Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 14: Nếu em rời đi, anh có giữ em lại không?

Lâm Kiến Bảo thật ra không muốn dọn về, lúc thu thập đồ đạc cũng dong dong dài dài, Nhậm Thần Dương mặc kệ cậu, nghiêm túc làm bài tập.

Một cái ba lô của Lâm Kiến Bảo dọn mất hai canh giờ, đem đồ vật bí ẩn nhất nhét xuống đáy ba lô, sau khi bảo đảm sẽ không bị phát hiện, mới kéo khóa.

Cậu cùng Nhậm Thần Dương nói từ biệt, Nhậm Thần Dương chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng, Lâm Kiến Bảo ghé vào trên bàn của hắn, bắt đầu bán thảm, “Lão công, anh đưa em xuống dưới lầu được không?” Cậu thấy Nhậm Thần Dương không nói lời nào, thanh âm càng mềm, có vẻ đáng thương hề hề, “Tiểu huyệt của em còn đau quá, ngày hôm qua đều bị lão công làm sưng lên, mông cũng bị lão công đánh sưng lên, lão công đưa em xuống được không?”

Nhậm Thần Dương rốt cuộc mới mười mấy tuổi, tu luyện kỹ thuật băng sơn về đến nhà, nghe cậu nói như vậy, trên má hiện ra một mạt màu đỏ, ánh mắt mất tự nhiên, hắn đem bút để xuống, mặc áo khoác vào.

Lâm Kiến Bảo thấy hắn không chú ý tới bên này, lén lút lấy bút của hắn cầm trong tay, để vào trong túi áo.

Nhậm Thần Dương mặc xong áo lông vũ đi tới, ánh mắt hướng trên bàn sách quét một chút, không thấy bút cũng không tỏ vẻ gì, lấy ba lô Lâm Kiến Bảo, đi theo cậu ra cửa.

Lâm Kiến Bảo chào tạm biệt An Kỳ, đuổi theo Nhậm Thần Dương vào thang máy. Thang máy người nhiều, Lâm Kiến Bảo đứng cạnh Nhậm Thần Dương, dùng tay nắm lấy tay hắn, Nhậm Thần Dương cũng không giật ra, mặc kệ cậu. Lâm Kiến Bảo trong lòng như nở hoa, bắt lấy ngón tay hắn mười ngón đan vào nhau, hận không thể làm thang máy xuống chậm một chút, lại hận không thể ở mỗi tầng đều dừng lại một chút, làm thời gian dài thêm một ít.

Vừa ra khỏi thang máy, Nhậm Thần Dương đẩy tay cậu ra, đi nhanh về phía trước. Hắn chân dài, bước một bước bằng Lâm Kiến Bảo bước hai bước, đi nhanh tới cửa tiểu khu, Nhậm Thần Dương vẫy một chiếc xe taxi, đem ba lô để vào, lạnh lùng nhìn Lâm Kiến Bảo, “Lên xe.”

Lâm Kiến Bảo thấp giọng kêu “Lão công”, sau đó ngoan ngoãn lên xe.

Nhậm Thần Dương nhìn xe taxi chậm rãi đi xa, nhẹ nhàng thở ra, cố gắng đem cảm giác cổ quái trong lòng mạnh mẽ áp chế xuống.

Lâm Kiến Bảo vui mừng về đến nhà, cha mẹ đã trở lại, mẹ Lâm đang chuẩn bị cơm trưa. Lâm Kiến Bảo lâu không được gặp cha mẹ, trong lòng cao hứng cực kỳ, đặc biệt là không lâu trước cậu còn được nắm tay Nhậm Thần Dương, tâm tình quả thực rất tốt.

Cậu đem đồ vật để lại phòng ngủ, đem cái bút kia còn có qυầи ɭóŧ của Nhậm Thần Dương đặt ở dưới gối đầu, lúc lấy qυầи ɭóŧ sắc mặt cậu có chút hồng, qυầи ɭóŧ này là cậu lấy từ trong rổ đựng quần áo, còn chưa giặt, cho nên vẫn còn lưu hương vị của Nhậm Thần Dương.

Hai tay cậu cầm qυầи ɭóŧ nam góc bẹt, mặt đỏ tim đập đặt ở dưới mũi ngửi thật sâu, chỉ là ngửi được cỗ hương vị quen thuộc, cả người liền khô nóng, nhục huyệt mới bị Nhậm Thần Dương thao qua không bao lâu lại ướŧ áŧ.

Mẹ cậu chuẩn bị xong đồ ăn rồi kêu cậu đi rửa tay, cậu làm bộ rửa sạch tay, bởi vì thật sự không muốn đem hương vị của Nhậm Thần Dương lưu tại trên tay cậu rửa đi. Cậu ngồi ở bàn ăn ăn cơm vô cùng vui sướиɠ, bởi vì tâm tình đặc biệt tốt, cũng không phát hiện sắc mặt ngưng trọng của cha mẹ. Chờ ăn cơm xong, cậu đang định lên lầu, ba ba gọi cậu lại, “Tiểu Bảo, con lại đây, ba mẹ có việc muốn nói với con.”

