Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 7: Phòng y tế thô bạo giao hợp, buổi tối bò lên giường.

Thư huyệt Lâm Kiến Bảo ướt đẫm, cho dù bị thô bạo căng ra, cậu cũng không có cảm giác đau đớn, ngược lại sướиɠ muốn chết, liều mạng vặn vẹo cái mông đem căn dươиɠ ѵậŧ thô to hút vào bên trong, hút đến Nhậm Thần Dương hô hấp rối loạn, nhịn không được vỗ lên mông một cái,trầm giọng: "Muốn bị chơi như vậy."

Lâm Kiến Bảo quay đầu nhìn hắn, liếʍ môi, "Bị lão công cᏂị©Ꮒ quá thoải mái... a ha ~ lại tiến sâu một chút, đem tử ©υиɠ đâm mở, muốn đại dươиɠ ѵậŧ lão công cắm vào."

Nhậm Thần Dương không khắc chế được động tác của mình, tùy theo ý nguyện của tao hóa này, hung hăng đâm vào bên trong, nhưng miệng tử ©υиɠ đâu dễ dàng đỉnh khai như vậy, hắn chỉ có thể đem dương cụ ướt nhẹp rút ra, lại hung hăng hướng bên trong thao làm. Nhục huyệt phấn hồng rất nhanh bị đâm thành màu đỏ tươi, huyệt khẩu bị hoàn toàn căng ra, một chút khe hở cũng không có, gắt gao bao lấy căn cự vật, mang đến cho nhau kɧoáı ©ảʍ cường liệt nhất.

Lâm Kiến Bảo quỳ ghé vào trên giường, cái mông cao cao nhếch lên, vặn vẹo theo từng cú va chạm của nam nhân, mu bàn tay trái của cậu vì dùng sức mà khiến cho máu chảy ngược, cậu cũng không quan tâm, nỗ lực áp chế rêи ɾỉ, da^ʍ lãng khát cầu càng nhiều, "Thật sướиɠ, lão công... lão công lại dùng sức một chút a a a~ sao lại thoải mái như vậy ô~ tao bức sướиɠ muốn bay a a a."

Nhậm Thần Dương nhếch mi, dươиɠ ѵậŧ đâm mạnh vào bên trong, Lâm Kiến Bảo mỗi lần lãng kêu một tiếng, hắn lại càng muốn dùng sức, dùng sức hung hăng ȶᏂασ chết người này, rõ ràng rất chán ghét, vì sao lại mê luyến cái thân thể này? Hắn đem quần áo của Lâm Kiến Bảo kéo lên trên, lộ ra một đoạn eo trắng nhỏ, đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, lúc đâm về phía trước, liền kéo thân thể cậu hướng về dươиɠ ѵậŧ của chính mình, chỉ đυ.ng hơn mười cái liền đem cung khẩu khép kín đỉnh khai, cực đại qυყ đầυ chen đi vào, làm nguyên cây dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cắm vào thịt bức ướt đẫm khẩn trí.

"A" Lâm Kiến Bảo sướиɠ đến da^ʍ kêu một tiếng thật dài, thanh âm lớn đến mức người bên ngoài có thể nghe được, Nhậm Thần Dương tát lên mông cậu, "Tao hóa, kêu lớn tiếng như vậy, là muốn cho tất cả mọi người đều tiến vào xem cậu bị ȶᏂασ thành bộ dạng dâʍ đãиɠ sao?"

"Ô, chỉ cần là bị lão công cᏂị©Ꮒ, bị ai nhìn thấy cũng không sao a, đỉnh đến tao điểm... dươиɠ ѵậŧ lão công thật lớn, thao tao bức thật thoải mái" Lâm Kiến Bảo vẫn là bộ dạng một chút liêm sỉ cũng không có, lắc mông hưởng thụ nam nhân thao làm.

