Lâm Kiến Bảo kêu lên một tiếng, vành mắt nháy mắt đỏ, “Lão công, đau quá” một bên kêu đau một bên lại đem mông vặn vẹo, phối hợp hướng lên căn đại dươиɠ ѵậŧ áp sát.
Huyệt khẩu mềm xốp một hồi mới bị thao khai, Nhậm Thần Dương âm thanh lạnh lùng nói: “Ngại đau thì đừng câu dẫn tôi, tiện mẫu cẩu lẳиɠ ɭơ muốn chết, c̠úc̠ Ꮒσα đều chảy nước da^ʍ.”
“A muốn lão công muốn” Lâm Kiến Bảo thở hổn hển thả lỏng chính mình, nhục huyệt chưa qua khuếch trương có lẽ có thiên phú làʍ t̠ìиɦ, nam nhân mới vào một nửa, bên trong đã phi thường ướŧ áŧ phân bố ra tràng dịch, làm căn dươиɠ ѵậŧ thô to tiến vào càng thông thuận. Thịt ruột đỏ tươi đem dươиɠ ѵậŧ đỏ tím gắtt gao bao bọc, còn không ngừng hướng bên trong liếʍ mυ'ŧ, hút đến Nhậm Thần Dương rối loạn, đĩnh động eo hướng bên trong thâm nhập.
Ký túc xá ngoài trên hành lang vẫn còn có đồng học qua lại, cách một bức tường hai người lại làm ra việc da^ʍ mĩ như vậy, hai người đều không cảm thấy thẹn, chỉ cảm thấy càng hưng phấn. Nhậm Thần Dương đem chính mình hoàn toàn đi vào, nhìn đến những nhăn nếp đều bị dươиɠ ѵậŧ của mình căng ra, rút ra sẽ xuất hiện một cái nhục động tạm thời không khép được. Hắn mê muội đem chính mình lại đưa trở về, dươиɠ ѵậŧ cùng thịt ruột ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ làm hai người hô hấp đều có chút hỗn độn, Lâm Kiến Bảo cả người quỳ ghé vào trên giường, đầu gối chỉ dựa gần mép giường, cao cao nhếch lên cái mông, nghênh đón nam nhân thao làm.
“Lão công, thật lớn ô ô, tao mẫu cẩu sướиɠ muốn chết a a, lại ma đến tao điểm, rất thích bị lão công làm.”
Nhậm Thần Dương nghe cậu da^ʍ kêu, dươиɠ ѵậŧ lại trướng đại một vòng, không khống chế được nhanh hơn. Hắn đối với mình mất khống chế như vậy vô cùng tức giận, lạnh thanh âm nói: “Câm miệng!”
“A a lão công rõ ràng thích nghe tiện mẫu cẩu kêu giường, mỗi lần kêu dươиɠ ѵậŧ của lão công liền lớn hơn nữa a a a~ không cần nhanh như vậy, phải bị lão công thao phá ô... chậm một chút” Lâm Kiến Bảo sướиɠ đến nước miếng đều chảy ra, cả người da thịt đều phiếm hồng nhạt, thoạt nhìn rất sắc tình, cậu nỗ lực quay đầu lại nhìn nam nhân soái khí, khẩn cầu nói: “Lão công, làm em từ phía trước được không... a~ em muốn nhìn gương mặt lão công a ha...”
Nhậm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu, trên trán đổ mồ hôi, “Tôi không muốn nhìn đến gương mặt cậu, ghê tởm muốn chết.”
“Lão công nói dối a a~ ghê tởm thì sẽ không cùng em làʍ t̠ìиɦ a”
Nhậm Thần Dương hung hăng đánh lên mông cậu, ngữ khí ác liệt, bên môi phiếm cười lạnh, “Tiện mẫu cẩu, chúng ta không phải đang làʍ t̠ìиɦ, hành vi này chỉ gọi là giao cấu, tính giao.” Hắn dịch sát vào dương mặt Lâm Kiến Bảo, thanh âm trầm thấp, “Tôi cùng Tình Tình mới gọi là yêu, bởi vì có cơ sở cảm tình, hiểu không?”
