Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 11: Mặt dày níu kéo cũng không có được tâm một người

Lúc Lâm Kiến Bảo từ phòng tắm ra, cả người lẫn mặt đều ửng hồng, đôi mắt cũng ngập nước, nhìn cậu rất giống khóc rất nhiều lần. Cậu chờ mong cùng Nhậm Thần Dương ngủ cùng giường, đắp cùng chăn, vì vậy khi nhìn hai bộ chăn gối trên giường, trong lòng có chút mất mát.

Nhậm Thần Dương đã nửa nằm ở trên giường, trên tay còn cầm một quyển sách, cj chút phản ứng với Lâm Kiến Bảo cũng không có. Lâm Kiến Bảo chậm rãi bò vào ổ chăn bên cạnh hắn, chăn hình như mới được giặt, có hương vị của ánh mặt trời, giường rất mềm cũng thực ấm áp, cậu nghiêng đầu nhìn Nhậm Thần Dương, muốn nhìn nhiều một chút, Nhậm Thần Dương đã đem sách khép lại, tắt đèn.

Phòng ngủ trong nháy mắt trở nên tối đen, Lâm Kiến Bảo nhỏ giọng kêu: “Lão công”

Nhậm Thần Dương không để ý tới cậu, cậu có chút hậm hực, thấp giọng nói một câu “Ngủ ngon”, lại mở to mắt không nghĩ ngủ nhanh như thế, cậu nghĩ chờ Nhậm Thần Dương ngủ, sau đó mình lại tìm cơ hội bò vào ổ chăn của đối phương, chờ ngày hôm sau cho dù đối phương phát giận, cậu có thể đổ cho tư thế ngủ của mình không tốt, hơn nữa nói không chừng còn có thể trộm hôn đôi môi kia.

Ôm chặt ý niệm này, Lâm Kiến Bảo nỗ lực chống đỡ, nhưng loại này chống đỡ không quá ba phút, mí mắt nhanh chóng đóng lại, cậu nói với chính mình chỉ ngủ một lát, một lúc sau nhất định phải tỉnh lại, sau đó thả lỏng ngủ say. (=)))))) Nhiều lần tôi đã như này này)

Chờ cậu tỉnh lại thì trời đã sáng, Lâm Kiến Bảo còn có chút ngốc, tưởng đang ở trong nhà mình, xoa xoa đôi mắt mới nhớ mình đang ở nhà Nhậm Thần Dương, hơn nữa kế hoạch đanha lén hôm qua đã hoàn toàn thất bại thất bại. QAQ

Nhậm Thần Dương từ sớm đã rời giường, hắn đem chăn xếp chỉnh chỉnh tề tề, Lâm Kiến Bảo đều ngượng ngùng, cậu ngủ rất quy củ, lúc sắp ngủ nằm thành cái dạng gì thì lúc tỉnh lại cũng là cái dạng ấy, cho nên cũng không nửa đêm vô ý thức nhảy sang ổ chăn người kia.

Lâm Kiến Bảo thở dài, duỗi cái eo bò xuống giường, gấp xong chăn sau đó đi rửa mặt, xuống phòng khách nhìn thấy Nhậm Thần Dương đang ăn bữa sáng, vội vàng chạy tới, rình An Kỳ đang ở trong bếp bận rộn không có chú ý bên này, nhỏ giọng nói: “Lão công, chào buổi sáng.”

Nhậm Thần Dương ngẩng đầu nhìn cậu một cái, hồi lâu mới không chút để ý phun ra một từ “Sớm”, làm Lâm Kiến Bảo nghe thấy mà vui sướиɠ hài lòng, hận không thể hôn một cái lên má hắn, cậu sung sướиɠ chạy đến chào hỏi An Kỳ, sau đó cùng nhau ăn bữa sáng. Đang ăn bữa sáng, An Kỳ nói: “Dương Dương, hôm nay đừng làm bài tập, mẹ mang con đi mua quần áo mới được không? Kiến Bảo con cũng đi nhé?”

Lâm Kiến Bảo gật đầu liên tục, “Được ạ, con cũng muốn mua quần áo mới.”

