La Tình làm bài thi kết quả không tốt, bị giáo viên phê bình một phen. Ngày thường cô luôn nhận được lời khen có chút chịu không được, lúc đi học cố nén nước mắt, tới khi tan học, vành mắt hồng hồng chạy đến chỗ Nhậm Thần Dương, “Thần Dương, đi cùng mình một chút được không?”
Nhậm Thần Dương dừng viết, không thể cự tuyệt, đi theo cô đến phía sau phòng học. Nơi đó không nhiều người lắm, cũng yên tĩnh, Nhậm Thần Dương mới vừa dừng lại, La Tình đã đi tới, ôm lấy eo hắn khóc, một gương mặt xinh đẹp khóc đến đáng thương hề hề.
Nhậm Thần Dương không đẩy cô ra, cũng không có ôm lại, chỉ là dựa vào trên tường mặc cô ôm chính mình khóc một hồi, nghe tiếng nức nở, trong đầu lại hiện ra một gương mặt khác.
Người kia cũng rất thích khóc, lần đầu tiên hắn nghe người kia khóc lúc mới vào cao trung, buổi tối ngày huấn luyện đầu tiên, Nhậm Thần Dương trên đường vào WC, thấy dưới cầu thang có người ngồi xổm trong góc khóc, vừa gọi điện thoại vừa khóc, rõ ràng là nam sinh, thanh âm lại mềm mại, khóc lóc nói “Mệt mỏi quá, mẹ, con muốn về nhà”, Nhậm Thần Dương cũng không hiểu tại sao mình lại có thể đứng ở kia nghe lén người khác nói chuyện, sau đó dưới ánh đèn người kia đi ra, không thể hiểu được lại nhớ kỹ gương mặt đầy nước mắt kia.
Sau đấy cũng thấy rất nhiều lần, lúc làʍ t̠ìиɦ động tình cậu cũng sẽ khóc, khóc đến đáng thương hề hề, cái mũi nhíu nhíu, Nhậm Thần Dương cảm thấy thật đáng yêu, nhưng lại thấy không nên nghĩ cậu đáng yêu, kết quả động tác càng ngày càng thô bạo, ngôn ngữ càng ngày càng trào phúng.
Lần cuối cùng là vào năm mới, Lâm Kiến Bảo gọi điện thoại cho hắn, hắn vẫn luôn nghe chuông vang, lại khắc chế chính mình không tiếp, cuối cùng trước 0 giờ, không kìm được nhận máy, sau đó nghe được thanh âm nức nở của đối phương.
Nhậm Thần Dương không muốn nhớ đến Lâm Kiến Bảo, lại luôn không khống chế được chính mình, người kia sớm tại trong lòng mình lưu lại chút dấu vết, cuối cùng đem dấu vết ấy làm cho càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu, hắn không thích, cho nên nỗ lực gạt bỏ.
Cho nên lúc ánh mắt Nhậm Thần Dương nhìn thấy người kia đứng cách đó không xa, trong lòng nảy ra một ý niệm.
Hắn thấp giọng nói một câu “Giúp tôi một chút”, liền nâng gương mặt nữ hài trong lòng, tìm đến gần đôi môi. Hắn không có thật sự hôn, bởi vì đã dùng ngón tay cái chắn lại, chỉ là làm bộ dạng đang hôn.
Mà từ góc độ của đối phương, tuyệt đối cho rằng bọn họ đang hôn nhau.
La Tình khϊếp sợ trừng lớn mắt, trong nháy mắt quên cả khóc, cũng không biết đợi bao lâu, Nhậm Thần Dương mới buông cô ra. La Tình xoa xoa nước mắt, tò mò quay đầu lại nhìn lại, nhưng cái gì cũng không thấy.
Sắc mặt Nhậm Thần Dương có chút kỳ quái, không giống như bình tĩnh, lại giống rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói, “Xin lỗi.”
La Tình trong lòng có chút khó chịu, lại có chút tò mò, “Thần Dương, có người vừa đến sao?”
Nhậm Thần Dương không trả lời, chỉ nói: “Tôi muốn học, cậu trở về đi.”
