Mặc dù Mặc trì Úy vội vội vàng vàng, nhưng lúc lái xe vào sân, anh vẫn trễ ba phút,
Mặc Trì Úy không thể nhớ rõ bao lâu rồi mình không lái xe nhanh như một tên điên đến thế.
“Vợ tôi đâu?”
Mặc Trì Úy cho rằng, mình nhất định sẽ nhìn Đường Tâm Nhan đang đợi mình ở phòng khách, nhưng lúc anh bước vào, ngoại trừ người giúp việc ra, lại không hề thấy Đường Tâm Nhan đâu cả, điều này khiến Mặc Trì Úy nhíu chặt mày.
“Mợ chủ cứ ở mãi trong phòng, không ra ngoài.”
Người giúp việc không biết tại sao Mặc Trì Úy lại hỏi như vậy, nhưng thấy biểu cảm vô cùng sốt ruột kia của anh liền lập tức trả lời.
Trên lầu? Mặc Trì Úy sải bước lớn đẩy cửa ra, xông thẳng vào phòng.
“Anh, anh về rồi?” Thấy Mặc Trì Úy đẩy cửa bước vào, Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, mình chỉ vạ miệng nói trong vòng nửa tiếng mà thôi.
Nhưng lúc Mặc Trì Úy lại thở hổn hển vội vàng quay về nhà, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ, nhưng không có biểu cảm nào trên mặt cả.
“Em cho anh nửa tiếng, cho nên anh phải nhanh chóng về, vì anh không muốn sau này phòng khách sẽ trở nên vắng vẻ.” Mặc Trì Úy ngồi uống ghế sô pha, không ngừng điều chỉnh lại hơi thở của mình, thực sự quá gấp gáp.
“Tôi đi pha cà phê cho anh.”
Thấy mồ hôi toát đầu trán Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vội vàng nói, đi thẳng ra cửa.
Lúc bước đến gần bên cạnh Mặc Trì Úy, đột nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô, Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc, vẫn không nói gì, Mặc Trì Úy lại kéo mạnh cô ôm vào lòng.
“Anh”
Đường Tâm Nhan được ôm gọn vào lòng, khuôn mặt dần đỏ lên, tim cũng đập thình thịch.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được gần gũi, thân mật với Mặc Trì Úy như thế này.
“Đừng chiến tranh lạnh nữa, được không?”
Cuối cùng Mặc Trì Úy vẫn là người thỏa hiệp trước, chiến tranh lạnh với cô gái này người đau khổ chính là mình thôi.
“Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và Triệu Hân Hân là gì? Không giải thích rõ, tôi sẽ không cho anh lên giường ngủ.” Đường Tâm Nhan định nhảy ra khỏi vòng tay của Mặc Trì Úy, nhưng anh bàn tay to lớn của anh đang đặt bên hông mình như một chiếc kiềm sắt giữ chặt lấy cô, khiến cô không có cách nào thoát ra được.
“Anh và Triệu Hân Hân?”
Mặc Trì Úy kinh ngạc, chẳng lẽ gần đây vợ mình cứ lạnh lùng như vậy là vì ghen sao? Ghen với Triệu Hân Hân?
“Hân Hân? Anh còn gọi tên cô ta thân mật như vậy xem ra tôi không nên gọi anh về, nên để anh ở lại bệnh viện, để anh ở đó mà anh anh em em.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy gọi Triệu Hân Hân như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Vì muốn thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Trì Úy, móng tay cô đã cào mạnh lên mu bàn tay của anh.
Đột nhiên cảm thấy đau đớn, theo quán tính buông tay ra. Cùng với lúc anh buông tay ra, Đường Tâm Nhan đã nhảy ra khỏi l*иg ngực anh.
“Vợ à, có phải là em đang ghen không? Ghen với Hân Hân?” Mặc Trì Úy hỏi, đôi mắt đen láy sâu như đại dương, cứ nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, anh không hề muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
“Tôi không có.” Dưới sự chú ý quan sát của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan muốn phủ nhận, nhưng lời phủ nhận này lại rất hời hợt, rõ ràng là đang chột dạ.
“Anh và Hân Hân chỉ là bạn. Cô ấy là con gái của một giáo sư, trên trường giáo sư đã giúp đỡ anh rất nhiều, cho nên lần này ông ấy gọi điện cho anh. Anh mới chăm sóc cho Hân Hân, cùng lắm anh chỉ xem cô ấy là em gái mà thôi.
