Lưu Niên Tự Thủy

Chương 72: Dịch: HALLIE/ BETA: RAPH

Ba ngày, Lệ Hàn Bân mê man suốt ba ngày, Mẫn Hướng Hàng dường như không hề rời khỏi một bước trông coi bên giường. Đôi mày lo âu nhíu chặt chưa hề giãn ra lần nào, trong đôi mắt sưng đỏ tràn đầy từng sợi tơ máu, râu ria lún phún mọc đen trên khuôn mặt tiều tụy, đau đớn trong tâm khảm không thể nào ngưng.

"Hàn Bân, sao anh lại không cần em được chứ? Anh cần em. Muốn em cùng anh ăn uống, cùng anh nói chuyện, cùng anh dạo phố, cùng anh xem phim, cùng anh nhàn nhã, cùng anh sống đến già, cùng anh đếm những tháng năm trôi qua như nước..." Mẫn Hướng Hàng nhớ lại lời Alex nói với anh, giọng khàn đặc, liên tục bày tỏ tâm sự với người trên giường bệnh.

Bầu ngón tay ấm áp mơn man trên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo, dừng lại trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn. Mẫn Hướng Hàng nhìn kĩ vào vết thương nhàn nhạt kia, da Hàn Bân rất trắng, vết thương cũng không sâu, phải nhìn rõ mới nhìn ra được.

"Lúc đó hẳn là rất đau phải không." Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng vuốt ve trên vết thương kia, trong mắt đã ẩn ẩn giọt lệ, "Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu thương tổn nữa. Anh sẽ chăm sóc em, chăm sóc các con thật tốt."

"A... đừng mà... Tránh ra... tôi sợ." Lệ Hàn Bân nhíu chặt chân mày, nhãn cầu bất an động đậy dưới lớp mi nhắm chặt, tay trái vô thức siết lấy ráp giường, lời nói mê sảng vụn vặt tràn ra từ cánh môi không chút huyết sắc, rõ ràng lộ vẻ ngủ không hề an ổn.

Mẫn Hướng Hàng một tay nắm lấy tay trái của Lệ Hàn Bân, một tay khẽ vỗ bên má, muốn thử gọi cậu dậy: "Hàn Bân, mau tỉnh lại... Đừng sợ, anh ở bên cạnh em, không sao đâu..."

Sự an ủi của người yêu đã phát huy tốt tác dụng, Lệ Hàn Bân từ từ mở ra hai mắt, tầm nhìn từ mơ hồ rồi dần rõ ràng lại, nhìn thấy rõ người ngồi bên cạnh giường bệnh. Anh ấy, tiều tụy đi rất nhiều...

"Hàn Bân, cuối cùng em cũng tỉnh! Anh lo chết mất!" Trên khuôn mặt mệt mỏi của Mẫn Hướng Hàng nở lên nụ cười mừng rỡ, không cầm lòng được mà hôn lên mặt Lệ Hàn Bân một cái.

Muôn vàn cảm xúc tích tụ dưới đáy lòng trào lên, hơi nước phủ mờ đôi mắt Lệ Hàn Bân, cậu ngây ngốc nhìn người ngồi bên cạnh, ngàn vạn câu từ đã hóa thành giọt nước mắt không lời.

"Sao em lại khóc? Có phải thân thể không thoải mái không? Bây giờ anh gọi bác sĩ tới ngay!" Nhớ lại lời khuyên nhủ chân thành của bác sĩ, Mẫn Hướng Hàng khịt chiếc mũi chua xót, giơ tay chuẩn bị ấn nút gọi trên đầu giường bệnh.

Một bàn tay lạnh lẽo ngăn lại động tác của Mẫn Hướng Hàng, thanh âm có chút khàn đặc vang lên bên tai anh: "Không cần đâu, em không sao. Anh có thể đỡ em dậy đã không?"

Mẫn Hướng Hàng gật đầu, một tay vững vàng đỡ lấy thân mình Lệ Hàn Bân, tay kia nhanh nhẹn kê vài chiếc đệm mềm sau lưng cậu, rồi cẩn thận đặt dựng phu tựa lên đệm mềm, ân cần hỏi: "Như thế này được chưa? Đệm mềm mát-xa mới mua hữu hiệu chứ?"

"Ừ." Lệ Hàn Bân buồn buồn đáp lại một tiếng, cúi đầu vuốt ve chiếc bụng căng phồng tròn trịa, không nói thêm lời nào.