Nhậm Thần Dương lại không bộ dạng hứng thú gì, nhưng từ trước đến nay hắn không làm trái ý của mẹ, cho nên vẫn là gật đầu.

Trước tết mấy ngày nơi nào cũng đông đúc, đặc biệt là các cửa hàng, nhiều người ra vào. An Kỳ dẫn bọn họ vào một cửa hàng mình thường đến, để hai nam sinh chọn quần áo.

Nhậm Thần Dương ở trường học đều mặc giáo phục, quần áo ở nhà chủ yếu là màu đen với trắng, quần áo Lâm Kiến Bảo màu sắc tươi sáng hơn nhiều, cậu thích mặc áo phông (Chém), bởi vì mùa đông vừa lạnh lại thích áo lông vũ, An Kỳ tương đối am hiểu, chọn lựa kỹ càng hơn nửa tiếng đồng hồ, giúp hai người đều chọn ra một bộ quần áo.

Lâm Kiến Bảo rất thích quần áo nàng chọn cho, Nhậm Thần Dương không tỏ ý kiến, cho nên chọn xong liền đi tính tiền. An Kỳ ngỏ ý là mình tới mua, coi như tặng cho Lâm Kiến Bảo một bộ quần áo, Lâm Kiến Bảo vội vàng lắc đầu, cầm quần áo của mình, “Dì à, không cần phiền dì, con có tiền mà.”

An Kỳ nghe cậu nói như vậy, cũng không tranh nữa, bà thanh toán cho Nhậm Thần Dương, Lâm Kiến Bảo từ ba lô lấy ra thẻ tín dụng, đưa cho thu ngân. Thu ngân xoát một chút, lắc lắc đầu, “Rất xin lỗi tiên sinh, thẻ này tạm thời bị khóa, ngài còn có thẻ khác không?”

Lâm Kiến Bảo sửng sốt một chút, “Không có khả năng, thẻ này là mẹ tôi đưa cho, từ trước đến nay đều có thể dùng, nếu không chị kiểm lại được không?”

Thu ngân tính tình tốt đẹp thử nữa một lần, “Xin lỗi, vẫn là không được.”

Lâm Kiến Bảo ngây người, An Kỳ đã đem thẻ của mình đưa qua, mỉm cười nói: “Thanh toán bằng thẻ của tôi đi.”

“Vâng.”

Thanh toán xong hóa đơn, Lâm Kiến Bảo lại chưa lấy lại được tinh thần, An Kỳ đem cậu kéo đến một bên, mới quan tâm hỏi: “Kiến Bảo, làm sao vậy?”

Lâm Kiến Bảo lắc đầu, “Không có việc gì, cảm ơn dì giúp con trả tiền, con sẽ trả lại cho dì. Con gọi điện cho mẹ con đã.”

Di động của cha mẹ đều không ai bắt máy, cậu gọi vài lần đều không được, cuối cùng chỉ có gửi một cái tin nhắn. Cậu lấy thẻ tín dụng ra, đây là mẹ cậu đưa cho, bên trong từ trước đến giờ luôn có rất nhiều tiền, Lâm Kiến Bảo vẫn đang đi học, cũng không câng dùng tiền nhiều lắm, nhiều nhất chỉ là mua một ít đồ ăn vặt cho đám hồ bằng cẩu hữu ăn, mỗi lần đều là quẹt liền quẹt, chưa từng có trường hợp không thể dùng được.

Hơn nữa cha mẹ trong khoảng thời gian này biểu hiện có chút quái dị, thường xuyên đi công tác, có đôi khi không thể liên lạc được.

An Kỳ biết cậu lo âu, dúi một ly trà sữa vào lòng bàn tay của cậu, “Nếu sốt ruột, muốn về nhà xem thử hay không? Có lẽ bọn họ ở nhà.”

Lâm Kiến Bảo do dự nhìn nhìn khuôn mặt Nhậm Thần Dương, An Kỳ vội vàng nói: “Dì hiện tại đưa con về, nếu bọn họ không có ở nhà, chúng ta lại trở về được không?”

Lâm Kiến Bảo gật gật đầu.

