“Không phải là suốt ngày trong đầu anh đều nghĩ đến loại chuyện đó không chứ?”
Anh thẳng thắn trả lời: “Nếu như một người phụ nữ không thể đánh thức được du͙© vọиɠ của người đàn ông, em cảm thấy tốt hay không?”
Đường Tâm Nhan không muốn những lời ngụy biện này của anh: Em phải về rồi.”
“Không làm thì hôn một chút có được không?”
Ngũ quan của anh ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, anh tuấn giống như do chính bậc thầy tự mình điêu khắc, nhìn anh quyến rũ như vậy, tim cô đập nhanh hơn: “Lúc trước chờ đèn xanh đèn đỏ đã hôn rồi.”
“Không đủ.” Anh đưa tay nâng cằm cô lên đưa môi mỏng đến gần.
Toàn bộ hơi thở mát lạnh nam tính của anh tràn vào trong môi cô.
Nụ hôn của anh đến quá mãnh liệt quá bá đạo, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lập tức bị nhấn chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Thân thể hai người dính chặt vào nhau, cô đang ngồi trên đùi anh hiển nhiên cảm nhận được phản ứng mãnh liệt của anh.
“Mặc Trì Úy, anh…”
Cô vô cùng sợ không thỏa mãn được anh thì một ngày nào đó anh sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác.
Mỗi lần cô ở bên anh, chỉ cần mới hôn nhẹ một chút thôi thì anh sẽ lập tức có phản ứng.
Ở phương diện này thật giống tên nhóc vắt mũi chưa sạch, không hề tương xứng chút nào với bề ngoài anh tuấn lạnh lùng của anh.
Ở trước mặt cô Mặc Trì Úy quả thực không có chút chống cự nào, du͙© vọиɠ của anh như lũ đã mở cống, không phải anh muốn khống chế thì có thể khống chế.
Rời khỏi môi cô anh khàn khàn giọng nói: “Em xuống xe đi, không thì lát nữa anh sẽ thật sự muốn em ở trong xe đó.”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt, từ trên đùi anh đứng lên rời đi.
Sau khi hai người một trước một sau xuống xe, Đường Tâm Nhan khóa cửa xe lại, nhìn vẻ mặt kiềm chế chịu đựng của anh, cô nhíu mi run rẩy nói: “Vậy em… Đi lên trước nha.”
Ánh mắt Mặc Trì Úy âm u chăm chú nhìn cô trầm thấp ừ một tiếng.
Cô đi khỏi anh, anh lấy trong túi ra hộp thuốc với cái bật lửa, sau khi gần như hút xong một điếu thuốc, dục hỏa trong cơ thể mới chậm rãi tiêu tán.
Sau khi Mặc Trì Úy thuê xe rời đi, từ trong một nơi hẻo lánh không đáng chú ý có hai bóng dáng đi đến.
“Tôi nghe ngóng được, ngày mai Đường Tâm Nhan sẽ về nhà với mẹ cô ta, tối nay anh đến sớm chút đi. Cô ta cướp đàn ông với tôi, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta sống dễ chịu đâu!”’
“Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ cho anh một khoảng thù lao không nhỏ đâu!”
“Nhớ kỹ, không được lộ thân phận của anh ra ngoài, làm việc nhất định phải chú ý cẩn thận!”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Tôi làm việc mà cô không yên tâm sao?”
Người phụ nữ nhón chân lên, hôn lên mặt người đàn ông một cái: “Sau khi chuyện thành công, ngoại trừ tiền, còn có thưởng khác nha!”
Bàn tay người đàn ông bóp chặt nơi ngực mềm mại của cô ta: “Cho tôi ngủ à?”
“Tôi theo anh tìm gái đẹp, anh muốn bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu.”
Hôm sau.
Sáng sớm thì Đường Tâm Nhan đã tỉnh lại, tối hôm qua là một đêm cô được an tâm ngủ ngon trong những ngày này, đến mơ cũng không mơ.
Nhìn Đường Tâm Nhan tinh thần thoải mái, Liễu Nguyệt đang nấu bữa sáng cười nói: “Nhan Nhan, hôm nay tâm trạng của con không tệ nha!”
“Mẹ à, mẹ lại chọc con rồi.”
“Không có, sao mẹ lại chọc con chứ?” Liễu Nguyệt vịn bả vai Đường Tâm Nhan, trong mắt mang theo áy náy: “Mẹ thật sự hi vọng con mỗi ngày đều có thể mở lòng vui vẻ, mẹ biết bảo con rời khỏi người đàn ông đó con rất đau khổ, nhưng mẹ thực sự không muốn để con ở bên cạnh kẻ thù của chúng ta.”
Đường Tâm Nhan biết rõ mẹ yêu ba bao nhiêu, không cho phép người khác nói ba không tốt, cho dù bây giờ cô có nói, có khả năng mẹ cũng không nghe lọt tai, sẽ còn cảm thấy là cô bị Mặc Trì Úy mê hoặc nữa.
Cô không muốn mẹ sụp đổ tinh thần.
Về phần chuyện cô và Mặc Trì Úy bên nhau lần nữa, vẫn là đợi cho qua quãng thời gian này rồi nói cho bà thì hơn!