Mẫn Hướng Hàng không đoán được rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, bầu không khí trong phòng bệnh ngày càng lạnh lẽo...

"Em..."

"Anh──"

Hai người hai miệng đồng thanh mở lời, theo đó lại là một khoảng im lặng gượng gạo.

"Hàn Bân, em nói trước đi." Mẫn Hướng Hàng xoa xoa chóp mũi, mỉm cười nói.

Tâm tình Lệ Hàn Bân hiển nhiên không tốt như Mẫn Hướng Hàng, cậu hít một hơi thật sâu, thần sắc bi ai tột độ đọng trong đôi ngươi đen như mực, rầu rĩ nói: "Hướng Hàng, anh có biết quá khứ của em không? So với tưởng tượng của anh, em còn... ưʍ... Anh..."

Lời chưa nói xong đã bị một cánh môi mềm mại chặn lại trong miệng, hơi thở ấm áp quen thuộc tiến lại gần mặt, Mẫn Hướng Hàng ôm lấy thắt lưng đẫy đà của Lệ Hàn Bân, đầu lưỡi dính đầy nước bọt dịu dàng họa theo hình dáng môi mê người, rồi linh hoạt cạy mở hàm răng trắng muốt, từng bước thăm dò khoang miệng ẩm ướt ấm áp. Hai đầu lưỡi quấn quýt dây dưa với nhau, hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập, Lệ Hàn Bân một tay vòng lấy cần cổ Mẫn Hướng Hàng, mải miết đáp lại đối phương, không tự chủ được mà khiến nụ hôn vừa triền miên vừa tấm tức này càng sâu hơn...

Cho đến khi cả hai thở hổn hển dồn dập, hai người mới quyến luyến tách ra.

