Phương Phi Tận

Chương 17: Hà Như

"Lại dám trắng trợn cấu kết với phản tặc triều trước, quả thật là đại nghịch bất đạo!"

Thừa tướng chỉ thằng vào Lục Viễn Đạt, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc

Binh bộ Thượng thư Hồ Cảnh bước ra một bước, hai hàng lông mày nhíu chặt "Thừa tướng đại nhân, nhị hoàng tử chỉ vào trong lùng bắt phạm nhân, sao có thể nói là cấu kết với phản tặc?"

"Nhân chứng vật chứng đều có" Lục Bác Dung hừ lạnh "Hồ đại nhân không phải định nói đây chỉ là trùng hợp chứ?"

"Lời này của thái tử điện hạ là sai rồi, sự trùng hợp trong thiên hạ này, đâu phải không có.... Nếu không, chúng ta thả nhị hoàng tử ra trước, sau lại tiếp tục hỏi cung đám phản tặc kia một lần nữa!"

Những cuộc tranh luận như vậy, cũng không phải diễn ra lần đầu tiên, tại chính điện, Thừa tướng cùng Binh bộ Thượng thư dùng lời lẽ giao chiến, luôn muốn giành lấy cơ hội về phía mình

Lục Khai Hoàn rũ mắt nhìn miệng, lẳng lặng mà đứng, tận lực đem sự tồn tại của bản thân xóa đi

Thế nhưng, hắn vẫn cảm nhận được một ánh nhìn tràn đầy tìm tòi nghiên cứu chiếu tới, dính rất lâu ở trên người hắn. Ánh nhìn không hề nể nang, khiến cho người ta không có cách nào làm lơ đi được. Lục Khai Hoàn nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng không có cách nào giả vờ thêm nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lại, tầm mắt liền đυ.ng phải tân khoa Trạng nguyên đương triều – Lang Vũ Hoa

Có lẽ Lang Vũ Hoa cũng không ngờ rằng Lục Khai Hoàn lại cứ vậy thẳng thắn nhìn lại, tầm mắt va chạm kịch liệt, một hồi giao tranh âm thầm lại nổi lên. Lục Khai Hoàn vừa nhìn liền thấy được tia dò xét trong mắt đối phương, hắn chậm rãi nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó thu hồi lại tầm mắt, khiến cho người ngoài không biết hắn đang nghĩ đến điều gì

Kỳ thực, hắn chỉ là ngồi xem long hổ tranh hùng, ngư ông đắc lợi

Lang Vũ Hoa – Đời trước hắn cũng chú ý đến người này, mặc dù tài hoa của hắn không phải là người xuất sắc nhất, nhưng khi cùng hắn luận bàn, lại khiến cho người ta có những suy nghĩ khác. Điều đặc biệt ở trên người Lang Vũ Hoa, chính là trực giác của hắn vô cùng sắc bén. Văn chương của hắn, Lục Khai Hoàn cũng đã nghiền ngẫm xem qua, cho dù khi hắn làm hoàng đế, cũng mở ra rất nhiều cuộc thi thu hút nhân tài, nhưng những người đó đều không bằng Lang Vũ Hoa... Mà đời trước, hắn không kịp thu Lang Vũ Hoa dưới trướng, thái tử đã đi trước một bước, đem hắn thu về phe mình. Nhưng không biết đã chọc giận thái tử ở chỗ nào, bị trục xuất khỏi kinh thành, cuối cùng chết nơi tha hương, con đường làm quan vô cùng ngắn ngủi. Hiện tại, Lục Khai Hoàn không tính để cho một con người tài hoa như vậy lại có kết cục bi thảm như đời trước, cho nên hắn đã sớm viết một phong thư, tạm thời để ở chỗ Phương tiên sinh, chờ đợi vị trạng nguyên này từng bước mắc câu

"Được rồi! Các ngươi nghỉ ngơi một lát đi, trẫm đã bị các ngươi làm đau hết cả đầu!" Hoàng đế buồn bực xoa mi tâm, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn "Đem nhị hoàng tử thả ra trước, giam cầm ở trong phủ, không được tùy ý xuất phủ, Hồ Cảnh nói đúng, việc này vẫn chưa thể định luận... hơn nữa, là một vị hoàng tử, lại đem tống vào tù thì còn ra thể thống gì! Hôm nay thảo luận đến đây, các ngươi vẫn lui trước đi!"

