Phương Phi Tận

Chương 4: Hối hận

Gia An năm thứ 8

"Sênh nhi, hôm nay có sứ thần đến từ Đột Quyết, mang theo rất nhiều cống phẩm, ta vẫn luôn nhớ, Sênh nhi nhà chúng ta thích nhất là đồ làm từ sữa. Năm đó, khi còn ở Đột Quyết, món ngươi thích ăn nhất chính là sữa hạt điều. Nhưng không thể thường xuyên ăn.... Nhưng lần này, ta đều giữ lại hết cho ngươi"

Lục Khai Hoàn đổ sữa cùng hạt điều vào cái bát để trước bài vị, sữa hạt điều cùng bình bạch ngọc ở cạnh nhau lại gợi ra rất nhiều chuyện năm xưa. Lục Khai Hoàn nhớ những ngày khi còn ở Đột Quyết, khi đó lần đầu hắn đến Đột Quyết làm chất tử, vào những ngày đầu, ngôn ngữ không thông, người Đột Quyết cũng không đối đãi tử tế với hai người. Hai người ở nơi xa lạ, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị, bởi vì muốn cho hắn ăn được nhiều, Mạnh Sênh đã lén lấy một phần đồ ăn của bản thân bỏ vào trong hạp đồ ăn của hắn, nên khi đó người y rất gầy, sắc mặt cũng không tốt

Sau đó, Lục Khai Hoàn ngẫu nhiên phát hiện được hành vi này của y, hắn nghiêm khắc không cho y làm việc này nữa, bắt buộc Mạnh Sênh phải ăn hết đồ ăn, lúc đó thân hình của y mới từ từ tốt lên. Nhưng sau khi rời khỏi Đột Quyết, thân hình của y còn gầy hơn khi còn ở, thân thể ăn bao nhiêu cũng không thể mập, trước sau như một, gầy gò đến đau lòng. Dạ dày y cũng để lại bệnh, không ăn được thức ăn dầu mỡ, thức ăn mặn, ăn xong cũng rất khó tiêu cơm, nhiều đêm khó chịu đến mức không ngủ được

Mà cho đến giờ phút này, Lục Khai Hoàn mới nhận thức được, tất cả sở thích yêu ghét của Mạnh Sênh, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.... Chỉ là, lúc trước hắn vẫn hồ đồ, ngay cả trái tim của chính hắn, mà hắn cũng không nhìn rõ. Trước kia, hắn vẫn chỉ cho rằng, Mạnh Sênh là một tên nô tài vâng lời, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi. Nhưng khi Mạnh Sênh thật sự rời đi, cũng đã đem miếng thịt lớn trong lòng hắn mang đi, khiến hắn đau đến không thở nổi

Miếng thịt đó cũng đã đi theo Mạnh Sênh, sau một mồi lửa, đã cháy thành tro tàn, không có cách nào bù đắp. Dần dần, lỗ hổng trong tâm hắn đã thành một vết sẹo không lành, chỉ cần chạm nhẹ liền đau đớn khôn nguôi

- --------------------------------------------------------

Gia An năm thứ 12

"Sênh nhi, ngày mai ta muốn đi săn" Lục Khai Hoàn cắm 3 nén nhang vào trong lư hương "Sẽ có một khoảng thời gian ta sẽ không ở cùng ngươi, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nhanh hồi cung"

Đầu hương cháy đỏ, tỏa ra từng làn khói trắng, nhẹ nhàng, mềm mại lượn quanh bài vị cùng bình ngọc, Lục Khai Hoàn ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó hắn xoay người ra ngoài cung Ninh Tuyển

Ở bên ngoài cung Ninh Tuyển có trồng cây đào, tuy không có trông trong sân của tẩm cung hoàng đế, nhưng hắn cũng hạ lệnh đem khắp nơi trong cung trồng cây đào, phái người cẩn thận chăm sóc. Hàng năm cứ 4 tháng 1 lần, khắp nơi trong cung tràn ngập sắc đào, một trời biển hoa, liên miên không dứt, hương thơm vấn vít khắp ngõ trong cung. Bởi vì vậy, nên nhân gian đều nói hoàng cung chính là một khu vườn ngát hương

Theo lý, cây đào cũng không phải là giống cây quý, bình thường không thể trồng trong hoàng cung, nhưng đây là mệnh lệnh của hoàng đế, nên không thể không đem tất cả cây cảnh khác nhổ bỏ để trông cây đào. Trong cung trồng đào, ngoài cung cũng có nhiều quý nhân đua đòi trồng đào theo, các văn nhân vì muốn lấy lòng hoàng đế, cũng đã xuất ra rất nhiều bài thơ ca ngợi cây đào

Thế nhân đều nói Gia An đế là người yêu hoa, thích nhất là đào, nhưng không một ai biết hắn yêu cây đào này là vì ai....

Lục Khai Hoàn đứng dưới tán cây ngắm hoa đào, than thở

"Ta biết ngươi thích nhất là hoa đào, cũng không biết khi ngươi ở trên trời, có nhìn thấy ta vì ngươi mà trồng vườn đào hay không?"