"Hàn Bân, Alex đã kể hết mọi việc với anh. Chỗ này của anh thật sự rất đau." Mẫn Hướng Hàng kéo tay Lệ Hàn Bân đặt lên ngực trái, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy kiên định, "Quan trọng nhất không phải quá khứ, cũng không phải tương lai, mà là hiện tại. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?"

~~~~~~~

Tác giả P.S: Muốn ngọt mấy chương~

Lệ Hàn Bân yên lặng nhìn Mẫn Hướng Hàng, rất lâu, rất lâu. Dưới lòng bàn tay trái tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, tựa như muốn nhảy ra khỏi yết hầu. Cậu biết anh đang lưỡng lự, đang nóng lòng, đang chờ đợi mình đưa cho anh đáp án chính xác. Nhưng mà...

Gió nhẹ dịu dàng lướt qua khoảng cách giữa hai người. Lệ Hàn Bân cắn môi, hàng mi dày đậm che lấp đi cảm xúc thầm dâng nơi đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Anh xứng đáng có được người tốt hơn. Chúng ta... không hợp nhau." Nói xong, cậu từ từ rút tay mình ra khỏi tay Mẫn Hướng Hàng.

Thần sắc thất vọng mất mát vụt qua đáy mắt Mẫn Hướng Hàng. Một tay anh bắt lại tay trái đang dần buông ra của Lệ Hàn Bân, mười ngón tay đan vào nhau kiên cố vững vàng, tay còn lại không hề do dự mà ôm lại vòng eo đẫy đà của đối phương, nghiêng đầu lấp kín cánh môi mê người, tham lam tận hưởng cơn mưa ngọt ngào trong miệng, phần bụng ấm áp ngăn cách giữa bọn họ, sợi chỉ bạc mất khống chế mà trượt ra khỏi khóe miệng. Trong phòng bệnh tĩnh mịch lại diễn ra cảnh hôn nồng cháy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mãi không dừng lại...

"Hàn Bân, đây là sự trừng phạt cho tội không thành thật của em." Mẫn Hướng Hàng cười xấu xa mà nhìn Lệ Hàn Bân, bầu ngón tay mềm mại khẽ vụt qua bờ môi của mình.

Lệ Hàn Bân liếc nhìn Mẫn Hướng Hàng một cái, tựa lên đệm mềm, hơi thở có chút thô gấp, tay trái không ngừng xoa vòng vòng quanh bụng, không quan tâm đến sự tồn tại của Mẫn Hướng Hàng.

Thấy sắc mặt người yêu thay đổi lớn, Mẫn Hướng Hàng vội vàng ngồi đến bên giường bệnh, tự trách: "Sao thế? Ngực khó chịu sao? Hay là do mấy đứa nhỏ động mạnh quá? Đều tại anh không tốt, nhất thời không kiềm chế được tâm tình, hại em khó chịu thế này."

"Người không kiềm chế được tâm tình cũng không phải chỉ có một mình anh?" Lệ Hàn Bân đổi một tư thế thoải mái, khẽ xoa bụng, "Bọn nhỏ nghịch ngợm quá, cứ muốn thu hút sự chú ý của chúng ta."

"Hai nhóc con nghịch ngợm này! Để anh xoa giúp em!" Trong lời nói của Mẫn Hướng Hàng tràn đầy thương yêu và cưng chiều.

Lệ Hàn Bân không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Bàn tay ấm áp rắn chắc đưa vào trong chăn mỏng, nhẹ nhàng từ tốn áp lên nơi cư trú của mấy đứa nhỏ. Mẫn Hướng Hàng một bên cẩn thận xoa xoa, một bên bắt chước theo giọng con nít mà thương lượng với hai đứa con chưa ra đời: "Xin lỗi các bảo bối, hôm đó ba nặng lời quá. Mấy đứa đừng quậy cha nữa, được không nào?... Hả? Mấy đứa bảo còn có nguyên nhân khác sao? Nào, nói nhỏ cho ba nghe, ba sẽ giúp các con giải quyết."

Nói xong, Mẫn Hướng Hàng nghiêng mình, áp tai lên bụng Lệ Hàn Bân, vẻ mặt thật thà lại nghiêm túc, một lúc lâu không nói chuyện.

Máy thai mạnh mẽ dần dịu đi, Lệ Hàn Bân xoa xoa cái đầu tổ quạ đã máy ngày chưa chải chuốt của Mẫn Hướng Hàng, buồn cười nói: "Bọn chúng nói gì với anh thế?"

"Mấy đứa nhỏ bảo cha là một tên lừa đảo khẩu thị tâm phi. Rõ ràng là rất muốn ở bên ba, nhưng lại cứ nhẫn tâm đẩy ba ra." Mẫn Hướng Hàng phồng má, tiếp tục giả làm con nít, giọng ỏn ẻn nói: "Mấy đứa nhỏ còn nói, nếu cha không đồng ý với đề nghị của ba, thì bọn chúng sẽ quậy mãi, động mãi, cho đến khi chúng ta về với nhau thì thôi."

"Hướng Hàng, anh..."

"Nỗi đau đớn và băn khoăn của em, anh đều hiểu." Mẫn Hướng Hàng nắm lấy tay Lệ Hàn Bân, khôi phục lại ngữ điệu bình thường, giọng bình tĩnh kiên định, "Quá khứ của em tuyệt đối không phải hòn đá cản đường làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, mà ngược lại, nó là đá vàng thử thách tình yêu của chúng ta, càng khiến anh nhìn rõ hơn tình yêu em dành cho anh sâu đậm đến thế nào. Còn nữa, anh sẽ không bắt ép em phải làm chuyện mà em không muốn, đồng thời cũng hy vọng em có thể đồng ý với anh, bất luận sau này gặp phải thăng trầm gì, cũng đừng dễ dàng buông tay, có được không?"

Nếu như thời gian có thể dừng lại tại giây phút này thì tốt biết bao. Nhiều năm về sau, mỗi khi Mẫn Hướng Hàng nhớ lại lời mình nói lúc đó đều thổn thức không thôi. Có lẽ bởi vì lời nói kia của mình, mới khiến cho câu chuyện tình yêu của họ cuối cùng kết thúc như một vở kịch hài hước.

Lệ Hàn Bân cảm động liên tục gật đầu, đặt đôi tay hai người đang nắm chặt lên bụng mình, khẽ giọng nói: "Đợi sau khi bọn nhỏ ra đời, em sẽ đi làm phẫu thuật. Một nhà chúng ta phải sống bên nhau mãi mãi."

"Hàn Bân..."

Khóe môi Mẫn Hướng Hàng cong lên một vòng cung dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn bất phàm không tự chủ được mà kề lại gần Lệ Hàn Bân. Lệ Hàn Bân ngước khuôn mặt tuấn tú lên, chậm rãi khép mắt. Trong khoảnh khắc hai cánh môi sắp chạm vào nhau, một tiếng gõ cửa không biết thức thời bỗng vang lên...