Lâm Kiến Bảo sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đi qua, rúc vào bên người mẹ, cầm cánh tay của bà, “Mẹ, làm sao vậy? Là việc rất quan trọng sao?.”

Mẹ sờ sờ đầu của cậu, cùng ba ba nhìn nhau một cái, mới chậm rãi mở miệng, “Tiểu Bảo, là chuyện này, chúng ta tìm người quen, muốn cho con hết học kỳ không học trong nước nữa, trực tiếp đi nước ngoài học đại học.”

“A? Hết học kỳ?” Lâm Kiến Bảo sửng sốt, “Không phải sau tốt nghiệp sao? Vì sao lại như vậy? Hơn nữa nếu con chưa học xong cao trung thì không có bằng tốt nghiệp, học đại học như thế nào?”

Ba ba nói: “Cái này con không cần phải lo, chúng ta đã an bài tốt, thậm chí là việc con tạm nghỉ học, chúng ta cũng đã lo xong. Thị thực* cũng làm cho con, hẳn là mười ngày sau có thể lấy, đến lúc đó con trực tiếp xuất ngoại, sang bên kia rồi, có người sẽ đón con.”

*Thị thực là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực.

Lâm Kiến Bảo nóng nảy, “Con không, con không đi, con vốn dĩ không muốn đi, hơn nữa gấp như vậy, một mình con ở nước ngoài cái gì cũng không biết, tiếng bọn con nghe không hiểu, hai người bảo con sinh hoạt như nào? Mẹ, vì sao gấp như vậy, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Lâm vội vàng trấn an: “Không xảy ra việc gì, nhà chúng ta có thể xảy ra chuyện gì, chính là vừa vặn có cơ hội, ngôn ngữ không hiểu có thể chậm rãi học, hơn nữa hòa nhập hoàn cảnh mới có thể học càng nhanh. Tiểu Bảo, con nghe lời, ba mẹ vì con mà an bài chuyện này, chạy tới chạy lui không ít mệt nhọc, con cũng không thể tùy hứng.”

Lâm Kiến Bảo hơi hơi hé miệng, nhìn ánh mắt sầu lo của mẹ, không có đem lời cự tuyệt nói ra.

Trong trí nhớ của cậu, khi còn nhỏ quá vất vả, một nhà ba người ở một gian phòng chật chội, cha mẹ mỗi ngày lao động đến khuya mới trở về, bọn họ làm ở công trường, mỗi ngày trên quần áo đều có vô số dấu vết của xi măng, vào mùa đông, trên tay cha đầy vết nứt da, chảy mủ rạn nứt, những hình ảnh ấy đều đã khắc sâu vào trong đầu Lâm Kiến Bảo.

Cho nên cậu ỷ lại cha mẹ, cũng thông cảm họ vất vả, bất luận là việc cha mẹ làm ra, cậu sẽ không phá hỏng hay trái ý, mặc kệ việc kia cậu có muốn hay không.

Phòng khách nhất thời yên tĩnh đến cực điểm, Lâm Kiến Bảo nhìn ba ba, lại nhìn mẹ, suy nghĩ đều loạn, cuối cùng mới nói: “Con có thể không đi không?”

Mẹ cậu ôn nhu nói: “Đều đã chuẩn bị tốt, Tiểu Bảo, con nghe lời, ba mẹ sẽ không hại con.”

Có lẽ là mắt mệt mỏi của mẹ hoặc là gương mặt ngưng trọng của ba ba đã tạo cho cậu áp lực, Lâm Kiến Bảo không có phản bác, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Khi cậu nằm ở trên giường, đầu óc vẫn mờ mịt, việc xuất ngoại ba mẹ đã sớm nói với cậu, chỉ là hiện tại sớm hơn nửa năm, mà nửa năm này, là nửa năm cậu có thể cùng Nhậm Thần Dương tiếp xúc thân mật, cậu như thế nào cam tâm vứt bỏ?

Nhưng sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt cha mẹ?

Lâm Kiến Bảo lấy ra di động, phiền loạn gửi tin nhắn cho Nhậm Thần Dương, không có nói chuyện này, như cũ không nhận được thông báo. Khung thoại toàn bộ đều là tin nhắn của mình gửi đi, đối phương một câu đáp lại cũng không có.

Lâm Kiến Bảo trong lòng loạn đến lợi hại, cậu run rẩy gõ xuống một hàng tự —— Nếu em rời đi, anh có giữ em lại không?

Sau khi gửi đi thành công, cậu bắt đầu chờ đợi đối phương hồi đáp, cậu đem điện thoại để ở ngực, cả người đều có chút kinh hoảng thất thố, một bên là yêu cầu của cha mẹ, một bên là người mình thích, cậu không biết nên lựa chọn như thế nào.

Không biết bao lâu, di động truyền đến âm thanh thông báo, cậu luống cuống tay chân mở di động, nhìn đến hai chữ đối phương gửi tới hoảng loạn trong lòng biến thành lạnh cả người.

