Đây có lẽ đều là đặc tính chung của phụ nữ dù tự tin hay không tự tin. Đối với các đối tác làm việc bên cạnh người đàn ông, họ đều thích xem có ai xinh đẹp, trẻ trung hơn hoặc đặc biệt nổi bật hơn mình. Đường Tâm Nhan liếc nhìn một lượt, đa số là nam, chỉ có hai nữ, nhưng cũng không quá trẻ, chắc khoảng ba mươi tuổi, đeo kính nhìn rất có năng lực. Trái tim Đường Tâm Nhan thu lại. Thư ký, trợ lý giao tiếp với anh nhiều nhất, không có ai trông có vẻ như hồ ly tinh cả.
Mặc Trì Úy đặt biểu cảm và ánh mắt của Đường Tâm Nhan vào mắt mình, anh siết chặt lòng bàn tay cô, một tia sáng dịu dàng xẹt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.
Phòng làm việc của anh giống như trong tưởng tượng của cô. Rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ, tông màu lạnh và cứng ngắc, nghiêm khắc nhưng sang trọng, khiến mọi người phải cung kính vài phần.
Mặc Trì Úy có việc phải giải quyết, Đường Tâm Nhan cũng không làm phiền anh, cô yên lặng ngồi trên ghế sofa da. Sau khi đọc kịch bản một lúc, cô không thể không dời mắt sang người đàn ông đang làm việc ở kia.
Người ta thường nói rằng đàn ông đẹp và quyến rũ nhất là khi đang nghiêm túc làm việc, quả không sai chút nào. Nhìn thấy đường nét góc cạnh, mặt mày thanh tú, sâu sắc cùng biểu cảm lãnh đạm của anh, cô không nhịn được lấy giấy bút trong túi ra.
Vừa lặng lẽ nhìn anh, vừa phác thảo anh lên giấy. Đôi mắt của anh là điểm khó vẽ nhất trong ngũ quan của anh. Bình thường, đôi mắt ấy rất sâu sắc và lãnh đạm, nhưng có đôi khi cũng mềm mỏng, dịu dàng.
Đường Tâm Nhan vẽ lại dáng vẻ dịu dàng ôn nhu của anh. Mất gần một tiếng đồng hồ. Sau khi vẽ xong, cổ tay cô hơi đau. Cô chưa kịp thưởng thức tác phẩm của mình thì một bàn tay to lớn, trắng sạch, mảnh mai đột nhiên lấy đi tờ giấy vẽ trên tay cô. Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn bức chân dung trên giấy vẽ. Đó là nét mặt và đường nét quen thuộc của anh. Trong con ngươi sâu thẳm ẩn chứa nụ cười dịu dàng, đôi môi mỏng mím lại ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt đẹp đến mức ngay cả chính anh cũng phải sững sờ. Anh dường như, ngay cả bản thân anh cũng không biết, rằng anh có thể mỉm cười dịu dàng đến như vậy.
Đường Tâm Nhan đỏ mặt, nhận lại tờ giấy vẽ từ tay người đàn ông: “Em chỉ tiện tay vẽ thôi.” Mặc Trì Úy vươn tay về phía cô: “Đưa cho anh.”
“Sao cơ?”
“Đưa cho anh.”
Đường Tâm Nhan đưa bức vẽ cho anh, anh xoay người đặt nó lên bàn làm việc của mình. Đường Tâm Nhan đuổi theo: “Em thực sự chỉ là tiện tay vẽ thôi, nếu anh muốn, về nhà em sẽ vẽ cho anh một bức tử tế…”
Không đợi cô nói xong, anh đột nhiên vòng tay qua vòng eo thon thả của cô. Sau một hồi quay cuồng, anh đưa cô đến bàn làm việc. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Thích dáng vẻ dịu dàng của anh hả?”
Đường Tâm Nhan bị anh nhìn tới nỗi tim đập thình thịch, hai tay đặt ở trên l*иg ngực rắn chắc của anh: “Em đều thích.”
Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười nhạt. Cô xấu hổ nhìn anh: “Anh cười cái gì?” Anh không trả lời mà cúi đầu, ngậm lấy môi cô. Anh đang phân vân không biết có nên đồng ý với bác sĩ Chu hay không, thôi miên, quên đi hết những cảnh tượng ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của anh. Anh muốn cô, trước đây chưa từng có người phụ nữ nào thực sự khiến anh có nghĩ như vậy. Cả thể xác và tinh thần anh đều thương.
Đường Tâm Nhan không biết người đàn ông đang nghĩ gì, lúc đầu nụ hôn của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng dần dần, nó trở nên cuồng nhiệt và dữ dội. Anh mυ'ŧ mạnh môi cô, xông vào khoang miệng cô, dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào mê người, cướp đi dưỡng khí của cô.
“… Ưm, đây là phòng làm việc của anh, lát nữa sẽ có người đến…” Cô thực sự không muốn hình ảnh cao cao tại thượng của anh bị đổ vỡ trước mặt cấp dưới. Mặc Trì Úy cắn môi, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Em vẫn còn có tâm tư quan tâm đến cảm nhận của người khác?” Không cho cô cơ hội để nói, anh lại hôn cô tới tấp.