Biệt thự Lâm gia vẫn trống rỗng, một người cũng không có, lúc Lâm Kiến Bảo rời đi như thế nào, hiện tại vẫn như thế đó. An Kỳ an ủi hai câu, lái xe về nhà mình, trên đường Lâm Kiến Bảo cho lại gọi cho cha mẹ, cũng không có hồi âm.

An Kỳ một bên lái xe một bên nói: “Có lẽ bọn họ hiện tại có việc quan trọng, tạm thời tắt máy, con chờ một chút hãy thử lại, đừng có gấp.”

“Vâng” Lâm Kiến Bảo có chút vô thố nhìn di động, trong lòng đặc biệt hoảng. Cả ngày cậu đều hoảng loạn, thẳng đến buổi tối rốt cuộc gọi được cho mẹ, nỗi lo lắng mới được buông xuống.

Cậu vội vội vàng vàng hỏi mẹ ở nơi nào, lại nói sự việc ngày hôm nay, lâm mẫu nói: “Chúng ta ở nơi khác công tác, đại khái hai mươi chín mới trở về, hẳn là hệ thống ngân hàng có vấn đề, mẹ gọi điện thoại hỏi ngân hàng một chút, con đừng lo lắng, thay mẹ cảm ơn ngươi mẹ của bạn con, khi trở về sẽ trả lại tiền.”

Lâm Kiến Bảo trong giọng nói cầm lòng không đậu mang theo làm nũng, “Sao lại vội như vậy, sâp đến tết mẹ còn đi công tác, hơn nữa hai người không cần tắt máy, con tìm không thấy hai người rất sốt ruột.”

“Thực xin lỗi bảo bối, là mẹ sai rồi, ban ngày có cái hội nghị quan trọng. Đúng rồi, con ở nhà bạn không gây phiền toái cho họ chưa? Nhớ rõ lễ phép, phải hỗ trợ làm việc, không được phát giận.”

“Vâng vâng, con rất ngoan.”

Cùng mẹ hàn huyên vài câu, Lâm Kiến Bảo mới treo điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại khôi phục thần sắc sáng lạn. Cậu lúc ăn cơm trưa vì lo lắng cũng chưa ăn được, hiện tại mới cảm thấy đói, cho nên cơm chiều một hơi ăn hết ba chén mới dừng lại.

Nhậm Thần Dương về đến nhà cơ hồ liền ngồi vào bàn làm bài tập, Lâm Kiến Bảo đột nhiên có thể lý giải vì thành tích của hắn tốt như vậy, không phải thiên phú cao, mà là người chăm chỉ. Lâm Kiến Bảo đem một bài thi làm xong, đối phương đã xong hai bài, cậu có chút nhụt chí chống đầu nhìn kia sườn mặt soái khí, “Lão công, anh sau này thật sự sẽ thị vào đại học sao?”

Động tác viết chữ của Nhậm Thần Dương dừng một chút, trong cổ họng phát ra một âm tiết “Ừ”.

“Vậy trường đại học anh thi em khẳng định thi không đậu, đến lúc đó em cũng đến đấy, tìm trường học gần đó, lúc không đi học đi tìm anh, được không?”

Nhậm Thần Dương quay đầu sang, ánh mắt lạnh băng, “Tốt nghiệp cao chúng chúng ta liền kết thúc, về sau tôi sẽ không cùng cậu có bất luận quan hệ gì.”

Lâm Kiến Bảo bị ánh mắt của hắn làm cả người phát run, nháy mắt mới nhớ tới bọn họ đều không phải là đang nói chuyện yêu đương, mà chỉ vì mình hϊếp bức, đối phương mới không thể không thỏa hiệp mà thôi. Cậu tránh đi ánh mắt của Nhậm Thần Dương, trong thanh âm cầm lòng không đậu mang theo ủy khuất, “Ngay cả ngẫu nhiên gặp mặt cũng không được sao?”

“Tôi không muốn thường xuyên nhìn đến thứ làm mình ghê tởm.”

Ngôn ngữ không chút lưu tình khiến Lâm Kiến Bảo đau lòng vô cùng, cậu rõ ràng đã quen, lại vẫn khổ sở muốn chết. Ngón tay vô ý thức phủi mặt bàn, Lâm Kiến Bảo thấp giọng hỏi: “Anh thích La Tình như vậy sao?”