Hắn nhìn thấy trong mắt Lâm Kiến Bảo tích tụ lệ quang cùng thương tâm, không biết vì cái gì trong lòng cảm thấy vui sướиɠ, dưới háng ngạnh phát đau, lại muốn bắn tinh.
Lâm Kiến Bảo thương tâm cắn cắn môi, rất nhanh liền không phục, “Ô không phải, lão công chỉ cùng em làm loại sự tình này đúng hay không? Anh căn bản không chạm qua cô ấy a a, đại dươиɠ ѵậŧ của lão công là của một mình em.” Cậu gắt gao kẹp dương vậ trong cơ thể, tựa hồ sợ nó chạy đi mất, kẹp đến Nhậm Thần Dương hô hấp cứng lại, thiếu chút nữa bắn ra.
Hắn chờ qua cảm giâc muốn bắn tinh một chút, cười lạnh nói: “Cậu cho rằng chúng ta hiện tại bao nhiêu tuổi? Ai cùng giống tiện mẫu cẩu như cậu? Chỉ nghĩ bò lên giường nam nhân, muốn nam nhân làm hai cái tao huyệt của cậu.” Hắn đỉnh về phía trước, hung hăng đánh vào chỗ sâu nhất trong tràng đạo Lâm Kiến Bảo, đem cậu đâm ra một tiếng thét chói tai, “Tôi cùng Tình Tình, lần đầu tiên tất nhiên là đêm tân hôn, dưới sự chúc phúc của mọi người, làm việc thân mật nhất, tôi mỗi lần đều sẽ ôn nhu đối đãi với cô ấy, mới sẽ không giống cậu, cho dù là trong WC cũng có thể quỳ liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho người ta, hạ tiện đến cực điểm.”
Hắn nhìn trên mặt Lâm Kiến Bảo đầy nước mắt, trong lòng càng lúc càng thích ý, đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, nhìn giữa đùi cậu ướŧ áŧ, c̠úc̠ Ꮒσα mở rộng còn không thỏa mãn mấp máy, đáng thương nhất chính là cái tao bức kia, nước đều dính trên khăn trải giường, huyệt khẩu cũng không ngừng khép mở, tựa hồ đang chờ đợi cái gì tới uy.
Lâm Kiến Bảo thân thể hư không lợi hại, khó nhịn lay động mông, “Lão công không cần đi, tiến vào tiến vào làm em”
Nhậm Thần Dương nỗ lực nhẫn nại xúc động, ngón tay nhanh chóng loát động dươиɠ ѵậŧ của mình, mặt trên ẩm cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của Lâm Kiến Bảo. Hắn trên cao nhìn xuống nam nhân toàn thân trần trụi, lạnh giọng tàn nhẫn nói, “Cậu không phải thích nó sao sao? Đáng tiếc nó vĩnh viễn sẽ không thuộc về cậu.”
Lâm Kiến Bảo cả người xụi lơ ở trên giường, ngực kịch liệt phập phồng, nước mắt vẫn liên tục rơi, chóp mũi đều có chút đỏ lên, cậu ủy khuất ba ba nhìn Nhậm Thần Dương, “Lão công”
Nhậm Thần Dương nhanh chóng loát động dươиɠ ѵậŧ, nửa phút sau đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nùng bạch bắn lên trên người cậu, làm da thịt cậu toàn bộ dính dấu vết của mình.
Nhậm Thần Dương nhanh chóng rời khỏi trường học, cũng cự tuyệt thừa nhận loại hành vi này của mình là chạy trốn, hắn chỉ là chán ghét, không muốn nhìn đến gương mặt Lâm Kiến Bảo, cũng không muốn cùng cậu có bất luận quan hệ gì.
Nhưng cho dù ngồi trên xe taxi, trong đầu cũng quên được gương mặt khóc đến đáng thương hề hề cùng thân hình bị phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nghĩ nghĩ, dưới bụng lại có xu hướng ngẩng đầu, hắn hung hăng cắn chặt răng, mới đem này cỗ xúc động này áp chế.