Nguyên nhân hắn cho trồng cây đào, cũng không có khác nguyên nhân của những hôn quân đời trước, tất cả chỉ vì niềm vui của giai nhân.... Nhưng khi hắn trồng xong cây, muốn đòi lấy nụ cười của người kia cũng không được.... Vì y đã vĩnh viễn đi mất

- ----------------------------------------------------

Gia An năm thứ 16

"Thời gian trôi qua thật nhanh" Lục Khai Hoàn cười cười nhìn bài vị, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn "Từ lúc ngươi rời khỏi ta, cũng đã tròn 10 năm"

Thời gian trôi qua rất mau, nó không vì ai mà dừng lại.10 năm trôi qua, hắn đã ở tuổi 40, đầu đã xuất hiện 2 thứ tóc. Khoảng thời gian này không hề làm cho hắn nguôi ngoai, mà là chậm rãi khắc sâu vết thương, hành hạ đả kích hắn, tàn phá trái tim hắn, khiến quanh thân hắn đều toát lên khí chất đầy tang thương. Mười năm, hắn chưa từng có một giấc ngủ an ổn, luôn luôn trằn trọc không cách nào ngủ

Có thể nguyên nhân chính là, hắn vẫn không quên được Mạnh Sênh

"Ngươi cũng thật nhẫn tâm, ngay cả mộng của ta ngươi cũng không muốn vào.... Ngươi nhất định vẫn.... không muốn gặp lại ta?" Lục Khai Hoàn ho khan vài tiếng, kiệt sức ngồi phịch trên ghế, cúi đầu đem mão kéo xuống, ngay lập tức, một đầu tóc đen trắng xõa dài, rải rác rơi trên bả vai "Ngươi xem, ta đã già đến như vậy, lại không có ai theo ta đến lúc bạc đầu.... Ngươi đi sớm như vậy, chờ khi ta tìm đến ngươi, ngươi có chê ta già hay không?"

10 năm trước, khi Mạnh Sênh chết, hắn đã từng đến chỗ Mạnh Sênh ở để thu thập lại những đồ vật của y

Chỗ y ở vô cùng đơn giản, không có trang sức, ở trên bàn gỗ chỉ có một tập thơ

Thơ kia chính là Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân

Có một câu thơ, đã bị nhòa đến không nhìn ra chữ ban đầu

Nhưng bài thơ này, Lục Khai Hoàn tất nhiên biết, câu thơ bị nhòa đi chính

'Nguyện đắc nhất tâm nhân

Bạch đầu bất tương ly'

Lục Khai Hoàn nhớ đến, lúc đó hắn cảm giác như máu toàn thân đông đặc lại, hắn không hề biết, cũng không dám đoán, Mạnh Sênh đã tuyệt vọng về hắn đến mức nào, mới có thể hận câu thơ tình ý triền miên này đến mức ấy

Thân thể của hắn càng ngày càng tệ, thái y vẫn nói do hắn ưu tư thành bệnh, nên cũng không thể có loại thuốc nào trị dứt bệnh của hắn, chỉ có thể tận lực điều dưỡng. ngược lại, bản thân của Lục Khai Hoàn lại không hề để ý đến chuyện này, trái lại, hắn vô cùng hi vọng sớm ngày chết đi, để được nhìn thấy Mạnh Sênh

Có được giang sơn, nhưng ngay cả cơ hội được nói chuyện với người mình yêu cũng không có, Lục Khai Hoàn cảm thấy, cả đời này trải qua thật cô quạnh, cũng thật nực cười biết bao

Nghĩ rồi lại nghĩ, Lục Khai Hoàn liền kịt liệt ho khan, lúc này, cửa cót két đẩy ra, Trác Cẩn bưng chén thuốc bước vào "Bệ hạ, đây là thuốc hôm nay, chính tay hoàng hậu nương nương tự mình sắc, thỉnh bệ hạ hãy dùng khi còn nóng"

Lục Khai Hoàn thản nhiên nhìn Trác Cẩn, đem thuốc trong tay y cầm đến, một hơi uống sạch, Trác Cẩn cầm khăn đưa tới cho hắn lau miệng, Lục Khai Hoàn lau lau khóe miệng, phất tay nói

"Ngươi lui xuống"

"Dạ"

Từ khi Mạnh Sênh chết, vị trí tổng quản công công liền để trống, một hơi để trống đến 3 năm. Vào một ngày của 3 năm sau, hoàng thượng hạ chỉ, để Trác Cẩn tiếp nhận vị trí tổng quản công công, trở thành nô tài hầu hạ bên người. Các công công làm lâu năm trong cung đương nhiên nổi lòng ghen tị, cuối cùng lén lút truyền ra tin đồn, Trác Cẩn nối tiếp bước chân nghĩa phụ y, dựa vào thân xác mà leo lên cao

Lục Khai Hoàn nhìn bài vị thở dài thật sâu, ngữ khí bình bình "Ngươi xem, nghĩa tử của ngươi đã lớn, cũng đã biết hầu hạ người, lại có thể một mình chống đỡ một phương, ta còn nhớ, lúc ngươi mới 8 tuổi đến bên cạnh hầu hạ ta, tay chân còn vụn về...."

Trả lời hắn, làm bạn với hắn, cũng chỉ là một căn phòng đầy bụi trần

"Sử sách ghi chép, Gia An năm thứ 25, Gia An đế ở Ninh Tuyển cung băng hà vì bệnh. Đồ vật chôn cùng trong hoàng lăng chỉ là một bình bạch ngọc chứa tro cốt, một khối ngọc bội, một một cành hoa đào"

P/S: Câu thơ có nghĩa

"Nguyện một đời chỉ có một người

Cùng nhau bạch đầu không chia ly"