La Tình đi theo phía sau hắn, nhìn cái người cao lớn này, trong lòng có chút chua xót. Nhậm Thần Dương ưu tú, cô vẫn luôn thích hắn, nhưng lại có thể cảm giác được đối phương không thích mình, cô gửi thư tình cho Nhậm Thần Dương, tặng quà, cũng không được đáp lại. Ý tứ đối phương cũng đủ rõ ràng, cho nên cô buông tay, chỉ là có đôi khi nhịn không được, muốn ôm một chút hy vọng, hy vọng thời gian lâu một chút, tình cảm sẽ được bồi đắp.
Mà hiện tại, cô biết không có khả năng, Nhậm Thần Dương trong lòng đã có người khác, tuy rằng bản thân hắn có thể chưa nhận ra, nhưng La Tình cảm thấy được.
Nửa cuối học kỳ, Nhậm Thần Dương đắm chìm trong biển đề, mỗi ngày làm rất nhiều bài thi, làm rất nhiều bài tập, dùng rất nhiều bút, hắn đem chúng nó thu thập lại, có đôi khi sẽ nghĩ người khác sẽ đến lén lút lấy đồ vật của hắn.
Nhưng thực tế, trừ bỏ người kia, người khác cũng không có tật xấu như vậy. Cho dù thích cũng thật rụt rè, ánh mắt bị bắt gặp sẽ né tránh, sẽ mặt đỏ, lại to gan lớn mật chạy đến uy hϊếp hắn, bắt hắn cùng mình lên giường.
Nhậm Thần Dương nghĩ đến những hình ảnh đó, xoa xoa cái trán co rút đau đớn, khiến chính mình tiếp tục nỗ lực học tập.
Lúc thi đại học hắn không khẩn trương, An Kỳ lại luôn an ủi hắn, bảo hắn phát huy như bình thường là được rồi, Nhậm Thần Dương xác thật là phát huy bình thường, mỗi bài thi đều rất bình tĩnh, mỗi một đề bài đều làm không tồi, nhưng thi đại học áp lực tất nhiên có, cho nên sau khi thi xong, hắn nhịn không được cũng nhẹ nhàng thở một hơi.
Cho dù trời nắng nóng, bên ngoài trường thi vẫn nhiều người, phần lớn là các phụ huynh, tìm kiếm con của mình. An Kỳ rất nhanh tìm được hắn, đưa nước ô mai lạnh trong tay cho hắn, thần sắc mang theo trấn an, “Rốt cuộc cũng thi xong, Dương Dương, nghỉ hè muốn đi chơi nơi nào? Mẹ dẫn con đi.”
Nhậm Thần Dương lắc đầu, “Mẹ còn có việc, con muốn ở nhà chơi game.”
An Kỳ biết con trai có hứng thú với game, cười cười gật gật đầu, “Mẹ đưa con đi ăn món ngon.”
“Vâng.”
Hai người theo dòng người đi ra ngoài, bởi vì người nhiều, xung quanh trường thi không có chỗ đậu xe, An Kỳ đỗ khá xa, hai người chậm rãi đi qua. Dư quang khóe mắt Nhậm Thần Dương đột nhiên quét đến một bóng hình, người nọ đội mũ, trời nóng như vậy, còn mặc quần áo dài, nhìn bóng dáng kia rất quen thuộc. Bước chân Nhậm Thần Dương dừng một chút, tim cũng lỡ một nhịp, hắn bình tĩnh nhìn người kia, đầu óc trống rỗng, không rõ chính mình muốn có đáp án gì.
An Kỳ thấy hắn không đi theo, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện con trai đang nhìn thứ gì, bà gọi một tiếng “Dương Dương”, đem hồn Nhậm Thần Dương kéo về. Phía xa con phố, vì có mũ che đậy, thấy không rõ mặt người nọ, nhưng từ thân hình có thể nhìn ra, chiều cao tuy rằng tương tự, nhưng người đứng trên phố có bụng bia, chân cũng vừa thô lại mập mạp, sao có thể là người kia?
An Kỳ tò mò đi tới, “Dương Dương, làm sao vậy?”
Nhậm Thần Dương thu hồi ánh mắt, “Không có gì.”
Đến buổi tối đi ngủ Nhậm Thần Dương cảm thấy hôm nay mình rất buồn cười, người kia đã ra nước ngoài, sao có thể xuất hiện ở đây?
