Chương 1: Mở đầu
Trong nhà hàng cao cấp ánh đèn nhu hòa, tiếng Piano độc tấu nhẹ nhàng lướt qua, bên trong nhà hàng được thiết kế tinh xảo trang hoàng, bàn nàytiếp bàn kia, đều là những đôi nam nữ ăn mặc hợp thời trang.Người đàn ông ngồi một mình một góc, đọc tạp chí trong tay. Anh có màu da trắng ngần, diện mạo tuấn tú, anh đeo một chiếc kính, dưới gọng kiếng màu vàng kim là một đôi con ngươi đen sâu thâm thúy, lông mày hơi có vẻ góc cạnh, có thể thấy được anh là một người có tính cách cứng rắn,vững vàng và có nghị lực, nhưng ánh mắt của anh rất ấm áp, đôi môi mỏng thường hiện ra những nụ cười mỉm, làm anh trông có vẻ rất tự nhiên và lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, trên tay anh đang cầm một ly nước kề sát môi, chỉ uống nước lọc thôi mà dáng vẻ cũng ưu nhã vô cùng, anh nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định là một công tử trong thời đại hỗn loạn đen tối.
Nữ bồi bàn đi tới rót nước cho anh lần thứ bảy. Khi anh ngước nhìn thì để lộ ra đôi con ngươi sáng ngời, lông mi thon dài từ từ hạ thấp hướng về phía cô, trên môi là nụ cười mỉm, làm nữ bồi bàn thoáng chốc như ngừng thở, mất đinăng lực nói chuyện.
Tạo hóa ban cho người đàn ông này sự anh tuấn thành thục và phong độ mê người không đủ, còn trao cho anh tuổi trẻ hồn nhiên, luôn mỉm cười với đôi má lúm đồng tiền của mình, quá không công bằng nha!
Nữ bồi bàn lưu luyến đứng bên cạnh bàn anh không muốn rời đi, ân cần sửa sang lại mặt bàn, hỏi anh có muốn đổi quyển tạp chí khác hay không?
Anh khéo léo từ chối, đối với nữ bồi bàn cố ý dùng giọng nói và động tác chân tay mềm mại đáng yêu thì anh lại làm như không thấy, cuối cùng, nữ bồi bàn đành thất vọng tránh ra.
Nữ bồi bàn đi, Lê Thượng Thần tiếp tục xem tạp chí, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại di động của mình xem có tin tức gì mới không. Anh trông có vẻ rất nhàn nhã, ai cũng không nhìn ra anh thật ra thì đang chờ người, mà người anh đợi vẫn chưa thấy đến, đã trễ tới ba giờ rồi.
Anh chờ đợi ,là người vợ một lòng anh muốn kết hôn. Hôm nay, tròn một năm kỷ niệm ngày cưới của anh và cô ấy.
Anh mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại nhộn nhạo cuồn cuộn. Cô đi đâu vậy? Anh đã xác định rõ giờ hẹn với cô, cô cũng bảo đảm với anh chuyến bay đưa cô về sẽ hạ xuống mặt đất sớm hơn giờ hẹn của hai người một tiếng, cô có thể tới chỗ hẹn đúng thời gian, vậy mà hiện tại, anh vẫn chưa thấy bóng dáng của cô đâu cả?
Cô thậm chí còn không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại, nói với anh một tiếng rằng cô sẽ đến trễ bảo anh đừng lo cho cô. Một tiếp viên hàng khôngcòn bận rộn hơn cả người chế tác như anh, ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi được cho anh —— thật sự là công việc của cô bận rộn vậy sao?
Ở hãng hàng không nơi cô làm việc đâu đâu cũng thấy tràn ngập đều là những trai thanh gái lịch, Từ Lỵ đi xa mười ngày nửa tháng, cô làm những gì bên ngoài, anh không hay biết gì cả, anh chỉ biết trong điện thoại di động của cô thường thấy những tin nhắn mập mờ của những người đàn ông khác mà không phải là của anh, trong hình cũng thường thấy cô và người đàn ông khác ôm ấp thân mật chụp chung, cô giải thích đó là bạn bè của mình, mọi người bay đến những nơi đất khách quê người, tha hương xa xứ, cùng là đồng hương nên chăm sóc lẫn nhau—— ai biết chăm sóc hay là làm những gì khác?
