Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 744: Anh uống say rồi

Đường Tâm Nhan không có để tâm đến chuyện từng nhìn thấy Trình Tử Thanh, vì vậy cô cũng không nói chuyện này với bất cứ ai.

Đường Tâm Nhan vốn tưởng rằng cho dù Mặc Trì Úy có tức giận hơn nữa thì anh cũng nhất định sẽ về nhà ăn tối, nhưng đến 8 giờ tối, con trai chuẩn bị ngủ, Đường Tâm Nhan vẫn không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu. Trên mặt cô lộ ra tia thất vọng.

“Thưa cô, cô muốn dùng bữa tối không ạ? Cậu chủ có thể đang ăn bên ngoài rồi.” Người giúp việc đứng cạnh Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.

“Tôi…” Tuy rằng trên bàn có rất nhiều món cô thích ăn, dù đã đói bụng rồi, nhưng mà hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn.

“Tôi không ăn nữa đâu, thím Vương, thím dọn đi.” Đường Tâm Nhan nói xong, ôm con trai rời khỏi phòng ăn.

Hai mẹ con chơi trên ghế sô pha lớn trong phòng khách một lúc, Đường Tâm Nhan đã rất mong đợi, lát nữa Mặc Trì Úy sẽ lái xe trở lại, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy anh đâu, cô có vẻ thất vọng đưa con trai trở lại phòng.

Con trai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đợi sau khi con đã ngủ say, cô mới cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy xe của Mặc Trì Úy vào sân khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.

Có lẽ tối nay anh sẽ không về, Đường Tâm Nhan, mày đang mong chờ điều gì chứ?

Khẽ lắc đầu, Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường, tuy rằng không buồn ngủ, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng xe, chẳng lẽ là anh?

Đường Tâm Nhan lập tức ngồi dậy, sau khi xác định là tiếng xe, cô mới xuống giường đi đến bên cửa sổ. Nhìn thoáng qua đã thấy Mặc Trì Úy bước xuống xe.

Anh bị sao vậy? Bước đi loạng choạng như thể sắp ngã đến nơi.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy là lạ, ngay sau đó thấy Trì Chi Hành, cậu ta xuống xe bên kia, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, đỡ anh.

Anh ấy uống say rồi sao? Nhìn thấy cả người Mặc Trì Úy đè lên người Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan đoán thầm.

Sau khi do dự một hồi, cô vẫn bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu.

“Anh ấy… anh ấy bị sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Trì Chi Hành khẽ thở dài, khi nhìn Mặc Trì Úy đã vô thức ngồi trên sô pha một mình, cậu ta mở đôi môi mỏng.

“Tâm tình không tốt nên uống nhiều quá. Cô có thể giúp tôi chăm sóc anh ấy không? Tôi phải về chăm sóc Nhiễm Nhiễm, hôm nay trong người cô ấy không được khỏe.”

Trì Chi Hành nói.

“Tôi chăm sóc anh ấy?”

Đột nhiên nghe thấy lời nói của Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc, cô có thể chăm sóc anh sao?

“Anh ấy vì cô nên mới uống say, về tình về lý cô đều nên chăm sóc cho anh ấy, không phải sao? Hơn nữa, hôm nay tôi thực sự có việc phải làm.” Giọng điệu gần như cầu xin của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan không thể từ chối.

“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”

Nghe được lời này của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng cô sẽ đổi ý, cậu ta vội vàng xoay người chạy ra khỏi đại sảnh, lái xe nhanh chóng rời đi.

Có cần phải nhanh như vậy không? Tốt xấu gì thì cũng nên đưa anh ấy về phòng hộ cô chứ.

Nhìn Mặc Trì Úy đã nằm trên ghế sô pha, trên mặt Đường Tâm Nhan lộ vẻ bất lực.

Cô vội vàng đi lấy nước ấm và khăn bông, nhẹ nhàng lau trán cho anh, đôi lông mày cau có của Mặc Trì Úy cho Đường Tâm Nhan biết, anh bây giờ đang rất khó chịu.

Nếu như đã khó chịu, lại còn uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ? Đây chẳng phải là tự mình chịu tội sao?