Thành tích thi đại học của Nhậm Thần Dương quả nhiên không tồi, dễ dàng đỗ nguyện vọng một, An Kỳ vui mừng làm mấy bàn mời bạn bè thân thích, bạn bè bà đều là người làm công tác văn hoá, đưa đồ vật cũng văn nhã, chỉ có hai người không mời mà đến, lại còn mang theo vali tiền đến, khiến không khí cực kỳ khó coi, đem bữa tiệc vui vẻ phá hỏng.
Nhậm Thần Dương lần đầu tiên cảm thấy mình đã thật sự trưởng thành, hắn ôm mẹ đang rơi lệ, lạnh lùng nhìn hai người kia, một người trong miệng kêu cháu ngoan, một người nói ta là ba ba con, con sao không gọi ta, gọi giám đốc khách sạn kêu bảo an tới đưa bọn họ ra ngoài, ngay cả vali tiền mặt cũng bị ném ra ngoài.
Nhậm Thần Dương mang An Kỳ trở về nhà, Lý Á cùng La Tình cũng theo sau. An Kỳ khóc lợi hại, Lý Á vẫn luôn an ủi bà, “Bà đừng khóc, chúng ta chỉ cần Dương Dương có tiền đồ là được, mặc kệ những thứ ruồi bọ kia.”
An Kỳ lúc trẻ xinh đẹp, tính cách cũng hào phóng. Khi Nhậm Chí Quốc cùng nàng kết hôn, chỉ là một cán bộ cơ sở, mỗi ngày đi sớm về trễ, tiền lương cũng không nhiều, An Kỳ cũng không ghét bỏ, ngoan ngoãn ở nhà làm nội trợ, hầu hạ cha mẹ chồng, nuôi con. Nhậm Chí Quốc thăng quan tiến chức thuận lợi, bốn mươi tuổi đã vào tỉnh thường ủy, làm ông lớn, liền bận rộn hơn, An Kỳ thường xuyên mười ngày nửa tháng thấy không ông, hai năm sau, liền có tiểu tam mang theo đứa nhỏ tìm đến cửa.
Khoảng thời gian kia An Kỳ kia giống như điên rồi, bà nghĩ rằng gia đình hòa thuận, kết quả chồng mình ở bên ngoài đã có con trai gần mười tuổi, còn lớn hơn con trai mình hai tuổi. Cho nên bà không do dự nhiều, mang theo con trai rời khỏi cái nhà kia, ngay cả tài sản cũng không cần.
Hai mẹ con phải chịu khổ một thời gian, An Kỳ đã lâu không công tác, nhân mạch cũng sớm không còn. Hơn nữa, Nhậm Chí Quốc cố tình chèn ép, bà chủ có thể rời xa quê hương, đi tỉnh khác gầy dựng sự nghiệp, cũng chính là nơi mẹ con họ đang ở. Lúc ấy không có ai giúp đỡ, bà chỉ có thể cắn răng liều mạng. Cũng may bà còn có một người bạn tốt là Lý Á, lúc bà bận, sẽ đem Nhậm Thần Dương cho Lý Á chăm sóc. Đến khi kinh tế có chút dư dả, mới có thời gian quan râm con trai mình.
Mấy năm nay bà bận rộn, Nhậm Thần Dương cũng trưởng thành rất nhiều, chăm chỉ đọc sách, làm việc đúng mực, hơn nữa lớn lên rất tốt, được mọi người yêu thích. Điều này làm cho An Kỳ rất lấy làm kiêu ngạo, lại không nghĩ rằng vào ngày này, chồng trước cùng mẹ chồng lại không biết xấu hổ tìm tới cửa, khiến bà tức giận vô cùng.
An Kỳ hiện tại được nghỉ ngơi, liền chậm rãi hưởng thụ, lúc nên ăn thì ăn, lúc nên uống thì uống, muốn đi du lịch liền đi du lịch, thậm chí còn tìm bạn đời, Nhậm Thần Dương cũng không có ý kiến gì.
Sáu tháng cuối năm hắn ở đại học, ở đại học cũng là rất nỗ lực, bài chuyên ngành luôn được điểm cao, hơn nữa bề ngoài lại soái khí, không ít nữ sinh theo đuổi, ngay cả nam sinh cũng có.