Trở về tiểu khu hắn đυ.ng phải La Tình, La Tình giống như đang đợi hắn, nhìn thấy hắn trở về ánh mắt sáng lên, vội vàng đi lên đón, “Thần Dương, cậu hiện tại mới trở về à, thật chậm.”
---
Nhậm Thần Dương “Ừ” một tiếng, theo cô đi về phía trước. La Tình đối với thái độ lãnh đạm của hắn từ lâu đã thích ứng, nụ cười trên mặt sáng lạn như cũ, “Dì chắc nói với cậu rồi? Hôm nay buổi tối đến nhà mình ăn cơm, mẹ mình đã chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cậu thích, hiện tại đang làm.”
“Tôi đi cất chút đồ.”
“Mình cùng cậu lên phóng cất đồ được không” La Tình chờ mong hỏi.
Nhậm Thần Dương cự tuyệt, “Không cần, tôi rất nhanh sẽ qua, cậu đi về trước đi.”
La Tình có chút thất vọng cúi đầu, “Được rồi.”
---
Lâm Kiến Bảo một lát liền cảm thấy lạnh, đôi mắt cậu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ Nhậm Thần Dương bắn ở trên người mình, thân thể căn bản không thỏa mãn lại kêu gào khát vọng, cậu vươn ngón tay quệt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa lên miệng, mê luyến nuốt xuống toàn bộ, lại đem một ít đưa vào tao huyệt của mình, ngón tay moi đào da^ʍ thịt cơ khát, đầu lưỡi hồng nhuận nhấm nháp vị tanh mặn, trong cổ họng phát ra rêи ɾỉ, “Lão công~ lão công lỗ nhỏ thật ngứa, muốn dươиɠ ѵậŧ củalão công cắm vào...”
Cậu dễ dàng đã có thể đem ba ngón tay đâm vào, chân mở rộng vừa nghĩ đến Nhậm Thần Dương vừa một bên tự an ủi, an ủi một trận lại cảm thấy không đủ, đem lọ thuốc mỡ của Nhậm Thần Dương mua cho lấy ra, mở hộp ra trực tiếp đem thuốc mỡ đẩy vào, nắm phần dưới nhanh chóng thọc vào rút ra. Thuốc mỡ mềm, không dài cũng không thô, kɧoáı ©ảʍ mang đến cực kỳ hữu hạn, chính là chỉ cần nghĩ là đồ vật ai đưa cho, Lâm Kiến Bảo đã đủ hưng phấn.
Cậu một bên loát dươиɠ ѵậŧ của mình một bên dùng thuốc mỡ đâm chọc vào da^ʍ huyệt cơ khát, trong đầu nghĩ đến bộ dạng soái khi gợi cảm của Nhậm Thần Dương lúc làm cậu, trong vòng vài phút ngắn ngủi liền đạt cao trào.
Sau khi thu dọn xong đồ vật đi ra cổng trường thì trời đã tối, Lâm Kiến Bảo tự lái xe về nhà, trong nhà đen như mực, một người cũng không có, cậu gọi điện thoại cho cha mẹ cũng không ai nghe máy, không biết bọn họ đi đâu.
---
Nhậm Thần Dương cho rằng mình sẽ có một kì nghỉ đông an ổn, lại không nghĩ rằng ngày hôm sau lại thấy Lâm Kiến Bảo tìm tới cửa. Cậu đeo một cái ba lô, mặc áo lông vũ rất dày, còn đội một cái mũ len, bởi vì thân hình nhỏ nhắn, nhìn từ phía sau còn tưởng là nữ hài tử. Sắc mặt Nhậm Thần Dương có chút cứng đờ, thật sự không nghĩ đến người này lại mặt dày như vậy, nhưng hắn nhất quan tâm vẫn là một việc khác, “Cậu sao biết địa chỉ nhà tôi?”
Lâm Kiến Bảo không chịu trả lời, chỉ là lộ ra ánh mât đáng thương hề hề, “Lão công, anh thu lưu em đi, ba mẹ em đi công tác, nói tết mới trở về, em ở nhà một mình có chút sợ hãi.”