Nhậm Thần Dương cau mày, đôi mắt nổi lửa nhìn chằm chằm cái da^ʍ huyệt đang gắt gao hút lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, nghĩ muốn lấy ra, sau khi đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, động tác tiếp theo lại càng sâu càng mạnh đem dươиɠ ѵậŧ đóng vào, thẳng đến đem kiều nộn tử ©υиɠ làm đến biến hình. Hắn tức giận mắng: "Chó mẹ hạ tiện, đừng gọi da^ʍ lãng như vậy?"

"A ha bị lão công làm quá thoải mái... lão công muốn em không gọi, liền dùng miệng đem cái miệng tiện của chó mẹ lấp kín được không?" Lâm Kiến Bảo nỗ lực quay đầu lại, mang theo ánh mắt chờ mong nhìn hắn, ánh mắt dừng ở đôi môi hoàn mỹ kia.

Cậu thật muốn cùng Nhậm Thần Dương hôn môi, cùng hắn trao đổi nước bọt, mυ'ŧ liếʍ đầu lưỡi đối phương.

Ánh mắt cậu quá mức trần trụi, Nhậm Thần Dương khó chịu, đâm mạnh vào nhục huyệt lầy lội bất kham, thanh âm lạnh băng, "Cậu nằm mơ, tôi sao có thể hôn loại người như cậu."

Lâm Kiến Bảo ủy khuất nhìn hắn, va chạm mãnh liệt sướиɠ đến yết hầu cậu không ngừng tràn ra rêи ɾỉ. Nhậm Thần Dương đột nhiên lại gần, mắt lộ ra ác ý: "Tôi muốn hôn cũng là hôn Tình Tình, môi cô ấy vừa mềm vừa đàn hồi, nước miếng lại ngọt, nơi nào giống cậu? Toàn thân tản ra một cỗ tanh tưởi, nếu không phải bị cậu uy hϊếp, đời này cậu cũng đừng hy vọng tôi sẽ chạm vào cậu."

Trái tim Lâm Kiến Bảo bị đả kích, trong ánh mắt mang theo tổn thương, cậu nhìn đôi môi hồng nhuận gần trong gang tấc, nỗ lực muốn quay lại hôn một chút, bị Nhậm Thần Dương phát hiện, bàn tay đẩy mặt cậu ra, làm nụ hôn này rơi vào khoảng không.

"Cậu không biết xấu hổ sao?"

Lâm Kiến Bảo chưa từ bỏ ý định hung hăng rụt rụt nhục huyệt, đem căn dương cứng thô cứng bọc càng chặt, "Em không biết xấu hổ, em chỉ cần lão công, đại dươиɠ ѵậŧ của lão công đỉnh tao bức thật thoải mái~ a~ sẽ bị làm hỏng rồi." Cậu chôn đầu da^ʍ kêu, trong mắt chảy xuống chất lỏng, cũng không biết là bởi vì động tình hay là thương tâm.

"Thật là lẳиɠ ɭơ." Nhậm Thần Dương hoàn toàn không khống chế lực đạo, hung hăng thao làm nhục huyệt, đem huyệt thịt đỏ bừng ướŧ áŧ cắm liên tục, làm Lâm Kiến Bảo gần nửa tiếng đồng hồ, mới ở tử ©υиɠ kiều nộn bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Đem quần mặc vào, Nhậm Thần Dương nhìn Lâm Kiến Bảo còn ghé vào trên giường, hoa huyệt bị làm đến mở rộng trong khoảng thời gian ngắn còn khép không được, bên trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt chảy ra, thoạt nhìn da^ʍ mĩ đến cực điểm. Mặt của hắn có chút nóng, biệt nữu quay mặt đi, âm thầm hận chính mình như thế nào lại chịu không nổi dụ hoặc của tao hóa này.

Lâm Kiến Bảo thở hổn hển cách một hồi lâu mới hoàn hồn, dươиɠ ѵậŧ của cậu đã sớm phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn lên khăn trải giường, quần cũng dính thật nhiều, toàn bộ hạ thể một mảnh hỗn độn. Cậu lại không thèm để ý bộ dáng, chỉ tùy ý đem quần kéo lên.

