn năm trước, em không nhận ra.”

“Cái kia hơi cũ, anh mua cái khác rộng hơn.”

“Bay đến đâu rồi?”

“Mới cất cánh không lâu.” – Diệp Tự Minh sờ sờ mặt cậu, vừa nãy cậu nằm úp mặt lên quần áo hắn, giờ trên mặt bị đè thành một vết hồng hồng, nhìn qua hơi ngốc nghếch: “Anh bế em lên đây, đi cả đường mà em không tỉnh.”

“Đây là lỗi của ai hả?!” – Diệp Xán bực mình: “Với lại sao anh không nói sớm là anh thích… thích…”

Da mặt cậu mỏng, vả lại bây giờ còn nhân viên phục vụ trên máy bay, mãi không nói được thành câu, chỉ biết tức giận nhìn Diệp Tự Minh. Diệp Tự Minh bóp bóp má cậu, dịu dàng nói nốt cho cậu: “Anh thích em. Anh yêu em.”

Diệp Xán mặt đỏ tim đập nhanh, hô hấp cũng tăng tốc, cả người suýt bị nhấn chìm trong hạnh phúc vì mơ ước đã trở thành sự thật.

“Anh sợ nói ra sẽ dọa em.” – Diệp Tự Minh bất đắc dĩ cười cười: “Nếu biết em dễ chấp nhận như thế, anh sẽ không tra nhiều tư liệu đâu.”

“Anh tra cái gì?”

Diệp Tự Minh nói: “Cách để cầu hôn.”

“Có tư liệu rồi mà còn thất bại thế.” – Diệp Xán bĩu môi: “Nếu không phải chúng ta… Khụ, nếu không phải em từ bi cho anh cơ hội chứng minh, em còn tưởng anh không thích em cơ.”

Diệp Tự Minh nhìn cậu đầy cưng chiều, đến gần tai cậu hỏi: “Còn đau không? Eo có mỏi không? Anh hai mát xa cho em được không?”

Diệp Xán nói: “Đau.”

Cậu không hề khách sáo ngồi về l*иg ngực Diệp Tự Minh, sai khiến kẻ cầm đầu bóp eo đấm lưng cho mình, một lát sau phục vụ đưa cơm vào, cậu thoải mái hưởng thụ Diệp Tự Minh phục vụ đút cơm.

Ăn uống no đủ, Diệp Xán núp trong lòng ngực kiên cố ấm áp của Diệp Tự Minh, tán gẫu câu được câu không, muốn xác nhận lại xem Diệp Tự Minh thích cậu đến mức nào.

“Anh kết hôn với em rồi, sau này không có con cái nữa, công ty to như thế mà không có người thừa kế phải làm sao?”

“Nếu đời sau có người thích hợp thì nhận nó là người thừa kế, nếu không có cũng không sao, để cho người có năng lực tiếp quản.”

“Anh bằng lòng à?”

“Cam tâm tình nguyện. Tất cả nhà họ Diệp đều không quan trọng bằng em.”

Mặt Diệp Xán ngập tràn ý cười ngọt ngào: “Anh thích em đến thế thật à? Mấy chuyện ngày trước anh làm là vì thích em à?”

“Ừ.” – Diệp Tự Minh vuốt ve kho báu đang nằm trong ngực mình: “Anh lúc nào cũng thích em như thế. Cho nên, quên cái người kia đi, sau khi kết hôn, anh hai sẽ luôn cưng chiều em.”

Hắn còn bận tâm “cái người kia”, Diệp Xán không nhịn được vui vẻ.

“Thấy anh thích em đến thế, em sẽ nói cho anh biết một bí mật.” – Cậu ghé vào tai Diệp Tự Minh nói: “Hôm sinh nhật em, nụ hôn đấy… Là nụ hôn đầu của em.”

“Cái gì?” – Diệp Tự Minh chưa thể phản ứng kịp: “Em nói em và người em thích đã hôn…”

Diệp Xán chỉ cười không nói, chờ Diệp Tự Minh tự hiểu ra.

Diệp Tự Minh nhìn đôi mắt to giảo hoạt của cậu, chậm rãi nói: “Anh là người mà em thích…”

Diệp Xán cười không kìm chế được: “Tự ăn giấm của mình có ngon không, hả anh hai?”

Diệp Tự Minh vừa mừng vừa bực, cúi xuống dùng môi chặn miệng cậu lại.

Từ trước Diệp Xán vẫn cho là cậu dựa vào di chúc có lợi với mình mới đổi lấy được toàn bộ chú ý và dung túng không chừng mực của Diệp Tự Minh, đến bây giờ cậu mới biết, cậu chưa bao giờ dựa dẫm vào di chúc, chỉ là Diệp Tự Minh quá yêu thương cậu thôi.

Hai người ôm hôn triền miên trên bầu trời cao vυ't, đợi máy bay đáp đất, họ sẽ ký vào giao ước không bao giờ tách rời, từ đây chung sống hết quãng đời còn lại.

– HẾT CHÍNH VĂN-