Luyến Tình

Quyển 2-Chương 6

Bởi vì trấn nhỏ nằm trong núi, thời tiết luôn thay đổi, giữa trưa còn thực sáng sủa, nhưng đến lúc chạng vạng lại đột nhiên mây đen dày đặc, hạ nổi mưa rào có sấm chớp, nên quán cà phê không có sinh ý nào.

Huệ di nhàm chán dựa vào quầy, ngáp dài một cái, đối với Chu Tình kêu lên: "Tiểu Tình, không cần quét dọn, mưa to như thế, tạm thời sẽ không có khách, lại đây nghỉ ngơi một chút đi!"

"Không sao, chỉ còn vài cái bàn là xong rồi!" Chu Tình mỉm cười đáp.

Huệ di giơ lên khóe môi, thật sự là một hảo hài tử đáng yêu! Nàng đứng dậy đi ra khỏi quầy, đến bên người Chu Tình rồi đưa cho y một phong thư.

"Tiểu Tình, đây là tiền lương tháng này của cậu!"

"Nhưng tháng này còn chưa đến mà!" Chu Tình tiếp nhận phong thư, sửng sốt một chút.

"Không quan hệ, dù sao sớm muộn gì cũng phải phát! Tiền thuê nhà của cậu không phải thanh toán trong ngày mai sao?" Huệ di mỉm cười nói.

"Huệ di, cảm ơn!" Chu Tình chân thành cảm tạ, y không biết phải nói lời cảm tạ gì với Huệ di mới tốt, Huệ di biết cuộc sống một mình nuôi hai hài tử của y rất khó khăn, thường xuyên phát lương trước tháng cho y, tận lực tiếp tế về mặt kinh tế.

"Sao nhiều như vậy? Huệ di, nhiều lắm, tôi không thể nhận!" Chu Tình mở phong thư, lập tức

kinh ngạc kêu lên, rồi trả lại cho Huệ di.

"Đừng khách khí, nhiều thế này là tôi muốn cho Anh Hùng cùng Vô Địch, cậu mua cho bọn nhỏ nhiều đồ ăn ngon một chút!" Huệ di đặt lại tiền vào tay Chu Tình, ôn nhu cười nói.

"Không được, điều này sao có thể! Huệ di, cảm ơn, nhưng tôi thật sự không thể nhận!" Chu Tình lắc đầu, gần đây sinh ý của quán không được tốt, tiền thuê quán lại sắp trả, Huệ di cũng đang gặp khó khăn.

"Tiểu Tình, nếu cậu không nhận, tôi sẽ tức giận! Nếu cậu không cần tiền của tôi, tức là khinh thường tôi, tôi sẽ tức giận mà khai trừ cậu!" Huệ di uy hϊếp nói, đứa nhỏ này thật cố chấp.

"Huệ di!" Chu Tình khó xử nhìn Huệ di, Huệ di lại bắt buộc y.

"Nghe lời, mau lấy đi!" Biểu tình của Huệ di phi thường kiên trì.

"Cảm ơn Huệ di! Nhiều tiền thế này coi như là tôi mượn, sau này nhất định sẽ trả lại!" Chu Tình đành phải bất đắc dĩ nhận lấy, y nhất định phải hảo hảo báo đáp ân tình của Huệ di.

"Tùy cậu!" Huệ di trợn mắt, nàng chưa từng gặp qua người nào cố chấp như y.

"Huệ di, thật sự cảm ơn!" Chu Tình lại chân thành cảm tạ, y thật quá may mắn, gặp được một người chủ tốt như Huệ di.

"Tiểu Tình, cậu xem dưới mắt lại có thâm quầng, có phải lại một đêm không ngủ làm búp bê vải

hay không? Tôi biết cậu một mình nuôi hai hài tử rất vất vả, nhưng cậu cũng không cần liều mạng như vậy, phải hảo hảo chiếu cố mình!" Huệ di phát hiện dưới mắt Chu Tình có một vòng thâm đen không khỏi thấy choáng váng, rồi lại thở dài. Đứa nhỏ này thật làm người ta lo lắng! Chu Tình vì muốn kiếm tiền, giúp tiệm đồ chơi gần đó làm búp bê vải, để đẩy nhanh tốc độ còn thường xuyên không ngủ liên tục mấy đêm.