Mặc Trì Úy không muốn để vợ mình tiếp tục hiểu lầm, vội vàng giải thích rõ mối quan hệ mình và Triệu Hân Hân.
Chỉ xem là em gái? Nếu như chỉ đơn giản là em gái thì vì sao cô ta lại có lắc tay giống y đúc mình?
“Mặc Trì Úy, tôi muốn nghe lời nói thật lòng, đừng lừa tôi.”
Trong giọng điệu của Đường Tâm Nhan, mang theo chút van xin.
“Lừa em?” Mặc Trì Úy lắc đầu.”Không hề, anh có thể thề.”
Thấy Mặc Trì Úy nghiêm túc như vậy, sự nghi ngờ trong lòng Đường Tâm Nhan dần dần biến mất.
Nếu như lời anh ấy nói là thật, vậy chuyện cái lắc tay giải thích thế nào? Cái này là chính anh tự thiết kế thì Triệu Hân Hân sẽ có cơ hội nhận được sao?
“Lắc tay anh tặng cho tôi thật sự chỉ có một cái thôi sao?” Đường Tâm Nhan hỏi thêm lần nữa, cô đã thầm hạ quyết tâm, tối này, nhất định phải làm rõ mọi chuyện.
“Đương nhiên chỉ có một, lắc tay là do anh tự thiết kế, cũng là địch thân mang bản vẽ giao cho phòng làm việc, bảo bọn họ hoàn thành, sao thế?”
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan hỏi vấn đề này, cho nên trực giác Mặc Trì Úy mách bảo rằng, vấn đề nhất định nằm ở chiếc lắc tay.
“Tôi” Đường Tâm Nhan chần chừ.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên vai cô.
“Phải nói ra hết mọi chuyện, chỉ có như thế chúng ta mới có thể giải quyết được những hiểu lầm, hiểu chưa?” Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ vang lên, khiến Đường Tâm Nhan quyết định nói ra.
“Ngày hôm đó tại nhà vệ sinh ở nhà hàng, tôi vô tình gặp Triệu Hân Hân, lắc tay của cô ta giống y đúc tôi, hơn nữa cô ta chắc chắn với tôi rằng, lắc tay đó là do bạn cô ta tặng.”
Lắc tay giống y đúc? Sao có thể như thế được? Lẽ nào
“Vợ ơi, đợi anh gọi điện thoại một lát.”
Mặc Trì Úy đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lục Tử Thâm.
“Tử Thâm, phòng làm việc chế tạo vòng tay mà cậu giới thiệu cho tôi ấy, tôi muốn biết, rốt cuộc bọn họ có lợi dụng bản thiết kế của tôi mà sản xuất thêm cái nữa không, ngay bây giờ tôi muốn đáp án.”
Mặc Trì Úy vội vàng hỏi.
Lục Tử Thâm nghe thấy giọng điệu sốt ruột của Mặc Trì Úy, lập tức bật dậy.
“Đợi chút, tôi lập tức trả lời anh.”
Chưa đến năm phút sao, Mặc Trì Úy đã nhận được câu trả lời.
“Phòng làm việc chế tạo vòng tay đó đã sản xuất ra hai cái, cái còn lại là vòng tay của Triệu Hân Hân.” Mặc Trì Úy đã nhận được câu trả lời cụ thể, liền cúp máy vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
“Vì sao cô ấy lại làm như vậy? Chỉ đơn giản là thích thôi sao? Hơn nữa lại còn trùng hợp nhìn thấy bản thiết kế của anh?” Đường Tâm Nhan nghi ngờ, cô thật sự không hiểu rõ được mục đích của Triệu Hân Hân.
“Vợ à, bây giờ mọi chuyện đã được làm rõ, có phải em nên báo cáo lịch trình ngày hôm nay của em cho người làm chồng như anh đây được không?”
Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan, giọng nói rõ ràng có chút ghen tỵ.
“Lịch trình?” Đường Tâm Nhan nhíu mày.”Cả ngày hôm nay ở phim trường.”
Mặc Trì Úy lắc đầu.
“Anh muốn biết chuyện sau khi rời khỏi phim trường, đương nhiên, bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười đầy gian ác.