Tiêu Dực nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy, hiện lên một tia đau khổ phiền muộn, anh ta vỗ vỗ vai Mặc Trì Úy, thu lại cái dáng vẻ lẳиɠ ɭơ tưng tửng ngày thường: “Xin lỗi.”
Đều là đàn ông với nhau, anh ta có thể cảm nhận được rằng Mặc Trì Úy là một người đàn ông từng trải, quá khứ của anh đầy máu và nước mắt.
Có khi còn đau khổ hơn anh ta vài phần.
Mặc Trì Úy dựa vào đầu giường, khàn giọng nói: “Chẳng có gì đáng để xin lỗi cả, tôi thật sự không còn người thân nào nữa rồi.”
Tiêu Dực sờ sờ mũi, anh ta nhìn về phía bên ngoài phòng bệnh: “Cô vợ cưng của cậu đâu? Cậu bị bệnh thế này sao cô ấy không đến chăm sóc cậu?”
Môi mỏng trắng bệch của Mặc Trì Úy mím chặt thành một đường thẳng, thâm trầm nhìn Tiêu Dực, râu dưới cằm anh cũng mọc lún phún: “Cô ấy sẽ không tới đâu.”
Tiêu Dực hơi nhướng mày: “Cậu với cô ấy cãi nhau à?”
Mặc Trì Úy nhắm mắt lại: “Không muốn nói.”
Tiêu Dực nhún vai: “Được rồi, nhưng mà, cậu có cần tôi đưa ra cho một vài thuyết sách không? Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ dành là được thôi.” Không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng ốm đau của này của Mặc Trì Úy, anh ta có chút đồng cảm, đau lòng, hoặc có lẽ là do nghĩ đến bản thân anh ta lúc mất đi người mình yêu!
“Không cần.”
Sau khi Tiêu Dực rời đi, Mặc Trì Úy lại nằm trên giường ngủ một giấc.
Trong lúc mơ hồ, anh nghe thấy thím Vương nói với Tiêu Dực: “Cậu chủ với cô chủ hình như cãi nhau. Lúc sáng tôi gọi điện cho cô chủ nhưng cô ấy không bắt máy, gửi tin nhắn cô ấy cũng không trả lời. Lần này, có vẻ khá nghiêm trọng.”
Mặc Trì Úy mở to đôi mắt với tia máu dày đặc, hai mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt anh tuấn đẹp trai thường ngày, ngoài sự trống vắng thì cũng chỉ còn cô quạnh.
…
Đường Tâm Nhan từ Cẩm Tú Viên trở về chung cư.
Vừa lấy chìa khóa mở cửa, đã nghe thấy tiếng cười của mẹ cô vang lên trong phòng khách: “Con có tâm rồi, lần sau không cần mang gì vào đây nữa đâu. Hai nhà chúng ta quen biết nhiều đời, không cần khách sáo như vậy đâu.”
“Bác gái, đừng khách sáo với con. Ngày xưa con thật khốn nạn, làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với Tâm Nhan. Con thực sự muốn bồi thường cho cô ấy.”
Nghe thấy giọng nói của Phó Tư Thần, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
“Gia đình tôi không chào đón anh.” Trong l*иg ngực cô chứa đầy bức bối, vốn đã chán nản rồi, nhìn thấy Phó Tư Thần càng khiến tâm trạng cô tồi tệ thêm.
Cô hoàn toàn không cần anh ta bồi thường, cô chỉ cần anh ta tránh xa cô ra, càng xa càng tốt.
Liễu Nguyệt từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn thấy Đường Tân Nham sắc mặt không tốt, bà nhíu mày, thì thào nói: “Nhan Nhan, sao con lại ăn nói vô lễ như vậy?”
“Mẹ, có một vài người, chúng ta không cần khách sáo với họ làm gì đâu.” Cô lạnh lùng nhìn Phó Tư Thần: “Cho dù tôi và Mặc Trì Úy không còn ở bên nhau, thì tôi và anh cũng không thể nối lại tình xưa đâu.”
Phó Tư Thần thấy Đường Tâm Nhan không muốn gặp anh ta chút nào thì trái tim anh ta như bị xoắn lại thành một cục: “Tâm Nhan, không phải anh muốn nối lại tình cảm với em, với tư cách là một người bạn, anh chỉ đơn giản là đến thăm mẹ em thôi.”
Anh ta đến thăm mẹ cô, cô đương nhiên không có quyền ngăn cản.
Cô mím môi không nói gì, đi thẳng vào phòng khóa trái cửa lại.
Liễu Nguyệt nhìn Phó Tư Thần với ánh mắt xấu hổ, bà nhìn ra sự mất mát, thất vọng trong mắt Phó Tư Thần: “Tư Thần, nếu như con và Vũ Nhu đã ở bên nhau rồi, mong con sau này sẽ đối xử tốt với con bé. Con và Tâm Nhan cuối cùng cũng chỉ là có duyên mà không có phận.”
Cổ họng Phó Tư Thần như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, hồi lâu sau mới thì thào nói: “Bác gái, con biết là mình đã bỏ lỡ Tâm Nhan. Đó là vì
trước đây con đã làm tổn thương cô ấy, cho nên con không muốn cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Mặc Trì Úy không phải là người tốt. Mong bác nhanh chóng thúc giục Tâm Nhan ly hôn với anh ta, tránh để bị tổn thương thêm lần nữa!”