—— Sẽ không.

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, mẹ cậu ở ngoài, “Tiểu Bảo, mở cửa cho mẹ.”

Lâm Kiến Bảo nhét điện thoại di động xuống gối, đem khổ sở trên mặt thu liễm một chút, mới đứng lên mở cửa.

Trong tay mẹ cậu bưng một đĩa trái cây, cam, dưa, nho... đều có, hai người ngồi ở trên sô pha, mẹ sờ sờ đầu của cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Bảo, còn không vui sao?”

Lâm Kiến Bảo lắc đầu, “Con chính là không nghĩ tới lại gấp như vậy.”

“Lúc này an bài tốt hơn một ít, tới tháng sáu, nơi nơi đều là xin du học, bên kia không dễ cho chúng ta xử lý. Tiểu Bảo, con nghe lời, ba mẹ vì đưa con đi ra nước ngoài, thật sự chi rất nhiều tiền, chúng ta cũng là vì tốt cho con, thành tích của con không phải tốt, dù học ở trong nước, khoa chính quy không nhất định có thể thi đậu, còn không bằng ở nước ngoài mạ một lớp vàng, nếu đến lúc đó muốn trở về, cũng có thể tìm được công việc tốt. Bất quá tốt nhất là nên ở lại bên kia, nước ngoài phúc lợi tốt, hoàn cảnh cũng tốt, sinh hoạt nhất định sẽ thoải mái.”

Lâm Kiến Bảo cắn cắn môi, “Chính là con muốn bên cạnh ba mẹ, một mình con có chút sợ.”

“Con đừng sợ, chúng ta để người quen bên kia chiếu cố con, tất cả đều an bài tốt. Tiểu Bảo, mẹ lo lắng nhất chính là thân thể của con, nếu không có nữ hài tử nguyện ý tiếp thu con, con cũng đừng khổ sở, nếu con thích nam hài tử cũng không quan hệ, chính là phải bảo vệ mình thật tốt, làm tốt phòng hộ, biết không?”

Lâm Kiến Bảo nghĩ đến mình cùng Nhậm Thần Dương không biết đã làʍ t̠ìиɦ sự bao nhiêu lần, mỗi lần đều là bắn ở trong, chính mình cũng không uống thuốc tránh thai, có chút chột dạ gật gật đầu. Cậu nuốt nuốt nước miếng, nhìn mẹ mình, “Vậy hai người sẽ đi thăm con chứ?”

“Sẽ, nhất định sẽ, mặc kệ con ở nơi nào, ba mẹ đều sẽ đi thăm con.” Mẹ dịu dàng cười cười, đột nhiên từ trong túi móc ra một cái chìa khóa cũ, “Tiểu Bảo, con còn nhớ cái chìa khóa này không?”

Lâm Kiến Bảo đem chìa khóa nhận lấy, cảm thấy rất quen mắt, lăn qua lộn lại nhìn vài lần, đột nhiên nghĩ tới, đôi mắt tức khắc sáng ngời, “Nhớ rõ, là chìa khóa của ngôi nhà trước kia của chúng ta phải không? Khi đó con luôn đeo ở trên cổ.”

“Đúng, mẹ cùng ba ba con ở trong căn nhà nhỏ suốt mười năm, con cũng ở bảy năm, con là ở nơi đó sinh. Căn hộ kia quá nhỏ, phòng ngủ nhỏ, phòng bếp nhỏ, phòng vệ sinh càng nhỏ, lúc mới vừa sinh con, cảm thấy nơi nào cũng đều là đồ vật, chỉ quay người cũng khó, không nghĩ tới gập ghềnh nhiều năm như vậy. Tiểu Bảo, con còn nhớ rõ nó ở đâu không?” Mẹ cậu trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, trong ánh mắt tràn đầy từ ái.

Lâm Kiến Bảo gật gật đầu, “Nhớ rõ, nhưng quá xa trung tâm thành phố, chúng ta nhiều năm rồi không trở về qua.”

“Đúng vậy, có đôi khi còn rất hoài niệm những ngày tháng ở nơi đó. Tiểu Bảo, mẹ đem chìa khóa cho con, bởi vì căn hộ danh nghĩa là của con, về sau chờ con rảnh, chúng ta cùng nhau trở về nhìn xem đi.”

Lâm Kiến Bảo có chút nghi hoặc vì sao mẹ muốn đem chìa khóa cho mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.

Hai mẹ con lại hàn huyên một trận, mẹ Lâm đưa một số tiền cho Lâm Kiến Bảo, “Con lần trước mua quần áo không phải là dùng tiên của bạn học sao? Ngày mai cầm trả cho bạn ấy, cảm ơn người ta, rồi sớm trở về ăn cơm tất niên, được không?”

Lâm Kiến Bảo nghĩ đến có cơ hội thấy Nhậm Thần Dương, đem nghi vấn trong lòng buông xuống, gật gật đầu.