Chỉ cần được ở bên cạnh người trong lòng, thì mỗi ngày đều là lễ tình nhân.
Đêm khuya trăng sáng khiến lòng người đê mê, Mẫn Hướng Hàng ngân nga một đoạn nhạc vui vẻ, chậm rãi bước ra khỏi bồn tắm. Áo choàng tắm màu trắng bọc lấy thân hình cao gầy, mái tóc đen ướt nhẹp dính bên mặt, khiến anh trông quyến rũ hơn bình thường mấy phần.
Tắm rửa cạo râu xong, Mẫn Hướng Hàng nhìn mình trong gương, vẻ mặt hớn hở hài lòng cười một cái, từ từ mở cửa phòng tắm.
Nhẹ chân bước đến bên giường, cứ tưởng người bận rộn cả ngày sớm đã chìm vào mộng đẹp, nào ngờ cậu vẫn còn đọc sách.
Ánh đèn màu vàng cam hắt lên khuôn mặt Lệ Hàn Bân, tôn lên đường nét trên mặt vô cùng dịu dàng, thân hình thon gầy mềm mại như không xương tựa nghiêng trên giường, áo ngủ rộng thùng thình nửa kín nửa hở lộ ra một mảnh xuân quang. Cậu vừa lật từ điển trong tay, vừa chau mày như đang trầm tư. Lệ Hàn Bân đang tập trung cao độ nên không hề phát hiện có người đang chầm chậm tiến lại gần cậu.
"Hàn Bân yêu dấu, em thế mà vẫn chưa buồn ngủ à? Chi bằng mình vận động trên giường một chút đi!" Mẫn Hướng Hàng gác tay lên vai Lệ Hàn Bân, phả hơi vào tai cậu.
Nhưng Lệ Hàn Bân không buồn nhìn Mẫn Hướng Hàng một cái, khẽ né người, kéo xa khoảng cách của cả hai, lạnh lùng từ chối: "Tối nay không được, em còn phải nghĩ tên cho mấy đứa nhỏ." Nhớ lại lời nói vô tình của bọn nhỏ, một tiếng thở dài tràn ra khỏi miệng Lệ Hàn Bân.
Bọn nhỏ, bọn nhỏ, lại là bọn nhỏ... Tâm trạng hào hứng của Mẫn Hướng Hàng phút chốc bị rơi xuống đáy vực, cảm giác bất lực như bị đuối sức ập đến anh từng cơn từng cơn. Bởi vì hai đứa nhỏ, mà ban ngày anh và Lệ Hàn Bân đã không làm được. Bây giờ lại vì hai đứa nhỏ mà đêm nay anh phải thủ thân như ngọc sao? Cái cảm giác đau khổ như dục hỏa thiêu thân nhưng không thể giải thoát, anh không muốn nếm thử thêm một lần nào nữa. Nhìn người anh em dưới thân đã ngẩng cao đầu hừng hực khí thế, Mẫn Hướng Hàng liếc mắt, thầm hạ quyết tâm, đêm nay anh nhất định phải làm được chuyện muốn làm với Lệ Hàn Bân.
"Hàn Bân, em xem từ điển cả đêm mà vẫn chưa nghĩ được tên ư?" Mẫn Hướng Hàng hỏi nhẹ một câu.
"Ừ." Lệ Hàn Bân lạnh lùng đáp lại duy nhất một âm, ánh mắt cũng không rời khỏi từ điển một khắc nào. Có lẽ vì là lần đầu tiên đặt tên cho con, nên ba Bân mới vô cùng đắn đo thận trọng.
"Tốc độ của em chậm quá, để anh giúp em cho!" Mẫn Hướng Hàng nhướng đôi mày kiếm, đề nghị.
Lệ Hàn Bân ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cười nói: "Không phải anh bảo em phải tự tay đặt tên cho con sao?"
"Lúc đó khác, bây giờ khác." Mẫn Hướng Hàng bắt chước tư thái của lão phu tử, làm bộ dáng vuốt 'râu', miệng đầy văn vẻ.
Nụ cười nhàn nhạt nở ra trên khuôn mặt anh tuấn, Lệ Hàn Bân không nói gì nữa, tiếp tục chăm chú tìm chữ đặt tên, còn ghi lại mấy từ đã chọn vào tờ giấy trắng bên cạnh.