3 tiếng có thể có rất nhiều chuyện xảy ra. .. .. .
Anh cau lông mày. Thôi, hôm nay là một ngày đặc biệt, không cần nhớnhững chuyện làm mình thêm buồn bực.
Anh thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chuyên chú vào quyển tạp chí, cho đến khichuông gió ngoài cửa tiệm vang lên đinh đang, anh ngẩng đầu. Rốt cuộc, bà xã của anh đã đến.
Từ Lỵ Hoan vừa vào cửa liền nhìn ngó chăm chú xung quanh toàn bộ phòng ăn, một nửa là bởi vì cô còn mặc đồng phục của công ty hàng không, dưới váy ngắn mang tất chân màu đen với đôi đùi thon dài đẹp mê người kết hợp cùng đôi dày cao gót càng tôn thêm dáng người của cô, một nửa là bởi vì vóc dáng thanh tú của cô. Mái tóc dài được búi cao, lông mi cong vểnh lên, mũi dọc dừa cao, khuôn mặt trái xoan làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp góc cạnh của mình, cô là người được chọn chụp tuyên truyền quảng cáo cho công ty hàng không nơi cô làm việc với tình hình đặc biệt lúc ấy cô được chọn đứng ở chính giữa những người có ngoại hình đẹp.
Nhìn thấy chồng mình, cô kéo vali hành lý nhỏ đi về phía anh, bước chân không nhanh.
Cô giống như không vội tới gặp anh, giống như quên cô đã trễ hẹn với anh ba tiếng. Lê Thượng Thần cố gắng nhịn bất mãn trong lòng. Một năm trong hôn nhân, anh đã có thói quen đè nén cảm giác chân thật của mình. Từ Lỵ Hoan ngồi xuống đối diện anh. "Xin lỗi, máy bay xảy ra tình trạng khẩn cấp, chúng em vội vàng trấn an hành khách, trong khi đó lại có đứa trẻ đi lạc đường, toàn bộ mọi người đi tìm khắp nơi, em quên gọi điện thoại báo cho anh, khiến anh phải đợi lâu như vậy, xin lỗi."
"Ừ, không sao đâu. Dù sao anh cũng đã chờ rồi."
Từ Lỵ Hoan thẳng tắp nhìn anh. "anh tức giận sao?"
"Không có."
Cô cắn môi. "Em nói thật. Nếu anh không tin, có thể gọi điện hỏi đồng nghiệp của em ——"
"Không cần, anh tin tưởng em."
"Nếu như tin tưởng em, tại sao sắc mặt của anh khó nhìn như vậy?"
Cô đang chỉ trích anh sao? Anh tức cười. "Anh đã đợi em khoảng 3 tiếng, em nghĩ tới anh còn cười được sao?"
"Nếu như anh cảm thấy lãng phí thời gian, có thể không cần chờ." Thấy sắc mặt của anh xầm lại, cô mới phát hiện ra mình lỡ lời. "Thật xin lỗi, ý của em là, hôm nay kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của chúng ta dĩ nhiên có ý nghĩa quan trọng, nhưng bình thường mỗi một ngày trôi qua ngày nào cũng đều quan trọng, không phải sao? Nếu em có việc không thể tới, anh thật ra thì không cần phải kiên trì chờ em——".
"Em không có lỗi, nhưng chúng ta bình thường luôn ai bận việc của người nấy, một tháng không gặp mặt nhau được mấy ngày, nếu không nhân ngày đặc biệt hôm nay giúp gia đình chúng ta xum họp chung một chỗ, anh không biết chúng ta còn lại những gì."
Chỉ còn lại một cuộc hôn nhân trống rỗng trên danh nghĩa, giữa hai chúng ta chỉ bằng mặt mà không bằng lòng.