Người ở đại học lớn mật hơn nhiều, nữ sinh không hề ngượng ngùng, trực tiếp chạy tới hỏi số điện thoại, Nhậm Thần Dương đều cự tuyệt, nhưng tránh không khỏi có người biết số của hắn, nhắn tin, đều là những tin nhắn không khó đoán.
Nhậm Thần Dương nhìn ba chữ* “Tôi thích cậu”, trong lòng có chút hoảng hốt, trong đầu lại nhớ đến một đạo thanh âm, chấp nhất quật cường nói em thích anh, lại sẽ nhỏ giọng gọi hắn là “Lão công”, hoặc là mở rộng hai chân bày ra tư thế dụ hoặc.
*Nguyên văn là bốn chữ 我喜欢你 (Wǒ xǐhuān nǐ) nhưng dịch ra tiếng Việt thì chỉ có ba chữ nên chỗ này mình sửa lại là ba chữ luôn.
Nhậm Thần Dương luôn nằm mơ thấy hắn cùng Lâm Kiến Bảo làʍ t̠ìиɦ, trong mộng hai người trên người đều là mồ hôi đầm đìa, tứ chi tương triền, địa phương sưng to của hắn tiến vào tiểu hoa đỏ tươi xinh đẹp, bị vách thịt ướt mềm nóng cháy gắt gao bao bọc lấy, đôi mắt Lâm Kiến Bảo sáng lấp lánh nhìn hắn, khép mở đôi môi hồng nhuận đến không thể tưởng tượng, “Lão công, lại thao sâu một chút...”
Cảnh trong mơ sẽ ở lúc Lâm Kiến Bảo nói ra lời này rồi đột nhiên im bặt, Nhậm Thần Dương từ trong mộng tỉnh lại, trên người đầy mồ hôi, dưới háng dươиɠ ѵậŧ ngạnh bang bang, tựa hồ còn có cảm giác bị cái gì bao bọc lấy. Hắn nhắm mắt, tay chân nhẹ nhàng bò xuống giường, đi vào phòng tắm giải quyết, lúc quay tay, trong đầu lấp đầy thân thể ướt đẫm mồ hôi kia, gợi cảm liêu nhân.
Bạn cùng phòng Tiêu Tề có người yêu, mỗi ngày mặt mày hớn hở, không có lịch học liền đi tìm bạn gái, một bộ dạng hạnh phúc đến không được. Nhậm Thần Dương không có lịch học sẽ chơi game, khiến chính mình hoàn toàn đắm chìm trong đó, Tiêu Tề cũng thích chơi game, hai người còn thích chế tác trò chơi, còn hứa sau khi tốt nghiệp cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Hai người chơi xong game thì ăn khuya, Tiêu Tề tò mò nhìn hắn, “Thần Dương, nói thật, cậu sao không yêu đương? Khóa chúng ta nhiều nữ sinh thổ lộ với cậu, rất xinh đẹp đều có, cậu đều không vừa mắt?”
Nhậm Thần Dương nhìn y một cái, không có trả lời.
Tiêu Tề lo âu nói: “Tôi ban đầu còn tưởng rằng cậu thích nam sinh, kết quả cũng có rất nhiều nam sinh bày tỏ với cậu, cậu cũng không đồng ý. Cậu sẽ thích người như thế nào? Phải cỡ thiên tiên mới có thể lọt vào mắt xanh của cậu sao?”
Động tác nhai nuốt của Nhậm Thần Dương dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia khác thường, trong đầu lại hiện ra gương mặt của Lâm Kiến Bảo.
Tiêu Tề nhìn thần sắc của hắn, cười cười, có chút lớn mật đoán rằng, “Cậu có phải có người yêu rồi không?” Lúc y hỏi những lời này chính y còn thấy khó tin, mỗi ngày y đều thấy Nhậm Thần Dương, không trò chuyện với ai, cũng không cùng ai gặp gỡ, một chút biểu hiện đều không có.
Ai biết gần một phút đồng hồ sau, Nhậm Thần Dương gật gật đầu.
Tiêu Tề kinh ngạc đến đũa đều rớt, “Thực sự có à?”
“Ừ.” Thần sắc Nhậm Thần Dương có chút biến hóa, giống như bi thương, “Chỉ là tôi mất quá nhiều thời gian, mới lý giải được thứ tình cảm này gọi là thích.”