Đêm qua cậu nhận được điện thoại của ẹm, bảo cậu ngoan ngoãnở nhà, Lâm Kiến Bảo ủy khuất muốn khóc, lại cảm thấy đây là cơ hội tốt, có thể cùng Nhậm Thần Dương càng thân cận hơn.
Phản ứng của Nhậm Thần Dương là trực tiếp đóng cửa lại, sau đó làm lơ âm thang gõ cửa, vào phòng ngủ đóng cửa lại, đeo bịt tai bắt đầu làm bài. Việc học tập của hắn rất có kế hoạch, buổi sáng làm xong bốn bài thi, rồi ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa nghỉ ngơi nửa giờ, buổi chiều lại tiếp tục làm bài tập.
Đã không có gì quấy rầy, hắn cũng nỗ lực đem Lâm Kiến Bảo ném ra khỏi đầu, rất nhanh đắm chìm trong biển đề thi, chờ sau khi toàn bộ được làm xong, so với sớm định ra sớm hơn mười phút, hắn kiểm tra một lần, mới đứng dậy định đi uống nước.
Mở cửa hắn liền kinh ngạc một chút, phòng khách rất náo nhiệt, trên sô pha có hai người, một phen cắn hạt dưa một bên nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn cười nghiêng ngả, bộ dạng hết sức vui vẻ.
Lâm Kiến Bảo rất nhanh phát hiện ra hắn, hưng phấn kêu một câu: “Lão Nhậm.” Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông đen trắng cao cổ, cả người nhỏ nhỏ gầy gầy nhìn như mới mười lăm sáu tuổi.
Nữ nhân bên cạnh cậu tò mò nhìn qua, che miệng cười nói: “Nguyên lai hai đứa xưng hô như vậy sao Dương Dương? Gọi nó là lão Nhậm?”
Lâm Kiến Bảo thè lưỡi, “Con gọi sai, bình thường kêu cậu ấy là Thần Dương.”
Nhậm Thần Dương nhìn hai người trên sô pha nói chuyện phiếm, gân xanh trên trán nhảy lên, sắc mặt cũng rất khó coi, hắn nhìn chằm chằm mẹ mình, thanh âm vững vàng hỏi: “Mẹ, đây là chuyện gì?”
An Kỳ vẻ mặt nhiệt tình, “Mẹ trở về thấy đồng học của con ở cửa, nói là đến chơi, hành lý cũng mang đến, con chắc là bài tập không nghe được tiếng gõ cửa đi? Mẹ đem đứa nhỏ mang vào.”
Nhậm Thần Dương cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Lâm Kiến Bảo, “Cậu đi vào.”
Lâm Kiến Bảo do dự đứng lên, đến gần hắn, An Kỳ nhìn ra không thích hợp, nhíu nhíu mày, “Dương Dương, thái độ của con với đồng học ôn nhu một chút, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi?”
Nhậm Thần Dương làm như không nghe thấy, kéo ống tay áo Lâm Kiến Bảo vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Lâm Kiến Bảo cúi đầu, chốc chốc ngẩng đầu liếc hắn, dưới ánh mắt lạnh băng của Nhậm Thần Dương mắt, do dự mà đem hạt dưa trên tay để trước mặt hắn, “Lão công, anh muốn ăn sao?”
Nhậm Thần Dương vẫn lạnh lùng nhìn cậu, cũng không đáp lại.
Lâm Kiến Bảo có chút chột dạ, mũi chân ở trên sàn gỗ nhẹ nhàng bước, liều mạng muốn tìm đề tài, “À dì thật trẻ, nhìn qua giống chị gái, một chút cũng không giống người hơn bốn mươi tuổi. Nhưng dì cũng thật sự ôn nhu, lại hòa ái, em rất thích.”
Nhậm Thần Dương không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu, “Lâm Kiến Bảo, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Kiến Bảo bước gần đến chỗ hắn, cánh tay duỗi ra, muốn ôm hắn, lại bị Nhậm Thần Dương đẩy ngược lại về phía sau vài bước. Lâm Kiến Bảo tâm hoảng, ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Thần Dương, “Lão công, cho em ở lại vài ngày, dù sao tính đến tết còn có một tuần, bằng không em liền đem video chúng ta làʍ t̠ìиɦ mẹ em xem.”