Trong phòng nhất thời yên lặng vô cùng, chỉ có tiếng kim đồng hồ không ngừng di chuyển tích tắc tích tắc. Lệ Hàn Bân hoàn toàn tập trung xem từ điển, Mẫn Hướng Hàng nhìn cậu không rời mắt, không khí điềm đạm ấm áp lan tỏa khắp phòng ngủ.
"Hàn Bân à, anh nghĩ ra hai cái tên có ý nghĩa phi phàm lắm!" Mẫn Hướng Hàng đột nhiên mở to mắt, vỗ đùi, mừng rỡ nói.
"Ồ? Anh nói em nghe thử xem." Lệ Hàn Bân hơi ngạc nhiên, dừng lật sách, tò mò hỏi.
"Bính Bính sẽ tên Mẫn Ái Lệ, Khiếu Khiếu là Lệ Luyến Mẫn*, em thấy sao?" Mẫn Hướng Hàng cười như không cười nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của người yêu, trong giọng nói có chút vui vẻ: "Hai cái tên này hàm ý rõ ràng, đơn giản dễ nhớ, anh rất thích!"
*Raph: Chắc mấy chữ này cũng phổ biến nên ai cũng hiểu rồi nhỉ? >__< "Ái" và "Luyến" đều có nghĩa là "yêu thương", "quyến luyến" nha. Mấy anh sến hết chỗ nói =))). Đường muốn tràn ra khỏi màn hình, thồn vào họng mấy đứa FA vậy đó =)).
Lệ Hàn Bân bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt xấu hổ, thúc cho Mẫn Hướng Hàng một cùi chỏ, giả vờ hờn dỗi: "Thấy ghê──! Dầu gì anh cũng là giảng viên đại học, vậy mà đặt cho con mấy cái tên vừa tầm thường vừa lộ liễu như kia."
"Được rồi, anh đùa với em thôi." Mẫn Hướng Hàng không kìm lòng được mà hôn lên vành tai Lệ Hàn Bân, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Em hôn mê bất tỉnh ba năm, anh chờ đợi trong thương nhớ cũng ba năm, tên của Bính Bính đặt là Mẫn Tư Hàn, được không?"
Trái tim xúc động làm hỗn loạn nhịp phách, đôi mắt trong veo tha thiết nhìn Mẫn Hướng Hàng. Mẫn Tư Hàn – có nghĩa là Mẫn Hướng Hàng nhớ Lệ Hàn Bân. Đầu lưỡi liếʍ qua đôi môi khô khốc, Lệ Hàn Bân tán đồng: "Mẫn Tư Hàn, em rất thích cái tên này."
"Ha ha, anh biết em sẽ thích mà." Mẫn Hướng Hàng ôm lấy Lệ Hàn Bân, vùi đầu vào cổ cậu cọ cọ thân thiết: "Còn tên của Khiếu Khiếu ba Bân vẫn chưa nghĩ ra sao?"
Lệ Hàn Bân im lặng một lúc, rồi lại cất cao chất giọng trong trẻo: "Con trai nhỏ của chúng ta tên là Lệ Mộ Châu đi. Bộ thủ của chữ Hàng là chữ Châu mà. Ngụ ý là Lệ Hàn Bân ái mộ Mẫn Hướng Hàng."
"Lệ – Mộ – Châu..." Mẫn Hướng Hàng lẩm nhẩm lại ba chữ này, tựa như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt kì dị cười với Lệ Hàn Bân một cái, nói: "Hàn Bân, ái mộ ai đó là phải dùng hành động để chứng minh, bây giờ em có thể chứng minh được cho anh xem không?"
Lệ Hàn Bân hơi ngẩng người, đột nhiên hiểu ra được hàm ý trong lời nói của đối phương, cậu vứt giấy bút trong tay xuống giường, khoé môi mê người nở lên một vòng cung quyến rũ. Lệ Hàn Bân đột nhiên trở người, thoắt cái đã áp Mẫn Hướng Hàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý xuống dưới người, thanh âm nũng nịu vang lên từ phía trên: "Hàng à, em yêu anh, bây giờ em sẽ chứng minh cho anh xem."
Tấn công bất thành, còn bị đè ngược lại, trong lòng Mẫn Hướng Hàng giống như bị đánh đổ hết năm chiếc bình mùi vị, không biết rốt cuộc là mùi vị nào. Nhìn người yêu đang cưỡi trên người mình lộ ra biểu cảm say mê thỏa mãn, mọi suy nghĩ hỗn tạp lập tức tan thành mây khói. Chỉ cần có thể khiến Hàn Bân vui vẻ, ai đè ai thì có sao đâu.
