Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 376: Cậu ta là tên ác ma

Nghe thấy Mặc Trì Úy gọi mẹ mình một cách thản nhiên, trực tiếp như vậy, Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ, cô bước đến phía trước anh, hàng lông mi dài run rẩy: “Anh …” Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, dẫu sao thì sớm muộn gì cũng phải gặp, cho nên anh muốn gọi cứ để cho anh gọi thôi. Nghĩ đến đây, cô mím môi mỉm cười, nhìn Liễu Nguyệt, sắc mặt bà có vẻ không được tốt lắm: “Mẹ, đây là quà gặp mặt mà Trì Úy mang đến cho mẹ”.

Đường Tân Nham chưa kịp nói xong, Lưu Nguyệt vẫn luôn im lặng bỗng dưng mở miệng lạnh lùng nói: “Ném ra ngoài!”

Đường Tâm Nhan mở to mắt, cô không thể tin được ba chữ này lại là từ trong miệng mẹ cô nói ra.

Không khí trong phòng khách nhất thời ngưng trệ.

Đường Tâm Nhan liếc nhìn người đàn ông vẫn đang im lặng, giọng cô run run: “Mẹ, mẹ có thể bình phục sau ca mổ vì nhờ có Trì Úy, anh ấy đã giúp mẹ tìm bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Mẹ có thể bình phục. Anh ấy và con đều rất vui mừng. Mặc dù, mẹ không được nhìn anh ấy lớn lên nhưng anh ấy chắc chắn không thua kém gì Phó Tư Thần. Sao mẹ lại như thế này chứ?”

Trong ấn tượng của cô, lúc bình thường mẹ cô luôn là một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục, cô rất hiếm khi thấy bà không thích ai đó mà lời lẽ cay đắng như thế này.

Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan sắp khóc, bà vô cùng sửng sốt.

Kinh ngạc, lại không dám tin vào mắt mình.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà con gái bà đã yêu người đàn ông này sao?

Liễu Nguyệt rời mắt khỏi khuôn mặt của Đường Tâm Nhan, bà nhìn sang người đàn ông có đôi mắt thâm trầm, trong mắt hiện lên tia căm hận: “Tâm Nhan, tuy là mẹ mới tỉnh táo lại cách đây không lâu, nhưng trí nhớ vẫn còn đó, người này, năm năm trước mẹ đã từng nhìn thấy.”

Đường Tâm Nhan ngây người.

Một người trước nay vẫn trầm ổn bình tĩnh như Mặc Trì Úy nghe được câu nói này của mẹ cô cũng hơi giật mình.

Trong ấn tượng của anh, anh chưa từng gặp mặt bà Đường.

Liễu Nguyệt cũng không muốn nói vòng vo, bà nói thẳng: “Năm đó, nhà họ Đường xảy ra khủng hoảng. Ba con mất ngủ cả đêm, cả người cũng gầy đi. Mẹ sợ ông ấy sẽ suy sụp, nên buổi trưa ngày hôm đó có nấu canh bồi bổ mang đến công ty cho ông ấy.”

Liễu Nguyệt giơ tay chỉ vào mặt Mặc Trì Úy, tâm trạng kích động nói: “Vừa tới văn phòng, bên trong liền nghe thấy tiếng tranh cãi, mẹ khẽ hé cửa ra thì nhìn thấy người đàn ông này. Lúc đó cậu ta vẫn còn rất trẻ, nhưng nét mặt và ngũ quan sẽ không thay đổi. Cậu ta ngồi trên ghế sô pha, ba của con thì quỳ trước mặt cậu ta, cầu xin cậu ta tha cho nhà họ Đường một con đường sống, nhưng cậu ta lại cười lạnh rồi lấy chân đá ba con ra. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy của cậu ta, cực kỳ giống một tên ác ma.

Liễu Nguyệt nhớ lại chuyện trong quá khứ, lệ rơi đầy mặt, bờ môi của bà run rẩy: “Sau khi ba con về nhà, ông ấy nói với mẹ rằng sẽ có người muốn dồn ông ấy vào đường cùng. Trong thời gian đó, ông ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực, ngân hàng từ chối không tiếp tục cho công ty nhà chúng ta vay nữa, lại còn liên tục thúc giục ông ấy trả nợ, các đối tác cũng lần lượt rút vốn đầu tư, ông ấy vốn dĩ sẽ không chết, là cậu ta …”

Liễu Nguyệt cay đắng nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy: “Chính cậu ta đã đẩy ba con vào bước đường cùng. Cái đêm ba con gặp tai nạn ô tô, chính là đi gặp cậu ta, nhưng sau khi gặp cậu ta về thì bị tai nạn giao thông.

Liễu Nguyệt vẫn đang nói tiếp nhưng Đường Tâm Nhan hoàn toàn không thể nghe được nữa, cô mở to mắt, đầu óc ong ong quay cuồng, phút chốc trở nên trống rỗng.

Sao có thể như vậy được?

Gia đình cô phá sản, ba cô bị tai nạn xe hơi, mọi chuyện này làm sao có thể liên quan đến Mặc Trì Úy chứ?

Cô và anh mới biết nhau cách đây 3 tháng, ngày trước, hai người chưa từng có bất cứ sự tiếp xúc nào.

Nếu Mặc Trì Úy là thủ phạm khiến gia đình cô phá sản và khiến ba cô bị tai nạn ô tô, vậy tại sao anh lại muốn cưới cô?

Là vì chột dạ?

Hay là muốn tiếp tục báo thù?

Chất lỏng ấm áp từ trong hốc mắt chảy ra, thân thể cô kinh hãi mà run lên: “Mẹ, mẹ nhớ lầm đúng không, chắc chắn là mẹ nhớ nhầm rồi. Anh ấy không phải người như vậy, anh ấy không phải người như vậy mà!”