Thái giám bên cạnh vội chạy bước nhỏ lên phía trước, cất cao giọng lanh lảnh "Bãi triều -!"

Các vị đại thần đều lần lượt hành lễ, sau đó thối lui, Lục Khai Hoàn đang tính theo dòng người ra khỏi điện, đột nhiên lại bị người gọi lại

"Tam điện hạ, xin dừng bước"

Khóe môi Lục Khai Hoàn khẽ câu, xoay người nhìn lại Lang Vũ Hoa "Vị đại nhân này, có chuyện gì sao?"

Lang Vũ Hoa hơi ngẩn ra, thật sự hắn chỉ nhất thời muốn gọi Lục Khai Hoàn, thần sắc trên mặt hơi do dự, Lục Khai Hoàn cũng không muốn ép buộc hắn

"Lang đại nhân, nơi này không tiện để nói chuyện, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, nếu như ngươi muốn biết cái gì, cứ đến phố Lạc Quang, cửa tiệm bán ngọc, nơi đó có đáp án cho ngươi"

Nói xong, hắn xoay người rời đi, về đến cung của mình, không tìm thấy Mạnh Sênh, hắn mặc cả áo ngoài nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi, không ngờ lại ngủ thϊếp đi

Giấc ngủ này của hắn cũng không an ổn, hắn mơ thấy một nữ nhân, đời trước chính là thê tử kết tóc cùng hắn, cũng chính là người hắn phong là hoàng hậu – Hà Như

Năm đó cưới Hà Như, chính vì nàng là trưởng nữ của đại tướng quân. Khi ấy, hắn không hề có thế lực hậu thuẫn mạnh mẽ như 2 vị hoàng huynh, lại mới từ Đột Quyết trở về, cần gấp một chỗ dựa, một người có thể làm hậu thuẫn vững chắc cho hắn

Lục Khai Hoàn đã phải ba lần đến bái phỏng phủ tướng quân, rốt cuộc cũng thuyết phục được ông ta, thế nhưng ông ta cũng ra điều kiện, Lục Khai Hoàn phải cưới con gái ông ta làm chính thê, cả đời cũng không được bỏ, nếu ngày sau vinh quang có được thiên hạ, con gái ông ta tự nhiên cũng sẽ trở thành hoàng hậu

Trong tình cảnh đó, Lục Khai Hoàn không còn cách nào từ chối, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đáp ứng... mà Mạnh Sênh cũng vì vậy mà tuyệt vọng

Mạnh Sênh không phải chưa từng nghĩ qua việc Lục Khai Hoàn sẽ lập thê tử, nhưng điều y không ngờ đến, chính là sự việc diễn ra quá nhanh

Hai người chỉ vừa mới thoát khỏi cửa tử trở về, ăn nhiều trái đắng mới trở về được Thiên quốc. Những đau khổ đều cùng nhau trải qua, y luôn tưởng rằng phần tình cảm này sẽ khắc thật sâu vào trong cốt nhục, nhưng chưa kịp để y vui mừng quá lâu, Lục Khai Hoàn đã dùng tin tức hắn thành hôn để đánh cho y đau đớn đến tỉnh lại

Lục Khai Hoàn nói, hắn muốn thú thê

Lúc ấy vết thương do tên bắn của Mạnh Sênh vẫn chưa khỏi hẳn, độc trên người vẫn chưa được giải hết, y nằm ở trên giường, gương mặt không còn chút huyết sắc

Nét mặt tuyệt vọng của y, cho là mộng, cũng khiến cho trái tim hắn chịu không nổi

Lục Khai Hoàn như người giãy dụa trong đầm lầy tỉnh lại, lau nhẹ mồ hôi vương trên trán

Lục Khai Hoàn hít sâu mấy lần, dùng sức ép cho bản thân bình tĩnh lại, nhắm mắt hồi tưởng lại

