Giới hạn? Nếu như là lúc trước, Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng điệu như vậy thì cô ấy nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ khóc ra nước mắt. Nhưng cô ấy của bây giờ, sẽ không chút lo sợ, đôi mắt long lanh vô cùng xinh đẹp nhìn Mặc Trì Úy không chút sợ sệt.
“Lúc đặt bút ký hợp đồng, lúc tôi đồng ý quay trở lại giới giải trí, tôi đã thách thức giới hạn của anh rồi, Mặc Trì Úy, tôi đã không còn muốn trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg của anh nữa rồi.”
Đường Tâm Nhan nói, giọng điệu vô cùng kiên định, không hề có chút thay đổi.
“Tôi có thể hủy hoại cả Cố Nhiễm Nhiễm.”
Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lời nói, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng, có một ngày Đường Tâm Nhan lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, thậm chí… còn còn khinh thường uy hϊếp mình.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
“Với năng lực của anh, muốn phá hủy công ty quản lý của Nhiễm Nhiễm là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh đừng quên rằng, Cố Nhiễm Nhiễm là người con gái của Trì Chi Hành, cho dù giữa bọn họ có xảy ra hiểu lầm, có mâu thuẫn, nhưng có lẽ anh cũng nhìn ra được, người anh em này của anh là người mà có thể tình nguyện dùng cả tính mạng này để bảo vệ cho Nhiễm Nhiễm, còn tôi… nếu như anh dám làm ra chuyện gì tổn thương đến Cố Nhiễm Nhiễm dù chỉ một chút, tôi sẽ… lập tức chết trước mặt anh, không hề chần chừ.”
Đường Tâm Nhan hơi dừng lại.
“Nếu như anh sẵn sàng để người anh em kia chịu đựng đau đớn mất đi người con gái của mình, anh… bây giờ có thể gọi cấp dưới của mình ngay bây giờ, bảo bọn họ bắt đầu hành đồng.”
Lời của Đường Tâm Nhan, khiến vẻ mặt Mặc Trì Úy càng thêm u ám, nắm chặt lấy cằm cô, từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên cần cổ mảnh mai trắng như thiên nga.
“Tôi có thể lập tức tiễn em xuống địa ngục.”
“Ha…” Nghe thấy lời uy hϊếp như vậy, đột nhiên Đường Tâm Nhan cười lớn tiếng.”Được, chết trong tay anh coi như tôi có thể xong xuôi hết mọi chuyện, Mặc Trì Úy, anh… ra tay đi.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, cứ nhắm chặt mắt lại, dường như không hề để ý đến chuyện sống chết.
Chết tiệt. Thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan bình tĩnh như vậy, dáng vẻ nhắm mắt xuôi tay, Mặc Trì Úy mắng thầm một tiếng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến người người phụ nữ bảo sao nghe vậy của mình trước kia lại trở dám táo bạo phản kháng với mình như vậy, xem ra khoảng thời gian bản thân cứ mãi cắm đầu vào công việc không quan tâm đến vợ của mình.
Không thể hít thở được khiến Đường Tâm Nhan mở mắt.
“Em muốn vào giới giải trí hỗn độn kia, được, tôi sẽ ủng hộ.”
Mặc Trì Úy buông tay ra, ánh mắt sáng rực lên đầy ý tứ sâu xa, cứ mãi nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Anh.. anh không phản đối sao?” Thái độ của Mặc Trì Úy lúc này, khiến Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, kết quả như thế này cô thật sự không thể ngờ đến.
Mặc Trì Úy ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã vắt chéo lại, như một ông chủ.
“Vợ của tôi muốn chơi, người làm chồng như tôi phải ủng hộ chứ, cho nên em muốn đến phim trường quay phim, tôi… sẽ đi cùng em, nhân tiện khảo sát một chút, dù sao trong giới giải trí, công ty chưa từng tham dự, có lẽ tôi nên suy nghĩ một chút, có nên mở một công ty giải trí cho vui hay không.”
Mặc Trì Úy bê cốc cà phê lên, nếm thử một ngụm, sau đó ghét bỏ đặt ly xuống bàn.
“Mùi vị thật khó uống, vợ à, chúng ta cùng ra ngoài uống đi.”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trì Úy đã kéo tay cô bước ra khỏi phòng.
