Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 1: Si hán thụ uy hiếp nam thần lên giường, chủ động hấp Ꮯôn Ŧhịt, bị bại lộ thể chất song tính

Trường học có mười một ngày nghỉ, học sinh lớp mười hai ít hơn lớp mười một hai ngày, cộng lại cũng có ba ngày. Phần lớn bạn học sớm đã thu dọn đồ đạc rời đi, Lâm Kiến Bảo một mình đi lên phòng nhỏ nghỉ ngơi trên tầng cao nhất của trường, trong lòng lo lắng không yên, trên trán tỏa ra mồ hôi.

Cậu ngồi trên bàn học cũng nát trong phòng nghỉ ngơi kia, giữ lỗ tai lắng nghe có tiếng bước chân hay không. cậu đã chờ gần mười lăm phút, mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Đúng vậy, cậu thích Nhâm Thần Dương, thích được một năm, biếи ŧɦái thu gom đồ dùng của hắn, quan sát đến cả người hắn, quan tâm ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng có thể nghe được. Cậu khắc chế sự khẩn trương trong lòng, cũng đem vui mừng trên mặt che giấu, lộ ra vẻ bình thường không khác gì côn đồ bật cười, mắt nhìn chằm chằm vào cửa đang đóng, thẳng đến khi thây một đôi tay thon dài trắng nõn đưa nó hoàn toàn đẩy ra.

Nhâm Thần Dương nhìn cậu, trên mặt lúc nào cũng lạnh như băng không có biểu tình gì, chỉ là lạnh lùng hỏi: " Cậu tìm tôi? "

Lâm Kiến Bảo đặt ngót tay ở trong túi quần nắm chặt, trên mặt lại lộ ra nụ cười tùy ý, " Ừ, trước đóng cửa cái đã. "

Nhâm Thần Dương đứng không nhúc nhích, hắn dáng dấp cao, khí thế mạnh mẽ, nhìn liền thấy một bộ cao cao tại thượng, hết lần này tới lần khác bởi vì ngũ quan đẹp trai lại thêm thành tích xuất sắc, cảm giác như vậy không thể khiến người khác chán ghét, còn thu hút một đám người yêu thích hắn.

Lâm Kiến Bảo là một trong số đó.

Cậu nghĩ kệ Nhâm Thần Dương nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào, toàn thân thật hưng phấn phát run, sau lưng đều đã phát ra mồ hôi rồi, địa phương giữa đùi có chút co quắp, mà côn ŧᏂịŧ kia đã sớm cứng rắn.

Cậu tư thế không được tự nhiên chạy đi đóng cửa lại khóa kỹ, thậm chí ngay cả rèm cửa sổ cũng đóng lại, trong phòng nháy mắt trở lên trầm lặng. Nhâm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu làm những việc mờ ám này, mi tâm khẽ nhíu một cái, trong ánh mắt có chút phòng bị.

Lâm Kiến Bảo khẩn trương đứng ở trước mặt hắn, cậu sinh ra đã lìn, chỉ cao hơn một mét sáu, thân cao cùng lắm ngang hàng với các bạn gái, bất quá vì cậu kết giao với một đám học sinh nghịch ngợm, nên không ai dám dùng chiều cao chê cười cậu. Cậu không dám nhìn mắt Nhâm Thần Dương, chỉ nhìn chằm chằm cằm của hắn, vừa muốn nhìn cằm của hắn thật kỹ, đi sang một bên tìm trong túi kia một đống giấy nhăn nhúm. Sau khi tùy tiện móc ra, cậu đem tờ giấy còn vương mùi thơm kia ra, giơ trước mặt Nhâm Thần Dương, lộ ra một nụ cười xấu xa, " Nhâm Thần Dương, muốn lấy lại bức thư tình này không? "

Nhâm Thần Dương thị lực không sai, thấy rõ chữ trên mặt giấy, cũng thấy tên người viết " Yêu cậu, La Tình ", vẻ mặt lại không có một điểm biến hóa, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng chuyển qua mặt Lâm Kiến Bảo.