Một mình cô không thể đỡ anh trở lại phòng được, người giúp việc đều đã nghỉ ngơi hết rồi, Đường Tâm Nhan giúp anh cởi bỏ áo vest, sau đó nâng anh đến ghế sô pha.

Cũng may ghế sô pha đủ lớn, cho dù anh ngủ trên đó cũng không chật chội.

Sau khi chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ không ngã khỏi sô pha, Đường Tâm Nhan lấy một cái chăn mỏng đắp lên người anh rồi mới xoay người đi về phía phòng trên lầu.

“Tâm Nhan, anh… anh phải làm thế nào, em mới cam tâm tình nguyện trở về bên anh?”

Vừa quay người lại liền nghe thấy tiếng Mặc Trì Úy, anh tỉnh rồi sao?

Đường Tâm Nhan giật cả mình, cô vội vàng quay người lại, nhưng nhìn thấy anh hai mắt nhắm nghiền, đang lầm bầm một mình.

Đường Tâm Nhan có thể nghe thấy được Mặc Trì Úy liên tục gọi tên cô.

Quay lại bên cạnh Mặc Trì Úy, trên mặt cô lộ ra vẻ bất lực.

Anh đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô kinh ngạc, nhận ra anh chỉ làm điều này trong vô thức, Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô muốn rút tay về, nhưng Mặc Trì Úy lại giữ chặt không chịu buông, sợ làm anh tỉnh giấc, cô đành tùy ý anh, nắm chặt lấy tay cô.

Để bản thân thoải mái hơn, Đường Tâm Nhan chỉ ngồi dưới đất, đôi mắt sáng như sao đêm nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.



Đau, đây là cảm giác duy nhất khi Mặc Trì Úy mở mắt ra, đầu đau như búa bổ.

Chết tiệt, sớm biết sẽ đau như vậy, anh không nên uống nhiều rượu như thế.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua tâm tình không tốt tìm Trì Chi Hành uống rượu, Mặc Trì Úy liền cảm thấy hối hận.

“Anh tỉnh rồi sao?” Giọng nói dịu dàng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai Mặc Trì Úy, lúc đó anh mới nhìn thấy cô đang ngồi trên mặt đất.

“Sao lại ngồi dưới đất vậy? Nền đất lạnh lắm, em mau đứng dậy đi.”

Mặc Trì Úy vội vàng nói, mặc dù hai người đang trong cục diện chiến tranh lạnh nhưng anh vẫn lo lắng cho Đường Tâm Nhan.

Bởi vì ngồi dưới đất cả đêm nên khi Đường Tâm Nhan muốn đứng lên, cô cảm thấy hai chân dường như không còn là của mình nữa, tê cứng không có chút sức lực.

Nhìn thấy cô sắp ngã xuống, bàn tay lớn của Mặc Trì Úy theo bản năng nắm lấy eo mảnh mai của cô.

Lại một lần nữa bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, Đường Tâm Nhan có chút không biết phải làm sao.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh rõ ràng của cô, anh bất lực buông tay ra.

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Mặc Trì Úy nhẹ giọng nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Anh có chắc là không sao chứ? Hình như anh đã uống rất nhiều rượu rồi? Có muốn tôi nấu trà giải rượu cho anh không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy lắc đầu.

“Anh không sao, em trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lo sợ rằng Đường Tâm Nhan không thể đứng vững, bàn tay của Mặc Trì Úy đã bảo vệ hai bên của cô. Một hành động chu đáo như vậy khiến trái tim của cô tràn ngập ấm áp.

Đường Tâm Nhan trở về phòng, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, chẳng lẽ vì cái ôm của anh mà cô kích động như vậy sao?

Đường Tâm Nhan, trong lòng mày rõ ràng có anh ấy, tại sao lại không dám cho nhau cơ hội được ở bên nhau lần nữa?

Mày rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?

Đường Tâm Nhan liên tục tự hỏi bản thân, nhưng hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời nào cả.

Nằm trên giường, cô không muốn để mình suy nghĩ linh tinh thêm nữa, buộc mình phải nhắm mắt lại…