Không nghe được Nhậm Thần Dương trả lời, cậu lại lo chính mình nói: “Em cũng rất tốt mà, em thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau, anh kêu em làm cái gì em liền làm cái đó, chúng ta ở trên giường không phải cũng rất phù hợp? Em cảm thấy cảm thấy anh rất thích làm em, mỗi lần đều ngạnh lợi hại như vậy.”

“Tính dục cùng tình yêu không có quan hệ gì.” Nhậm Thần Dương khóe môi gợi lên cười lạnh, cố tình dùng ngôn ngữ nặng nhất đả kích đối phương, “Tin hay không, nếu là Tình Tình ở trước mặt tôi, tôi có thể ngạnh đến lợi hại hơn?”

Lâm Kiến Bảo không kịp phòng bị nghe thấy câu nói, tự tin hoàn toàn sụp đổ chia năm xẻ bảy, cậu cắn cắn môi, ngừng xúc động muốn khóc, đột nhiên đứng lên, cả người áp đến chỗ Nhậm Thần Dương, muốn đi hôn lên đôi môi kia, lại bị Nhậm Thần Dương phát hiện hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, ghế dựa của cậu cũng bị quăng đổ phát ra một tiếng vang thật mạnh.

Nhậm Thần Dương thở dốc, lạnh như băng nhìn cậu, “Lâm Kiến Bảo, cậu còn biết xấu hổ hay không?”

“Em không biết xấu hổ, em chỉ cần anh” Cậu vội vội vàng vàng quỳ bò qua, nhân lúc nam nhân không kịp phản ứng, kéo xuống dây quần của nam nhân, vươn đầu lưỡi liếʍ láp tính khí đang ngủ đông.

Nhậm Thần Dương nhíu mày, nhìn cậu nước mắt rơi đầy mặt, ngón tay chậm rãi nắm chặt, lại không duỗi tay đẩy cậu ra.

Lâm Kiến Bảo đối với căn dươиɠ ѵậŧ vừa hút vừa liếʍ, “Ô, đây là của em a ha, lão công dươиɠ ѵậŧ ngạnh ăn thật ngon...”

“Không phải cậu.”

“Chính là em, chính là em đời này đều thuộc về lão công, em thích anh... ngô, thích” Lâm Kiến Bảo cả người trở nên cuồng loạn, liếʍ mυ'ŧ căn dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương cứng, đem nó nuốt càng sâu, tựa hồ muốn đem nó vĩnh viễn lưu tại trong miệng mình.

Nhậm Thần Dương đối với một người điên cuồng, trái tim lại khó có thể khống chế đập loạn, trong nháy mắt một loại tình cảm dâng lên làm hắn cảm thấy nguy hiểm. Hắn cười lạnh một tiếng, đơn giản ôm lấy đầu Lâm Kiến Bảo, động eo hung hăng đâm vào yết hầu, cũng mặc kệ đối phương có khó không chịu không, “Tiện mẫu cẩu, tôi cả đời đều không thể thuộc về cậu, cậu hết hy vọng đi, nếu không phải cậu hạ tiện phóng đãng câu dẫn tôi, tôi ngay cả một ngón tay của cậu đều không muốn đυ.ng vào, bởi vì tôi ghê tởm cậu, hiểu không?”

“Người tôi chân chính thích, tất nhiên sẽ vô cùng quý trọng, sẽ không đối đãi thô bạo đối đãi với họ.”

“Cho nên tôi không thích cậu, một chút cũng không, ngược lại, cậu là người tôi ghét nhất trên thế giới này.”

Lâm Kiến Bảo giống như bị cự vật cắm đến mất ý thức, nước mắt không ngừng rơi, mà những câu nói tàn nhẫn kia cũng không ngừng chui vào trong đầu, làm cậu vừa thương tâm lại vừa khổ sở.

Mộng tưởng tốt đẹp về tương lai chẳng còn, mặt dày níu kéo cũng không thể có được tâm một người.

Cậu hiện tại mới vừa thấu hiểu đạo lý này.