“Mặc Trì Úy, anh… anh muốn đưa tôi đi đâu? Bên ngoài có còn phóng viên không?”
Đột nhiên bị Mặc Trì Úy kéo ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan đầy hoang mang, dù sao bên ngoài cũng toàn là phóng viên khiến mình đỡ không nổi.
“Có anh ở đây, không cần phải sợ.”
Mặc dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng lúc giọng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai cô, lại khiến cô cảm thấy trong lòng an tâm một cách kỳ lạ.
Thấy người đàn ông của mình nở một nụ cười đầy ma mị, cô xúc động muốn sà vào lòng anh.
“Chủ tịch Mặc và vợ ra rồi.”
Lúc bọn họ ra khỏi cổng khách sạn, người bên ngoài tràn vào bao vây lấy xung quanh bọn họ.
Trời ơi, không phải vừa mới mở họp báo sao? Vì sao lại còn nhiều phóng viên như vậy?
Nhìn thấy mấy họng ống kính chỉa thẳng vào mình, Đường Tâm Nhan xúc động muốn trốn ngay lập tức, nhưng bàn tay to lớn kia lại siết chặt lấy eo cô như một cái kiềm sắt, khiến cô không thể nào cựa quậy được.
“Chủ tịch Mặc, đối với việc vợ của anh quay trở lại giới giải trí, anh có muốn nói gì không? Anh sẽ ủng hộ chứ?” Một trong số những phóng viên hỏi thẳng, không hề chút lúng túng.
Mặc Trì Úy một tay nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, tay còn lại đút vào túi, mặc dù chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại khiến anh trông rất ma mị.
“Tôi luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của vợ mình.” Dưới sự mong đợi của mọi người, Mặc Trì Úy cuối cùng cũng mấp máy đôi môi mỏng của mình lên tiếng.
Cho dù vợ của anh và nam chính có bất kỳ cảnh thân mật nào anh cũng sẽ không tức giận sao?”
Lại một phóng viên khác hỏi.
Thảm rồi, mình thật sự xem nhẹ vấn đề này, quay phim ngôn tình, làm sao không có cảnh ôm, cảnh hôn được chứ? Thậm chí là cảnh lên giường?
Anh ấy… sẽ không tức giận chứ?
Đôi mắt Đường Tâm Nhan long lanh nhìn Mặc Trì Úy, không chỉ có phóng viên chờ đợi câu trả lời của anh mà còn có cả cô nữa.
Ánh mắt Mặc Trì Úy chạm phải ánh mắt của Đường Tâm Nhan.
Dưới sự chú ý của mọi người, anh cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi hoa đào ngọt ngào của Đường Tâm Nhan.
Nụ hôn bất ngờ khiến đầu óc Đường Tâm Nhan muốn “nổ tung”, chưa bao giờ cô nghĩ rằng, đột nhiên… đột nhiên Mặc Trì Úy lại diễn một cảnh thân mật trước mặt phóng viên?
Các phóng viên nhao nhao giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, sợ sẽ bỏ lỡ mất những hình ảnh tuyệt đẹp.
Một lúc sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn.
Đôi mắt sắc bé đào hoa của Mặc Trì Úy lần lượt lướt qua tất cả phóng viên.
“Đây là câu trả lời, mọi người có hài lòng không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý. Dưới sự cảnh cáo trong mắt của Mặc Trì Úy, bọn họ không dám ở lâu nữa, nhanh chóng rời đi.
“Anh… tại sao lại làm như thế?”
Đường Tâm Nhan hỏi, cô hoàn toàn nghi ngờ về nụ hôn nồng nhiệt mà Mặc Trì Úy vừa làm lúc nãy.
“Có những lúc, biết nhiều quá cũng không tốt.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Mười phút sau, hai người cùng đến một quán cà phê.
“Tôi không muốn uống cà phê, tôi muốn về nhà.”
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan hoàn toàn không có ý định uống cà phê, cô đứng dậy bỏ đi.
“Trì Úy…” Lúc Đường Tâm Nhan xoay người đi, một giọng nói đầy ấm áp vang lên.
Triệu Hân Hân? Thấy Triệu Hân Hân mặc chiếc váy hồng đi về phía họ, Đường Tâm Nhan gạt bỏ khỏi ý định muốn bỏ đi khỏi đầu.