Lâm Kiến Bảo bị hắn nhìn áp lực vô cùng to lớn, nhưng nghĩ tới kế hoạch của chính mình, vẫn là giả vờ thoải mái nói: " La Tình là bạn gái của cậu? Bạn ấy viết thư tình cho cậu, cậu muốn toàn bộ cả trường đều biết tin này không? Muốn ông bố hiệu trưởng của bạn ấy biết không? Hiệu trưởng nếu như biết hai cậu qua lại, nhất định sẽ chia rẽ các cậu ha? "

Nhâm Thần Dương từ trước đến nay không thích nói nhảm, " Cậu muốn gì? "

Lâm Kiến Bảo thầm thả lòng thở phào nhẹ nhõm, lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Nhâm Thần Dương, " Theo tôi lên giường, tôi sẽ đưa thư trả lại cho cậu, nếu không tôi sẽ đi copy một nghìn bản, dán đầy mỗi một xó xỉnh trong trường. "

Trong thời gian được phản hồi, Lâm Kiến Bảo khẩn trương đến mức nghe được cả tiếng tim mình đập, cậu tuy là chắc chắn Nhâm Thần Dương sẽ đáp ứng, vì hắn mặc dù đối với người ngoài vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đối với La Tình lại vô cùng quan tâm, hơn nữa trong thư La Tình viết đầy tiếng lòng lời nói cùng ngữ điệu ngọt ngào, những lời này nếu như bị phát tán ra ngoài, nhất định sẽ khiến cô nữ sinh này trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mang đến đả kích nặng nề.

Đợi dường như lâu như một thế kỷ vậy, Lâm Kiến Bảo mới nghe được câu trả lời của Nhâm Thần Dương.

" Được. "

Lâm Kiến Bảo mặc dù là người đi uy hϊếp, nhưng quả thực là khẩn trương, cậu thuê một căn phòng, trước đi phòng tắm đem mình từ đầu đến chân cọ sạch sẽ, vẫn không quên dùng phương thức học được trên mạng tẩy rửa hậu huyệt, đến khi ra khỏi phòng tắm, cả người trắng trẻo mũm mĩm, trên gương mặt đều đỏ ửng rồi.

Cậu thấp thỏm khoác áo tắm ngồi bên giường đợi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên điện thoại, trong lòng suy nghĩ Nhâm Thần Dương vì sao còn chưa đến.

Cậu cũng nghi là Nhâm Thần Dương thất hứa rồi, gần đến thời gian ước định vẫn chưa có đến, chờ đợi còn năm giây nữa. Cuối cùng thời gian giao ước đã đến, chuông cửa vang lên, Lâm Kiến Bảo chạy vội chạy đi mở cửa.

Nhâm Thần Dương cao hơn cậu một cái đầu, lạnh lùng nhìn cậu một cái, ngay lập tức đưa mắt rời đi. Lâm Kiến Bảo nuốt nước miếng một cái, cũng không biết nên nói cái gì, thân thể tránh ra bên cạnh để hắn đi vào rồi đóng cửa lại.

Trong phòng rất tối. Lâm Kiến Bảo không chỉ đem rèm cửa sổ toàn bộ kéo lại, còn đem ngọn đèn bật sang chế độ mập mờ màu cam. Nhâm Thần Dương đem ba lo đặt trên ghế sa lon. Lâm Kiến Bảo lấy hết dũng khí, từ phía sau ôm hông của hắn, sau đó thuận thế đưa hắn đẩy ngã xuống giường.

Nhâm Thần Dương không giãy dụa nửa nằm, chỉ là nhãn thần băng lãnh, bên trong một điểm độ ấm cũng không có. Lâm Kiến Bảo không dám nhìn mắt của hắn, chịu đựng sự xấu hổ đi cởϊ qυầи đối phương. Quần thường rất nhanh bị cậu kéo xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ màu xám tro.