"Hàng, em chỉ lo đặt tên cho con mà không phát hiện tối nay anh quyến rũ như thế này." Đôi mắt đen như mực nhìn anh một lúc, Lệ Hàn Bân dùng tay trái nâng cằm Mẫn Hướng Hàng, chép miệng, âm thầm trêu chọc
"Hàn Bân, ưʍ..."
Mẫn Hướng Hàng chưa kịp nói gì, đầu lưỡi mang mùi đinh hương như linh xà lập tức chặn môi anh, Lệ Hàn Bân tựa như một chú báo săn đang bò trên người con mồi, tham lam gặm nhấm theo đường cong trên chiếc cổ xinh đẹp và đôi xương quai xanh mê người. Tay trái vội vàng cởi đai eo áo ngủ của anh, dục hoả đang dâng trào trong người Lệ Hàn Bân như sắp nuốt chửng lấy cậu...
"Ưm haa──" Mẫn Hướng Hàng không thể kiểm soát được cơn ngứa ngáy khiến cơ thể tê dại, một tiếng rên ngại ngùng cực ngắn phát ra giữa đôi môi.
Lệ Hàn Bân hài lòng mỉm cười, vừa truyền nước bọt bằng đầu lưỡi của mình, vừa dùng tay trái xoa nắn liên tục vùng nhạy cảm trên người Mẫn Hướng Hàng, hận không thể dụi cả cơ thể anh vào trong người mình.
Tay trái của Lệ Hàn Bân loáng cái đã chạm đến phân thân mĩ miều nóng rực, cậu ngắm nghía say mê hình dáng đẹp đẽ ấy, nghịch ngợm chạm nhẹ đầu ngón tay vào lỗ sáo*.
*Miệng sáo (hay lỗ sáo) là phần miệng bên ngoài của niệu đạo tiếp giáp với đầu dương v*t trong cơ quan sinh dục của nam giới.
"Ah haa──!! Hàn... Bân... nhanh... lên..." Mẫn Hướng Hàng bị trêu ghẹo sung sướиɠ như ở cõi tiên, hạ thân lõα ɭồ động đậy không an phận, lớn tiếng thét lên.
"Hàng, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh..."
Lệ Hàn Bân nói xong lời ngon ý ngọt, chậm rãi cúi người ngậm trọn chuôi ngọc đang ngẩng đầu vào miệng, sau đó nhả ra nuốt vào theo nhịp, đôi lúc còn dùng lưỡi liếʍ qua đầu khấc, hoặc cắn nhẹ một cái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt toàn bộ tế bào cảm giác trong người Mẫn Hướng Hàng.
"A aa! Sướиɠ quá, thoải mái quá!" Mẫn Hướng Hàng thoải mái nhắm hai mắt, hưởng thụ ái ân mê hồn mà Lệ Hàn Bân mang lại cho mình.
"Ư a──" Bỗng nhiên Mẫn Hướng Hàng ưỡn người, gầm lên một tiếng, rồi ngã người lại trên giường như trút được gánh nặng. Hơi thở trong miệng hơi hổn hển, mồ hôi rịn đầy trên vầng trán sáng sủa.
Trong miệng Lệ Hàn Bân đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng hổi, dịch thể dư thừa không thể chứa nổi chậm rãi tràn ra theo khoé miệng, trông vô cùng dâʍ đãиɠ và lẳиɠ ɭơ.
Cậu nhìn người thương bên dưới bằng vẻ mặt thèm khát, ực một tiếng nuốt trọn dịch thể tình yêu trong miệng vào bụng, sau đó còn liếʍ tàn dư bên mép như chưa thỏa mãn, cười gian manh: "Không tệ, mùi vị ngon thật!"
"Nếu Hàn bân đã thích mùi vị của chồng như thế, thì hay là nếm thêm một ít nữa đi!" Mẫn Hướng Hàng xoay người ngồi dậy, hai tay chống lên giường, khóa Lệ Hàn Bân trọn trong lòng mình, đôi mắt sâu thẳm hào hứng nhìn thẳng vào cậu.
Lệ Hàn Bân im lặng không nói, đôi mắt to ngấn nước chớp chớp ra vẻ như vô tội, hàng mi như cánh bướm khẽ run, tỏa ra bóng râm đậm màu. Bộ dáng ngây thơ kia khiến dục hỏa trong cơ thể Mẫn Hướng Hàng càng thêm bùng cháy.