"Tôi biết! Huệ di không cần lo lắng?" Chu Tình ngượng ngùng mỉm cười lắc đầu. Kì thật mấy hôm trước y đã làm xong búp bê vải rồi giao đi, chỉ là do Anh Hùng cùng Vô Địch nói bạn học Tiểu Mập của bọn nó có ba là tác gia, thường viết chuyện xưa đồng thoại cho Tiểu Mập, nên hai hài tử thực hâm mộ Tiểu Mập, muốn y cũng viết chuyện xưa đồng thoại cho bọn nó. Y lại không muốn làm bọn nhỏ thất vọng, chỉ có thể thức đêm viết đồng thoại.

"Tiểu Tình, cậu vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, cũng không phải cách hay, cậu cũng nên vì mình mà lo lắng!" Huệ di lắc đầu thở dài, nghiêm túc nói.

"Có ý gì?" Chu Tình mê hoặc nhìn nàng.

"Thật sự ngu ngốc! Ý của tôi là cậu nên tìm mẹ cho hai hài tử! Có nữ nhân bên cạnh, bọn nhỏ mới có người chiếu cố, cậu cũng có người bồi!" Huệ di cười nói.

"Điều này tôi còn chưa

nghĩ tới, tôi cảm thấy hiện tại một mình nuôi hai hài tử cũng rất tốt!" Chu Tình cười gượng một tiếng, trong lòng thầm than: Huệ di không biết bọn nhỏ đã có mẹ, bọn nó chỉ thiếu một ba ba! Bất quá y nhất định có thể làm một người ba tốt, hiện tại y đang cố gắng làm như thế nào để trở thành một mẫu thân tốt, một phụ thân tốt!

"Tiểu Tình, cậu hãy nghe tôi nói, tuy tôi không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, sao tuổi cậu còn nhỏ như vậy mà có hai hài tử, nhưng con đường nhân sinh của cậu vẫn còn rất dài, hẳn cậu đã thấy. Cái gọi là thiên nhai nơi nào mà không có cỏ thơm làm gì phải đơn phương yêu mến một đóa hoa, hảo cô nương trên đời này cũng không hiếm có!" Lời nói của Huệ di thấm thía khuyên nhủ, nàng đoán Chu Tình bị tình làm tổn thương, bị nữ nhân vứt bỏ. Nhưng nàng không biết Chu Tình thật là bị tình làm tổn thương, bất quá người vứt bỏ y không phải là nữ nhân, mà là nam nhân.

"Tôi biết!" Chu Tình gật đầu, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia u quang. Huệ di nói rất có đạo lí, nhưng cả đời này chắc y sẽ không có khả năng thích người khác, y rất cố chấp, đã thích ai rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cho dù Trịnh Quân đã không cần y, đã cưới người khác, cùng nữ nhân khác sinh nhi d*c tử, nhưng y vẫn như cũ không

có cách nào quên hắn.

"Biết là tốt rồi, cậu mau nhanh tìm một cô gái tốt rồi bắt đầu lại lần nữa!" Huệ di vỗ vai y cười nói, trong lúc vô ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, trước mắt lập tức sáng ngời, "Mẹ mới của bọn nhỏ đến đây!"

"Huệ di đang nói gì vậy?" Chu Tình nhíu mày.

Huệ di không trả lời y, một đôi mắt ám muội nhìn ngoài cửa, rất nhanh chuông cửa liền vang lên, một nữ sinh che ô từ bên ngoài đi vào, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, bộ dáng rất đáng yêu, coi như là loại hình được nam sinh hoan nghênh.

"Huệ di, Chu đại ca, các ngươi hảo!" Nữ sinh thu ô, tươi cười đầy mặt nói.

"Em thấy trời mưa, nên đến đây đưa ô cho Chu đại ca!" Nhị nha đầu đưa ô cho Chu Tình, một đôi mắt trong veo như nước thẳng tắp nhìn y, trong mắt không khó nhìn ra mộ ý với Chu Tình.

Chuyện Nhị nha đầu thích Chu Tình ở trấn nhỏ này sớm đã không còn là bí mật, nàng là con một của tiệm tạm hóa phía trước, lần đầu tiên gặp Chu Tình nàng liền thích nam hài ôn nhu lương thiện này, không chút ngại chuyện y đã có hai hài tử. Mấy tháng nay, Nhị nha đầu cũng thường xuyên đến quán cà phê tìm Chu Tình, đối với y hỏi han ân cần, còn mua này nọ cho Anh Hùng cùng Vô Địch, bất quá hai hài tử chưa bao giờ để ý đến nàng.