Tay trái bởi vì dùng sức mà sưng lên, yết hầu lại phát ngứa, thỉnh thoảng ho vài tiếng, hai người trong khoảng thời gian ngắn không nói gì, chờ giáo y tiến vào nhìn thấy tay Lâm Kiến Bảo, kinh ngạc nhíu mày, "Cậu làm cái gì? Tay sao lại sưng như vậy?"

Lâm Kiến Bảo qua loa lấy lệ đáp vài câu, truyền nước xong hai người vội vàng rời đi. Ở sân trường không có người, hầu hết đều về nhà rồi, hai người đi đến ký túc xá, những người khác trong ký túc xá cũng đã sớm trở về, Lâm Kiến Bảo đột nhiên cười nói: "Không biết giáo y lão sư có phát hiện dấu vết trên khăn trải giường không?" Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn Nhậm Thần Dương, "Nếu phát hiện, sẽ suy đoán chúng ta làm gì? A, bất quá có lẽ sẽ nghĩ là học sinh trước đó làm ra."

Nhậm Thần Dương lạnh mặt nhìn hắn, "Uống thuốc."

Lâm Kiến Bảo trong lòng khó chịu một chút, trên mặt lại bình thản cậu ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Sợ em không uống thuốc có con của anh tìm anh phụ trách sao?"

Nhậm Thần Dương nhìn chằm chằm cậu, ngữ khí lạnh lùng, "Tôi chỉ là không muốn có một đứa con là quái vật."

Lâm Kiến Bảo nghe câu này, hô hấp cứng lại, bình tĩnh trên mặt thế nhưng không có cách nào bảo trì.

Nhậm Thần Dương tựa hồ bắt được nhược điểm của cậu, gương mặt anh tuấn phác hoạ ra một mạt cười trào phúng, "Cậu là quái vật, sinh ra đứa nhỏ, khẳng định cũng dị dạng? Tôi sao có thể tiếp nhận?"

Lâm Kiến Bảo khổ sở cúi đầu, tay chân luống cuống đi đến đầu giường tìm được một cái hộp kẹo cao su, từ bên trong lấy ra, cậu nhìn ánh mắt không tín nhiệm của Nhậm Thần Dương, vội vàng nói: "Vì tránh cho người khác nhận ra, cho nên em dùng cái hộp này ngụy trang, xác thật là thuốc tránh thai." Hắn đem thuốc giơ lên trước mặt Nhậm Thần Dương, cho hắn xem viên thuốc, sau khi Nhậm Thần Dương thấy rõ ràng, sắc mặt mới thoáng hòa hoãn.

Lâm Kiến Bảo làm trò trước mặt Nhậm Thần Dương uống thuốc, Nhậm Thần Dương xác định cậu đã uống, lập tức liền đi dọn đồ vật của mình, cũng không nhìn cậu cái nào. Lâm Kiến Bảo trong lòng chua xót lại khổ sở, nhịn một hồi lâu, vẫn là nhịn không được hỏi: "Nếu thật sự không cẩn thận có đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?"

Nhậm Thần Dương dừng lại động tác, quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét, "Tôi tuyệt đối sẽ không muốn!"

Lâm Kiến Bảo cắn cắn môi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, "Mỗi lần em đều sẽ uống thuốc tránh thai, sẽ không có."

---

Năm ba được nghỉ ít, chiều thứ bảy lại phải tới trường học, Lâm Kiến Bảo một mình ở nhà một ngày, cảm thấy còn không bằng tới trường học, ít nhất còn người nhiều. Cha mẹ hắn không biết làm sao, trong khoảng thời gian này rất bận rộn, vài ngày cũng chưa thấy người. Thứ hai, lớp học lại tiến hành kiểm tra, chia đều phát xuống, Lâm Kiến Bảo nhìn thành tích thấp, lại nhìn nhìn Nhậm Thần Dương mỗi môn đều làm gần hết bài thi, trong lòng có chút lộn xộn.

Cha mẹ đúng là đưa ra đề nghị muốn đưa cậu ra nước ngoài, chính là cậu một chút cũng không muốn đi.