Mẫn Hướng Hàng dịu dàng tách hai chân thon dài của người yêu ra, không cho cậu kháng cự, sau đó ngồi quỳ giữa hai chân, nôn nóng hôn lên ngực Lệ Hàn Bân, dùng đầu lưỡi liều mạng trêu chọc hai đóa thù du đỏ trước ngực. Cho đến khi chúng run rẩy dựng đứng lên, tiếp theo đó dùng răng gặm lấy đóa thù du, không ngừng mυ'ŧ trong miệng.
"Ưʍ... haa..." Âm thanh tìиɧ ɖu͙© không thể kiểm soát vạch ngang chân trời, cuộc sống về đêm của hai chồng chồng tràn đầy vui sướиɠ và hấp dẫn.
"Hàn Bân, từ sau khi em sinh bọn nhỏ xong, hình như ngực của em căng tròn hơn một chút đó." Mẫn Hướng Hàng một bên trêu chọc hai hạt mềm mại trước ngực Lệ Hàn Bân, một bên dùng đầu ngón tay dính đầy chất bôi trơn khai khẩn hậu huyệt của cậu.
"Um... ô... Hàng... Em không muốn phía sau, muốn phía trước cơ..." Tìиɧ ɖu͙© và tình yêu điên cuồng đan xen, hormon bài tiết nhanh chóng khiến thư huyệt của Lệ Hàn Bân ngứa ngáy khó chịu, chẳng bao lâu trên drap giường đã xuất hiện một bãi nước nhỏ.
"Hàn Bân, mình làm phía sau đi." Mẫn Hướng Hàng cúi đầu liếʍ thư huyệt song tính đã dính đầy mật dịch kia, giọng trầm thấp ôn tồn: "Trong nhà quên chuẩn bị bαo ©αo sυ và thuốc tránh thai, thân thể của em vừa mới hồi phục, lỡ như lại mang thai thì phải làm sao?"
Cảm giác trống rỗng không được lấp đầy, Lệ Hàn Bân đong đưa cánh mông căng tròn trắng mịn, nôn nóng thúc giục: "Ưm ha... Vậy thì phía sau... Được rồi... Hàng... mau... yêu em..."
Nhờ sự âu yếm không ngừng, hậu huyệt khép chặt đã có thể chứa được ba ngón tay của Mẫn Hướng Hàng. Anh nắm lấy phân thân căng cứng của người yêu, nhắm ngay chiếc khe bí mật giữa hai gò đất, dùng sức đâm thẳng vào. Chỉ nghe thấy "phốc" một tiếng, cả cây dương cụ của Mẫn Hướng Hàng đã cắm vào vách tường bên trong hậu huyệt của Lệ Hàn Bân.
"Ư a──" Sự tấn công của vật cực đại khiến Lệ Hàn Bân không kìm được mà rêи ɾỉ thành tiếng, cả người run rẩy mất tự chủ. Vách trong hậu huyệt vô thức kẹp chặt lấy phân thân của người yêu. Chuôi ngọc sưng to của Mẫn Hướng Hàng càng thêm nóng rực trong con đường chật hẹp trơn trượt.
"Hàn Bân, đừng gấp, thả lỏng một chút." Mẫn Hướng Hàng nâng mông Lệ Hàn Bân lên cao, bắt đầu từ từ cắm vào rút ra.
"Ưm a... ưm haa..." Lệ Hàn Bân ngẩng lên chiếc cổ thấm đẫm mồ hôi, tiếng rên lẳиɠ ɭơ như từng con sóng liên tục ập tới.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Mẫn Hướng Hàng nâng cao tần suất và lực đâm rút, tìm kiếm điểm G trong khu vực mẫn cảm của Lệ Hàn Bân, cố sức xuyên xỏ va chạm.
Làʍ t̠ìиɦ là một loại bản năng, một kiểu hưởng thụ, một nghệ thuật hành vi thần thánh, cũng là một biểu hiện thăng hoa của tình yêu. Cho dù đối tượng giao hoan là đàn ông, phụ nữ, người song tính, hay là thần linh dị thú, chỉ cần đôi bên thật lòng yêu nhau, thì đấy chính là một chuyện thoải mái và tuyệt vời.
Thời gian dần dần trôi đi trong vui sướиɠ, hai con người chìm sâu trong tìиɧ ɖu͙© lại lần nữa đặt chân đến đỉnh cao trong tình yêu...