"Anh biết đấy công việc của em rất bận rộn——".
"Đúng vậy, em vĩnh viễn đều bận rộn, với em công việc luôn quan trọng hơn anh, anh chỉ có thể đứng sang bên lề.
Một sự tức giận dâng lên cuồn cuộn trong ngực Từ Lỵ Hoan, cô
cố gắng nhịn mấy câu quật cường xuống không nói ra.
Anh cũng phát hiện mình không giữ được bình tĩnh, nói những lời vô cùng sắc bén, nên giọng điệu của anh lập tức dịu xuống. "Xin lỗi, anh thừa nhận anh chờ quá lâu, nên có chút mất hứng. Anh biết rõ em rất bận, anh không trách em."
"Là em không tốt, anh không cần phải nói xin lỗi." Cô phối hợp thể hiện cảnh hòa hợp giữa hai người bằng nụ cười giả tạo, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy chua chát.
Bọn họ như vậy không biết đã bao nhiêu lâu? Đầu tiên là bởi vì chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó được gặp mặt nhau nên hai người không muốn gây gổ với nhau, cho dù không vừa lòng đối phương rất bận rộn, nhưng cũng lựa chọn im lặng chịu đựng, họ cho rằng như vậy là thông cảm với nhau, nên oán giận chất chứa trong lòng càng ngày càng nhiều mà không có chỗ để giải tỏa.
Cho tới bây giờ, bọn họ cũng luyện thành bản lĩnh nghĩ một đằng nói một nẻo, anh rõ ràng mất hứng, nhưng lại giả vờ thông tình đạt lý với cô, còn cô rõ ràng rất muốn hỏi anh tuần trước đi đến nhà cô minh tinh trẻ nào đó ở qua đêm bị chụp hình là chuyện gì xảy ra, nhưng lại không hỏi được.
Cô khổ sở nghĩ, có lẽ anh cho là cô bay tới bay lui trên bầu trời không có thời gian xem báo chí đi? Thật ra thì cô đều có lưu ý, anh ở giới văn nghệ muôn màu muôn vẻ, hấp dẫn các cô gái trẻ khắp nơi, anh và cô nữ minh tinh nào đó gặp mặt, rồi còn tham gia Party người mẫu gì đó, cô đều rõ ràng. Anh luôn nói với cô rằng anh là vì sự nghiệp, không thể không xã giao,nhưng sao lại xã giao đến tận phòng ngủ của người ta, thật đúng là chăm chỉ làm việc. . . . . .
Tim của anh, đã sớm không có ở đây, hôn nhân không còn tình yêu, bây giờ so đo kỷ niệm ngày kết hôn gì chứ?
Nhưng cô vẫn mua quà tặng anh nhân ngày kỷ niệm. Cô có nhớ rõ hôm nay.
"Em có quà tặng dành cho anh." Cô lấy từ trong vali hành lí ra một cái hộp nhỏ được đóng gói xinh đẹp.
"Ách, cám ơn." Lê Thượng Thần hơi ngạc nhiên, không ngờ tới cô để tâm như vậy. Anh mở hộp ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay, anh hơi kinh ngạc, anh từng nói qua thích một chiếc đồng hồ đeo tay, không ngờ cô còn nhớ rõ.
Anh cầm đồng hồ lên, phát hiện trong hộp còn có một trang giấy, mở ra nhìn vào, anh ngây ngẩn cả người ——là giấy thỏa thuận li hôn.
Từ Lỵ Hoan nói: "Em đã nghĩ rõ ràng, ban đầu kết hôn vì quá xúc động, chúng ta đều muốn có sự nghiệp của riêng mình, cả hai đều muốn ra môi trường bên ngoài để phát triển sự nghiệp, không thích hợp với cuộc sống gia đình, ly hôn đối với chúng ta là tốt nhất. Mặc dù trước khi kết hôn không có thỏa thuận, nhưng mà chúng ta đều có sổ tiết kiệm riêng của mình, muốn phân chia tài sản rất nhanh, hi vọng tối nay anh có thể ký tên ngay, sau đónhờ luật sư xem xét chi tiết cụ thể như vậy có thể không?"
