Vợ đạo diễn Hầu nhìn cô gái trẻ trước mặt, đôi mày linh động, khuôn mặt xinh xắn, từng cử chỉ đều vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính bộ phim “Mỹ nhân truyền kỳ”, lần thử vai trước cô cũng đã xem qua diễn xuất của cô ấy, tuổi còn trẻ mà lại nhanh chóng nhập vai, cuốn hút các vị giám khảo, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc là đời tư quá hỗn loạn, tác phong nhân cách có vấn đề.
Bất ngờ bị mất đi vai diễn, nếu nói Đường Tâm Nhan không cảm thấy lo lắng và tức giận thì tuyệt đối là giả dối.
Nhưng cô cũng không thể làm mất lòng nhà sản xuất, tuy rằng trong lòng vô cùng nóng vội, giận dữ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ được nét thanh lịch và điềm tĩnh: “Thưa chị, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự.”
Vợ đạo diễn Hầu thở dài một hơi, ánh mắt né tránh: “Bộ phim này của chúng tôi là phim dân quốc, lúc đầu khi ký hợp đồng đã quy định rõ ràng, nghệ sĩ phải có lý lịch trong sạch, tác phong đoan chính, tối qua tôi vừa được biết cô đã ly hôn, lại từng đến đồn cảnh sát, nếu như bị giới truyền thông đào bới ra việc này, cô lại là nữ chính trong phim của chúng tôi, đến chừng đó còn ai muốn mua vé đến rạp xem bộ phim này đây?”
Đường Tâm Nhan giật mình.
Cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Tư Thần là bí mật, trong giới này trừ Đường Vũ Nhu ra thì chẳng còn ai biết được nữa.
Vợ đạo diễn Hầu đột nhiên biết được việc này, cô không thể không nghi ngờ người tiết lộ bí mật này chính là Đường Vũ Nhu.
“Tâm Nhan, cô là một diễn viên rất có tiềm năng, chỉ tiếc là không phù hợp với bộ phim của chúng tôi, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, còn về hợp đồng mà cô nói, trong đó đã quy định rõ ràng không sử dụng nghệ sĩ đã ly hôn, cô đã vi phạm quy định trong hợp đồng, xét thấy cô chỉ vừa mới quay lại, điều kiện tài chính cũng không tốt, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa!”
Vợ đạo diễn Hầu vừa đi, Diệp Nhiễm liền chạy sang, cô nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang ngây người, thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Trong đầu Đường Tâm Nhan đang hỗn loạn, thật ra việc cô quay hay không quay bộ phim này cũng chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là mẹ cô phải lập tức nhập viện tiến hành điều trị, cô cần một số tiền lớn!
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan im lặng, lay cánh tay cô: “Tâm Nhan, rốt cuộc là có việc gì?”
Đường Tâm Nhan nhắm mất lại, ngón tay cô bấu chặt lấy lòng bàn tay, suy sụp tinh thần nói với Diệp Nhiễm: “Tớ muốn yên tĩnh một mình.”
Về đến phòng hóa trang, Đường Tâm Nhan ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy khuôn mặt đã trang điểm vẫn không giấu được nét tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào qua gương, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới.
Vài phút sau, như cô dự đoán, Đưỡng Vũ Nhu diễn xong cảnh đầu tiên cũng bước vào phòng.
Đường Vũ Nhu đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay đặt lên lưng ghế cô đang ngồi, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Ninh Hoàn thay thế vị trí nữ chính của cô rồi, lúc này tâm tình cô tệ hại lắm đúng không?”
Đường Tâm Nhan không bỏ lỡ ánh mắt vui sướиɠ khi người khác gặp họa của Đường Vũ Nhu.
Cô nâng mắt lên, nhìn vào ánh mắt Đường Vũ Nhu qua gương.
Đường Vũ Nhu thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng hơi cứng lại.
Một lúc sau, nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ của cô, Đường Vũ Nhu cười trở lại, vuốt vuốt hai bên tóc mai, vẻ mặt đầy đắc ý: “Cô biết không? Tôi vốn cũng chẳng muốn đi nói bí mật đó với vợ đạo diễn Hầu đâu, thế nhưng cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Đường Tâm Nhan chống hai tay lên bàn trang điểm, đỡ thân hình mảnh mai đứng dậy.
Quay đầu lại, mặt đối mặt với Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm: “Là tôi không biết xấu hổ hay là Đường Vũ Nhu cô không cần mặt mũi nữa? Lúc tôi và Phó Tư Thần ở bên nhau, cô chen một chân vào làm người thứ ba, được, tôi chia tay anh ta rồi, bây giờ cô lại phá hoại sự nghiệp của tôi. Lẽ nào cô không biết tôi kiếm tiền là vì chữa bệnh cho mẹ? Dù cô không phải là con ruột của nhà họ Đường, nhưng ba mẹ trước nay có từng bạc đãi cô bao giờ?”