Đầu tiên, ngôn ngữ chính là vấn đề nan giải, hơn nữa bên ngoài trời xa đất lạ, cậu nghĩ mình thích ứng không được, huống chi thân thể mình như vậy, nếu như bị người phát hiện thật sự sẽ rất khó khăn. Quan trọng nhất chính là cậu muốn gần Thần Dương gần chút.

Nhậm Thần Dương khẳng định sẽ thi vào Đại học số một, Lâm Kiến Bảo cũng muốn đi, tuy rằng đáp ứng kỳ hạn là sau tốt nghiệp cao trung, nhưng nếu đến gần, có thể rất xa xem một lần cũng thực hảo. Hơn nữa cậu có thể cảm giác được mình đối với Nhậm Thần Dương cũng là có lực hấp dẫn, rốt cuộc nếu hắn đối với mình ngạnh không đứng dậy, chính mình dù uy hϊếp hắn thế nào cũng vô dụng.

Nghĩ vậy, Lâm Kiến Bảo lại tin tưởng, sĩ khí phía trước bị đả kích lại lần nữa trở về.

Cho nên buổi tối sau khi tắt đèn, cậu lại lặng yên không một tiếng động bò lên trên giường trên. Nhậm Thần Dương còn chưa ngủ, đang mở ra đèn bàn đọc sách, ánh mắt hắn lạnh lùng, làm cái khẩu hình, nói chính là "Đi xuống".

Lâm Kiến Bảo hoàn toàn mặc kệ, da mặt dày nằm vào ổ chăn, ngón tay thuần thục cởϊ qυầи hắn, tìm được dươиɠ ѵậŧ ngủ đông, hé miệng hàm vào.

Cậu chắc chắn Nhậm Thần Dương sẽ không ở nơi công cộng nháo ra động tĩnh quá lớn, cho nên không kiêng nể gì tìm đúng nhược điểm của nam nhân, trước đem dươиɠ ѵậŧ của hắn hoàn toàn khẩu ngạnh, lại đem quần của mình lột, kỵ ngồi ở trên hông nam nhân, lột ra huyệt khẩu đã ướŧ áŧ, nhắm ngay căn cự bổng ngồi xuống.

Nhậm Thần Dương đôi mắt đều trợn tròn, đại khái không thể tưởng được cậu lại to gan như vậy, cũng dám tại trong ký túc xá nhiều người như vậy trực tiếp làm việc này. Lâm Kiến Bảo ngồi quỳ ở hai sườn thân thể hắn, nỗ lực ngồi xuống, thẳng đến khi đem căn dươиɠ ѵậŧ thô tráng hoàn toàn nuốt vào, tốc độ nhanh đến mức Nhậm Thần Dương muốn ngăn cản cũng không kịp.

Hắn tắt đèn bàn, góc vuông nho nhỏ liền trở nên hoàn toàn tối đen, Nhậm Thần Dương cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của mình đi vào địa phương cực kỳ sảng khoái, vừa thủy nhuận lại khẩn trí, bên trong phảng phất có rất nhiều cái miệng nhỏ, sẽ tự động liếʍ mυ'ŧ hành thân của hắn. Lâm Kiến Bảo biên độ động tác cũng không lớn, nhưng bởi vì hai người trong lòng có một tầng băn khoăn, vẫn cảm thấy này thanh âm rất nhỏ đều có thể bị người khác phát hiện, người đang khẩn trương dưới cảm xúc bị mở rộng, kɧoáı ©ảʍ so với bình thường càng mãnh liệt.

Lâm Kiến Bảo cả người dựa vào ngực Nhậm Thần Dương, không thấy được thần sắc lạnh băng của hắn, cảm thấy hai người giống như đang ôm nhau.

Nếu có thể hôn môi thì càng tốt.

Cậu có mục đích bất lương thò đến gần mặt Nhậm Thần Dương, bởi vì tìm không chuẩn vị trí môi của hắn, đột nhiên tập kích hạ cũng chỉ hôn tới gương mặt Nhậm Thần Dương, sau đó cậu cảm giác được trên mặt mình hung hăng ăn một tát.