Nhịp tim của cô đập thật nhanh, anh sẽ đồng ý chứ? Bất kể như thế nào, cô cũng đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.
Anh nhìn cô, vẻ mặt trống rỗng, anh chậm rãi nâng tay phải lên, che kín mặt ——sau đó, anh cười.
Cô rất kinh ngạc. Anh lại cười? Cô phỏng đoán qua phản ứng của anh, anh sẽ phải tức giận, sẽ chất vấn cô nguyên nhân, sẽ hoài nghi cô đang nói đùa, có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng anh vẫn cười?
Chợt nghe anh nhỏ giọng cười, trong tiếng cười có hoang đường, có ngạc nhiên, có không thể tin, nhưng lại không có tức giận. Một lát sau, anh mới ngưng cười.
Anh nhàn nhạt mở miệng: "Thật ra thì, anh cũng tính đêm nay đề cập chuyệnly hôn với em."
"Thì ra là anh cũng muốn ly hôn à?" Từ Lỵ Hoan cười lớn, cô liên tục suy tính một tháng mới làm ra quyết định này, thế nhưng anh lại chẳng hề để ý nói ra khỏi miệng, thì ra là, chỉ có cô đang giãy dụa, không bỏ được, mà anh đã sớm bỏ qua cô.
"Em nói không sai, chúng ta đều không thích hợp với hôn nhân, ban đầu thật sự là vì yêu nhau say đắm, bởi vì ở chung với em có cảmgiác quá tốt nên anh không suy nghĩ nhiều liền cầu hôn với em." Lê Thượng Thần cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai, anh dùng sắc mặt bình tĩnh che giấu đi chua sót hỗn loạn trong lòng của mình. Thì ra là, anh vẫn còn để ý đến cô, nếu không anh sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.
Nhưng anh không cho phép mình đáng thương, anh không muốn ăn nói khép nép ở trước mặt người đàn bà của mình.
"Đúng vậy, thời điểm quyết định kết hôn với anh, em cảm thấy thật vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, giống như chuyện của kiếp trước vậy." Từ Lỵ Hoan mỉm cười, nếu anh không quan tâm, cô cũng có thể giả bộ như không để ý đến.
"Thế nào cũng không ngờ đến, sau khi kết hôn, chúng ta ngược lại càng ngày càng xa cách."
"Hết cách rồi, có thể chúng ta đều không thích hợp với hôn nhân ? Nhất là anh."
Con ngươi của anh chợt lóe mà không dễ phát hiện. "Anh xem em cũng vậy, bay ra ngoài giống như quên hết tất cả mọi thứ không còn nhớ mình đã có gia đình, về nhà em cũng không quan tâm đến anh. Em bay ra ngoài nơi đất khách, cũng không thiếu đàn ông—— không thiếu người để bầu bạn, sẽ không nhớ đến gia đình ấm áp của chúng ta đi?"
"Em cũng muốn có một gia đình ấm áp để cho em nhớ nhung! Nhưng anh luôn không có ở nhà, em ở nhà có ích lợi gì? Không bằng làm thêm nhiều việc để kiếm tiền." Từ Lỵ Hoan trưng lên nụ cười tiêu chuẩn đầy ngọt ngào của một tiếp viên hàng không, nhưng giọng nói lại chua xót.
"Anh đừng làm ra dáng vẻ giống như rất uất ức, em không có ở đây, anh cũng không cô đơn tịch mịch, luôn có những nữ minh tinh mô-đen, xinh đẹp, hẹn anh... anh không phải hàng đêm vẫn sênh ca sao?"
"Anh cũng là bởi vì em luôn không có ở nhà, anh không thể làm gì khác hơn là ra bên ngoài phát triển, mỗi ngày về nhà chỉ có một mình anh, có lúc anh còn cho là mình vẫn độc thân." Anh dùng từ ngữ hàm súc, nhưng giọng đầy châm chọc.
