Đường Tâm Nhan cảm nhận được ánh mắt vừa căm ghét lại không căm lòng của Đường Vũ Nhu, cô ta hất cằm lên, nghênh đón cô bằng ánh mắt lạnh như băng.
Đôi khi cô thực sự không thể hiểu được mạch não của Đường Vũ Nhu, rơi vào kết cục như ngày hôm nay, chẳng lẽ không phải là do chính bản thân cô ta một tay tạo thành sao?
Cô ta có tư cách gì mà oán hận người khác?
Bất quá cô một chút cũng không hề đồng tình với Đường Vũ Nhu, nếu hôm nay không có sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy thì kết cục của cô có khi còn thảm hại hơn so với Đường Vũ Nhu.
Nghĩ đến Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan mới nhận ra Giản Thành luôn đứng bên cạnh cô lúc này đã biến mất, cô vội vàng ngẩng đầu lên, ngước nhìn lên chỗ trên lầu hai kia.
Bóng dáng chi lan ngọc thụ kia đã biến mất.
Đường Tâm Nhan từ trước đến nay luôn là một người yêu ghét rõ ràng, cô biết rất rõ rằng nếu không có Mặc Trì Úy kịp thời ra tay giúp đỡ, danh tiếng và tiền đồ của cô sẽ bị hủy hoại, mẹ cô cũng có thể gặp nguy hiểm.
Không cần biết anh kết hôn với cô vì mục đích gì, nhưng mà đối với chuyện hôm nay mà nói, cô muốn nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh!
Đường Vũ Nhu nhìn thấy Đường Tâm Nhan chạy ra khỏi hiện trường buổi họp báo, cô ta muốn theo cô ra ngoài, nhưng mà các phóng viên đem cô ta vây lại đến một con kiến cũng chui không lọt.
Trong bụng đột nhiên quặn đau, sắc mặt cô ta càng ngày càng tái nhợt, trên trán rơi xuống từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh.
“Tôi khó chịu quá, mau, mau đưa tôi đến bệnh viện …” Con của cô ta nhất định phải giữ lại, nếu không có đứa bé này, cô ta thật sự sẽ xong đời!
Còn chưa kịp nói xong thì trước mắt cô ta đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
…
Đường Tâm Nhan chạy đến đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Diệp Nhiễm đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa xoay, cô gấp gáp hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu có nhìn thấy Mặc Trì Úy không?”
Diệp Nhiễm nghĩ đến bóng dáng quyến rũ mê người vừa rời đi cách đây vài phút trước, cô ta gật đầu nói với tâm trạng không rõ ràng: “Có thấy, hình như anh ấy có việc gấp thì phải, rời đi rất vội vàng.” Vừa nói, nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đầy hâm mộ nói,” Tâm Nhan, cậu may mắn thật đấy, lại có thể tìm được một người chồng có năng lực như anh Mặc…”
Đường Tâm Nhan cong môi cười một tiếng, vừa chuẩn bị nói cái gì đó, lại nghe thấy Diệp Nhiễm than thở nói: “Chẳng qua, với tư cách là một người bạn thân tốt, tớ vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, đừng chữa lành vết sẹo liền quên đau, anh ta cho cậu một chút ngon ngọt, cậu liền quên mất rằng anh ta là một người đã có người trong lòng sao? Cậu và anh Phó từng là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt như vậy, ban đầu tớ còn cho rằng các cậu sẽ kết hôn rồi cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, nhưng mới bao lâu liền…”
Thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan có chút thay đổi, Diệp Nhiễm biết điều không tiếp tục nói nữa.
Cô ta biết rất rõ rằng sự phản bội và tổn thương của Phó Tư Thần luôn là cái gai trong tim Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hiển nhiên không ngờ lúc này Diệp Nhiễm lại dội cho cô một chậu nước lạnh, cô nhìn Diệp Nhiễm với ánh mắt có chút phức tạp, trên môi nở nụ cười khiến cho người ta không nhìn thấu: “Cảm ơn cậu có thể nhắc nhở tớ, chẳng qua nếu hôm nay không có Trì Úy, cuộc đời của tớ cũng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”
Không tiếp tục trò chuyện với Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi khách sạn và lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc Trì Úy.
Mặc dù đêm hôm đó ở Hồng Kông cô đã chủ động vạch rõ ranh giới với anh, nhưng cô cũng không có xóa hay chặn số điện thoại của anh.
Nhìn hai chữ “Chồng yêu”, trong đầu Đường Tâm Nhan hiện lên dáng vẻ tuấn tú đẹp trai và kiêu ngạo lạnh lùng của anh, lỗ tai cô không khỏi hơi nóng lên.
Điện thoại đang kết nối, mỗi lần đổ chuông, trái tim cô liền căng thẳng thêm một phần.
Điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, trái tim đang treo lơ lửng của Đường Tâm Nhan như sắp rơi trở lại trong l*иg ngực, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy, cô hít một hơi thật sâu rồi nói trước: “Tại buổi họp báo ngày hôm nay, tôi không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết phải làm thế sao để báo đáp anh, nếu anh có thời gian, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm…”