Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 182: Người phụ nữ mà Mặc Trì Úy từng yêu sâu đậm (3)

“Tôi muốn đứng dậy! Tôi muốn đứng dậy! Tôi muốn đứng dậy!” Cô nói liền ba lần.

Mặc Trì Úy nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng. Tuy rằng bình thường tính khí của cô hơi nóng nảy nhưng cũng không tùy tiện phát cáu, càng không nổi nóng tức giận như bây giờ.

Anh chỉ là ra ngoài tìm đồ ăn hơi lâu một chút, rốt cuộc là chuyện gì khiến cô không vui?

Mặc Trì Úy buông Đường Tâm Nhan ra, cũng không ép cô ở trong vòng tay anh nữa.

Đôi mắt hơi híp lại nhìn cô, chợt phát hiện ra trên người cô không còn khoác áo khoác da của anh nữa, những ngón tay mảnh khảnh chống cằm trầm ngâm.

Sau khi Đường Tâm Nhan được tự do thì quay lưng lại phía anh, tựa người vào cửa hang, nhìn lên bầu trời rộng lớn vô biên, trong lòng càng buồn rầu đến mức hoảng loạn. Mặc dù quay lưng về phía anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh nhìn sâu thẳm của anh, vẫn luôn rơi trên người cô.

Cô có một loại ý nghĩ muốn trốn chạy, rời xa anh.

Cô cố cắn chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Mặc Trì Úy, nếu như anh có mưu kế gì với tôi, thì mong anh cách xa tôi một chút!”

Hồi lâu, người đàn ông phía sau vẫn không hề lên tiếng. Nhưng cô có thể cảm nhận ra hơi thở đang tỏa ra từ trên người anh, lạnh lẽo, băng giá và im lặng.

Anh nhìn chằm chằm sau gáy cô, trong đầu không ngừng vang lên bốn chữ “có mưu kế gì”.

Nếu cô biết rằng anh cùng cô kết hôn, là bởi vì…

Khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm căng thành một đường, anh đứng dậy, đi tới phía sau cô, bàn tay to lớn ôm lấy vai cô xoay người cô lại, ánh mắt tối đen sâu lắng: “Có phải em đã nhìn thấy chiếc ví trong túi áo của tôi không?”

Trong lòng cô vô cùng hồi hộp. Không ngờ anh lại thông minh đến thế, nhanh như vậy đã có thể đoán ra nguyên nhân khiến cô tức giận.

Cô nghiến chặt quai hàm, đôi mắt được bao phủ bởi hàng mi dài hiện lên vẻ hoảng loạn và lo lắng, cô biết, sau đó anh có thể sẽ nói về chuyện bức ảnh…

Cô hít một hơi thật sâu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, miệng nói ra những lời thì thầm từ tận đáy lòng mà cô vẫn luôn muốn hỏi: “Có phải anh xem tôi là người thay thế không?”

Anh nhìn cô chằm chằm, nói bằng giọng trầm thấp, đến mức khiến cô không nghe ra bất kỳ nỗi ưu tư nào: “Sao em có thể nghĩ như vậy chứ?

“Tôi đã nhìn thấy tấm hình trong ví của anh, đằng sau còn viết anh rất nhớ cô ấy. Người phụ nữ lúc trước anh từng yêu rất đẹp, rất có khí chất, thực ra tôi có thể được anh chọn là người thay thế cô ấy, tôi nên cảm thấy vui mới phải, dẫu sao cũng có thể được làm thế thân của người phụ nữ xinh đẹp như vậy!”

Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng, không biết có phải ảo giác của cô hay không, giữa đôi lông mày tuấn tú lãnh đạm của anh có một tia chua xót không dễ phát hiện, đến khi cô muốn nhìn kỹ hơn, thì thần sắc anh đã hồi phục lại như thường.

“Em cảm thấy em là người thay thế cô ấy?” Anh hỏi ngược lại, giữa vẻ mặt lạnh lùng ẩn hiện một nụ cười.

Đường Tâm Nhan xem nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng anh thành một loại khinh miệt và sỉ nhục, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Không lẽ anh cảm thấy cô đến tư cách làm thế thân cho người phụ nữ ấy cũng không có ư? Dẫu sao, người phụ nữ ấy trông đẹp đến mức như thần tiên vậy.

“Lần trước ở Hồng Kông, em đột nhiên cãi nhau với tôi, có phải bởi vì Diệp Vi Nhã nói với em, tôi coi em là người thay thế không?”

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, vì không thể giấu giếm anh điều gì, cô thẳng thắn nói ra lời thật lòng, hất cằm, làm ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Đúng, cô ta cho tôi xem bức ảnh trong ví của anh, còn nói với tôi đấy là người phụ nữ mà anh từ yêu sâu đậm, anh lấy tôi chỉ vì anh không quên được cô ấy! Vốn dĩ tôi cũng không hoàn toàn tin lời cô ta nói nhưng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy bức ảnh đó, bên trên còn có lời thương nhớ do anh viết, không lẽ anh còn có thể nói rằng do tôi hoa mắt nhìn nhầm ư?”