"Trước khi kết hôn em đã nói qua với anh, dù em lập gia đình nhưng vẫn sẽ nhiệt tình với công tác của mình, sẽ không nghỉ việc."
"Anh không muốn em nghỉ việc, nhưng em xem một tháng em ở nhà được mấy ngày, em nghĩ ai có thể chịu đựng được như vậy."
Vậy anh không để ý đến thân phận của mình đã kết hôn rồi còn lêu lổng bên ngoài với một đám đàn bà, như vậy ra cái gì chứ? Từ Lỵ Hoan không muốn tranh cãi tiếp vấn đề vô ý nghĩa này, đẩy giấy thỏa thuận ly hôn qua chỗ anh. "Anh có ký hay không?"
Tay trái của anh mở ra, lòng bàn tay hướng lên. "Em có thể cho anh mượnbút không?"
Cô tìm ra bút, đặt vào trong tay anh. Anh cầm bút, cơ thể anh liền bất động.
Cô ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của anh, anh đang đưa mắt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy quyến rũ của anh, có chút u buồn, có chút cô đơn, giống như tâm sự nặng nề, làm cho nhịp tim của cô trong nháy mắt rối loạn.
Mặc dù thất vọng, không vừa lòng với anh, nhưng cô sẽ không sợ hãi vì anh, có lẽ cô còn yêu anh, nhưng cô không có cách nào mà dâng hiến cả cuộc đời mình cho một người đàn ông đã không còn thuộc về cô, cô có rất nhiều điều bất mãn với anh nhưng cũng đều làm như không thấy. Lại nói, bọn họ mỗi người có một công việc riêng, cũng không ai chịu nhượng bộ ai, cuộc sống giữa hai người có sự khác biệt quá lớn, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng phải đi đến kết thúc.
Lê Thượng Thần thu tay lại, lòng bàn tay bị cô lơ đãng chạm qua, mơ hồ nóng rực. Cô vẫn có thể làm cho anh dao động, một cái đυ.ng chạm nho nhỏ cũng có thể khiến cho anh có phản ứng, nhưng lòng của cô đã sớm không còn yêu anh. Anh chán nản, gần mất đi thì mới phát hiện mình vẫn còn lưu luyến, nhưng bây giờ, cũng đã quá muộn.
Anh vuốt bút. "Không ngờ chúng ta cực kỳ ăn ý muốn cưới nhau, đồng thời lại cùng nhau nói ly hôn.
Cô nhếch môi, cười như không cười, từ chối cho ý kiến.
"Sau khi ly hôn, em có tính toán gì?"
"Tiếp tục làm công việc của mình bay đi đó đây, em muốn làm một tiếp viên hàng đầu, một năm bay mười hai tháng, kiếm thật nhiều tiền." Cô cảm thấy có chút mất mát, khi nghĩ đến mỗi lần trở về nhà sẽ không còn nhìn thấy anh nữa, cô định dùng công việc để lấp đầy cuộc sống, như vậy sẽ không nghĩ quá nhiều.
"Em cẩn thận một chút, chớ làm việc mệt quá." Nhớ tới cô là một người có cá tính mạnh mẽ, anh có chút lo lắng. "Em biết điện thoại di động của anh rồi đấy, cần gì có thể gọi cho anh, nếu không tìm được anh, em cũng có thể gọi cho trợ lý của anh, hoặc là ——"
"Đủ rồi đủ rồi, em sẽ tự chăm sóc mình, không cần anh lo lắng." Cô buồn cười. "Có người giống như anh, muốn ly hôn rồi, vẫn giúp đỡ vợ trước như thế sao?"
"Có lẽ là trên toàn thế giới này chỉ có mình anh là người chồng trước cực kỳ có lương tâm thôi." Anh nhìn cô, một lần cuối cùng đưa mắt nhìn cô thật sâu,lặng lẽ cất giấu tất cả sự không muốn xa rời trong lòng mình.
Sau đó, anh nắm bút, hơi chần chờ, rồi ký tên của mình lên giấy thỏa thuận ly hôn.