Hắn không yêu Hà Như, đêm động phòng hoa chúc, hắn cũng chỉ làm một lần, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, làm qua loa rồi rời đi, Lục Khai Hoàn cũng hiểu lý do tại sao sau này bản tính của Hà Như lại lạnh nhạt như vậy, sau sự lạnh nhạt đó, cũng là một nỗi bi thương thống khổ. Dù sao, trong thiên hạ này, bất cứ một nữ nhân nào khoát trên mình hỉ phục lộng lẫy, cũng đều mong có thể gả cho một phu quân tốt, có được hạnh phúc mỹ mãn, gắn bó như keo sơn.... Nhưng không yêu chính là không yêu, hơn nữa lúc ấy Lục Khai Hoàn vẫn còn trẻ, vẫn chưa biết cách che giấu sâu cảm xúc của hắn, đối với thê tử mới cưới rất lạnh nhạt, mỗi ngày đều đi đến gian phòng của Mạnh Sênh. Nếu chỉ một hai ngày, sẽ chẳng nhìn ra được điều gì, nhưng ngày qua ngày, e rằng Hà Như cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, dù không muốn, nhưng nàng cũng biết Lục Khai Hoàn không yêu nàng, sự chờ đợi cũng đã làm cho trái tim của nàng càng thêm băng giá, dẫn đến tính cách cũng vô cùng sắc bén

Lục Khai Hoàn không phải là một người nói không giữ lời, sau khi đăng cơ, hắn đã làm theo đúng như ý của đại tướng quân, lập thê tử Hà Như làm hoàng hậu, Hà Như lãnh đạm, Lục Khai Hoàn cũng không tính tiếp tục che dấu, mọi nghi thức đều làm theo quy chế của tổ tiên, mặt hoa da phấn, dù có phủ thêm nhiều lớp cũng không che được nét mặt tang thương của hoàng hậu.

Mùng 1 cùng 15 phải ở điện Hoàng hậu, nhưng khi Hà Như đã có thai sinh con, số lần đến điện hoàng hậu cũng đã giảm bớt....

Vốn dĩ, hắn đối với người vợ kết tóc này có phần nhiều áy náy, khoảng thời gian cuối đời kia, hoàng hậu đã tự tay nấu cho hắn bát canh thuốc, vì là hổ thẹn, hắn đã một ngụm uống hết, Lục Khai Hoàn cũng cảm nhận được, khi uống xong bát canh của hoàng hậu mang đến, bệnh tình của hắn cũng không thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng

Trong chén canh đó có bỏ thêm cái gì, thì hắn cũng lười quan tâm, lúc đó hắn chỉ muốn nhanh chóng xuống hoàng tuyền, đoàn tụ cùng Mạnh Sênh, những hành động này của hoàng hậu, xem ra cũng hợp tâm ý của hắn. Lục Khai Hoàn vẫn giả làm hồ đồ, hàng ngày đều đem bát canh thuốc uống hết, xem như đó là nợ hắn phải trả cho Hà Như, tiêu đi oán khí của nàng

"Điện hạ?"

Tiếng gọi mềm nhẹ đem Lục Khai Hoàn thoát khỏi những suy nghĩ đời trước, Lục Khai Hoàn mở mắt, nhìn thấy Mạnh Sênh đang đứng ở đầu giường nhìn hắn

"Làm cái gì?" Lục Khai Hoàn ngồi dậy "Sao muộn vậy mới trở về?"

"Có một tiểu cung nữ tìm ta, đưa cho ta cái này"

Mạnh Sênh vừa nói, vừa lấy một hầu bao màu lam nhạt từ bên hông đưa cho Lục Khai Hoàn, trên hầu bao còn thêu hai đóa hoa phong lan

"Nàng ta đưa ngươi cái này làm gì!" Vừa nhìn thấy hầu bao, bình dấm chua lâu năm trong lòng Lục Khai Hoàn liền đổ, chua đến ngứa răng "Đưa cái gì thì ngươi cũng đều nhận!"

"Người đừng hiểu lầm, chỉ là lần trước ta giúp đỡ nàng ấy mua đồ ăn vặt ở ngoài cung, nàng ấy đưa ta cái này cũng chỉ bày tỏ lòng biết ơn mà thôi...."

"Tỏ lòng biết ơn, vậy những lần ta nhờ ngươi làm giúp, có phải ta cũng nên tỏ lòng biết ơn với ngươi không?"

Lục Khai Hoàn đột nhiên sáp tới, đôi mắt tràn đầy ý cười, ý cười cũng dần lan vào trong tâm của Mạnh Sênh

Ngay lúc này, Mạnh Sênh như nghe được tiếng tim đập gấp gáp của chính y