Lâm Kiến Bảo do dự một chút, đem qυầи ɭóŧ cũng kéo xuống, nhìn dươиɠ ѵậŧ ẩn núp kia, ngực bỗng nhiên run lên, toàn thân dường như chảy qua một dòng điện, khiến cậu nhìn không được đem cả khuôn mặt sáp đến.

Cậu thầm mến Nhâm Thần Dương một năm nay, đương nhiên trăm phương ngàn kế tìm cơ hội đi quan sát tính khi Nhâm Thần Dương, cậu làm rất bí ẩn, mỗi lần đều đứng bên cạnh bồn tiểu tiện của Nhâm Thần Dương, sau đó làm bộ lơ đãng đưa mắt liếc qua, thỉnh thoảng nhìn một chút màu da lộ ra ngoài, cũng có thể khiến cậu ở trong mơ thủ da^ʍ mất mấy ngày.

Chứ đừng nói đến hiện tại được trực tiếp đυ.ng chạm.

Cậu hầu như không cần nghĩ ngợi nhiều, địa phương bí ẩn cứ dòng dòng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, Bởi vì không mặc qυầи ɭóŧ, trực tiếp thấm ướt toàn bộ giữa đùi, dâʍ ŧᏂủy̠ từ bắp đùi chảy xuống.

Lâm Kiến Bảo trầm mê ngửi mùi phát ra từ nơi đó, sạch sẽ nhưng lại mang một mùi nồng tanh khó tránh khỏi, tính khí kia cho dù không cương, nhỏ tuổi nhưng lại phi thường lớn, tính khí bị bộ lông màu đen bao lại. Cậu trong cổ họng nhịn không được chảy ra một ít nước, lè lưỡi thăm dò, hướng tính khí màu đỏ liếʍ.

Liếʍ được một lát, trên bề ngoài dươиɠ ѵậŧ mang một đường nước miếng, khiến Lâm Kiến Bảo khó xử liếʍ thêm lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến khi tính khí ấm ướt. Thế nhưng cậu thực sự thất vọng là Nhâm Thần Dương lại không cương, vẫn bảo trì trạng thái nguyên bản.

Lâm Kiến Bảo có chút khó chịu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cảnh khó xử như vậy, cũng biết rõ rằng Nhâm Thân Dương đối với cậu không có bất kỳ thân mật tiếp xúc nào, thế nhưng cậu không muốn từ bỏ, cậu đem toàn bộ tính khí ngậm trong miệng, vụng về khuấy động lên, sau đó vuốt ve vài chục lần, cuối cùng cũng cảm giác được tính khí kia chậm dãi có dấu hiện cương, trong lòng không khỏi vui vẻ, vội vàng đưa nó nuốt càng sâu, lại bị qυყ đầυ cứng rắn ngăn lại yết hầu, khiến cậu thấy buồn nôn, chỉ có thể đem tính khí nhổ ra.

Cậu nhanh chóng lại đem thứ kia nửa cứng nhắc nuốt vào, dùng ấm áp khoang miệng đưa nó gắt gao hấp thụ, đầu lưỡi liếʍ lung tung trên gân xanh, lại chậm rãi khuấy động.

Nhâm Thần Dương mặc cậu bú ɭϊếʍ cho mình, nhãn thần vẫn không có một nửa độ ấm, chỉ là tuổi của hắn còn nhỏ, mặc dù muốn khắc chế, nhưng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp như vậy, hô hấp còn không giữ được có chút dồn dập. Lâm Kiến Bảo luôn chú ý khuôn mặt hắn, biến hóa rất nhỏ như vậy cũng không thoát được ánh mắt của cậu, trong lòng dâng lên một hồi vui sướиɠ, nhịn không được đem tính khí hút càng sâu hơn.

Khoang miệng thưởng thức được mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙, Lâm Kiến Bảo vui mừng đem dịch thể nuốt xuống bụng, lại muốn hút lấy càng nhiều, nên cũng không thèm để ý cổ họng đau nhức, cố gắng thả lỏng yết hầu, đem qυყ đầυ to lớn ngậm vào trong cổ họng, ra sức vì Nhâm Thần Dương hút, thẳng đến khi cảm giác đối phương có dấu hiệu muốn bắn, mới đưa tính khí phun ra.

Trong mắt cậu che một tầng sương mù, trên mặt thoáng đỏ, cho dù ngũ quan không tính là đẹp, lúc này lại có vẻ phi thường diễm lệ khác hẳn bình thường. Cậu quan sát Nhâm Thần Dương, mong đợi hỏi: " Thần Dương, thoải mái không? "

Nhâm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu, khoảng một lúc lâu, trong môi mỏng chỉ có phun ra hai chữ, " Lẳиɠ ɭơ. "

Lâm Kiến Bảo nghe được hai chữ này, toàn thân một hồi tê dại, địa phương bí ẩn không ngờ phun ra một chất lỏng, cậu đại kê đản to bằng qυყ đầυ cho Nhâm Thần Dương, khẽ cười một cái, " Tôi chính là lẳиɠ ɭơ, muốn bị đại kê ba của cậu làm, cho nên mới một mình đi tìm ngăn kéo của cậu, tìm được bức thư tình kia mới uy hϊếp cậu. "

Nhâm Thần Dương trong mắt biểu lộ sự chán ghét không che giấu chút nào: " Không biết xấu hổ. "

" Đúng, vì muốn có cậu, tôi đã sớm không cảm thấy thẹn là gì, coi như chỉ đạt được thân thể thôi cũng tốt rồi. " Lâm Kiến Bảo trong lòng cơ hồ là reo hò, cùng lớp với Nhâm Thần Dương 3 năm, hắn lần đầu tiên cùng mình nói nhiều lời như vậy, cậu hy vọng có thể khiến Nhâm Thần Dương nói nhiều hơn nữa, bất kể là nói cái gì, mắng cậu dâʍ đãиɠ biếи ŧɦái cũng được mắng cậu đê tiện cũng ok, không sao hết.

Đáng tiếc Nhâm Thần Dương chỉ chán ghét nhìn cậu, mím chặt môi không thèm nói nữa. Lâm Kiến Bảo kéo thân thể mỏi nhừ, ngón tay bởi vì hưng phấn run rẩy, lúc cởϊ áσ choàng tắm cũng run rẩy một lúc lâu mới cởi ra, cậu có chút sợ vì cậu kéo dài thời gian quá lâu mà Nhâm Thần Dương tính khí lại mềm nhũn, cho nên sau khi cởϊ áσ choàng tắm, cậu không kịp chờ đợi lại đi ngậm tính khí nóng bỏng kia, bảo đảm nó sẽ không lập tức mềm nhũn xuống, mới tách ra hai chân, cưỡi ở trên lưng nam nhân.

Tia sáng mặc dù ám trầm, Nhâm Thần Dương cũng có thể thấy rõ giữa hai đùi trơn bóng không có lông dính đầy dịch nhờn, cùng dưới mặt dươиɠ ѵậŧ cương là hai mảnh mép thịt quái dị hồng nhạt, cả âm đế đỏ tương bị hai ngón Lâm Kiến Bảo vạch ra.

Những thứ kia, không thể có trên người một nam nhân bình thường.

Lâm Kiến Bảo không để ý khϊếp sợ trên mặt Nhâm Thần Dương, trong lòng rõ ràng sợ muốn chết, trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười khinh bỉ, " Thần Dương, cậu đối với cơ thể của tôi cảm thấy hiếu kỳ rồi phải không? "

Nhâm Thần Dương như ước nguyện của cậu cùng cậu nói chuyện, chỉ là giọng nói mang vẻ đặc biệt châm chọc: " Hóa ra là một quái vật bất nam bất nữ, khó trách lại phải dùng thủ đoạn cầu nam nhân làm cậu. "