"Lý tiểu thư, cảm ơn

cô!" Chu Tình do dự một chút, mới nhận chiếc ô, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng. Nhị nha đầu thích y, y đã biết, nhưng y không có cách nào tiếp nhận tình cảm của nàng. Trước kia không nói đến chuyện trong lòng y chỉ có mình Trịnh Quân, còn có thân thể y không thể có kết quả gì với Nhị nha đầu, nhưng y lại không thể trực tiếp cự tuyệt cô nương nhà người ta.

"Chu đại ca, không phải em đã nói rồi sao? Gọi em là Nhị nha đầu được rồi, đừng tả một cái Lý tiểu thư, hữu một cái Lý tiểu thư, nghe không được tự nhiên!" Nhị nha đầu gắt giọng, một đôi thủy mâu tình ý triền miên.

"Thực xin lỗi!" Chu Tình vội vàng xin lỗi, xấu hổ vô cùng. Tuy đã trải qua mấy tháng tôi luyện, tính cách của y đã sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn như cũ thực ngượng ngùng.

Thấy thế, trong lòng Huệ di đứng bên cạnh bất đắc dĩ trợn mắt. Đứa nhỏ này thật quá khoa trương đi, so với tiểu cô nương còn dễ thẹn thùng, cứ như vậy thì y sao có thể nở hoa kết quả với Nhị nha đầu a!

"Tiểu Tình, xem trời mưa thế này chắc đến tối cũng chưa ngừng, hôm nay lại không có khách, cậu tan ca sớm đi!" Huệ di mở miệng cười nói.

Chu Tình kinh ngạc nhìn Huệ di, Huệ di muốn làm gì sao? Nàng biết rõ ý tứ của Nhị nha đầu đối với mình,

sao còn làm như vậy...

"Cảm ơn Huệ di, chúng ta đi trước, tái kiến!" Chu Tình vừa định mở miệng, nhưng lại bị Nhị nha đầu giành nói trước, "Chu đại ca, chúng ta đi nhanh lên! Vô Địch cùng Anh Hùng cũng sắp tan học, chúng ta mau đến đón bọn nó!" Nhị nha đầu nhiệt tình kéo tay Chu Tình, cao hứng tha y ra khỏi quán cà phê, hoàn toàn không cho y có cơ hội cự tuyệt.

"Tái kiến! Tiểu Tình, nhớ kĩ hảo hảo nắm chắc cơ hội!" Huệ di xua tay kêu lên, vẻ mặt đầy ý cười.

Nghe vậy Chu Tình mắc cỡ muốn chết, mà Nhị nha đầu lại vui vẻ gợi lên khóe môi, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Chu Tình, làm Chu Tình càng thêm ngượng ngùng.

Chu Tình cùng Nhị nha đầu che dù sóng vai đi dưới mưa, Nhị nha đầu khoác lên tay Chu Tình, vẻ mặt hạnh phúc. Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tình thì đỏ bừng, định rút tay ra, nhưng lại sợ xúc phạm đến Nhị nha đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ để nàng khoác tay, trong lòng vừa thẹn vừa hoảng.

"Chu đại ca, anh cảm thấy em thế nào?" Nhị nha đầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Tình, thẹn thùng hỏi. Trong lòng cười thầm: Thật sự là một tên ngốc, mới bị mình kéo tay có một chút, mặt đã hồng thành như vậy, bất quá đây là điểm đáng yêu của y!

"Tốt lắm!" Chu Tình không biết phải trả lời sao mới tốt, chỉ có thể

gật đầu, mặt càng ngày càng hồng như sắp bốc cháy. Y lớn như vậy rồi mà chưa từng có người phụ nữ nào tiếp cận y như thế này, cảm giác rất kì quái.

"Anh cảm thấy em có xinh đẹp không?" Nhị nha đầu lập tức lộ ra nụ cười vui sướиɠ, tiếp tục hỏi, khoác tay Chu Tình càng thêm chặt.

"Xinh đẹp!" Chu Tình không biết vì sao nàng lại hỏi mấy vấn đề này, chỉ có thể gật đầu, trong lòng đều vội muốn chết. Rốt cuộc Nhị nha đầu muốn làm gì? Hoàn hảo Trịnh Quân không có ở đây, nếu để Trịnh Quân nhìn thấy, nam nhân thích ghen tị kia không lột da bọn họ mới là lạ.

"Anh... Thích em không?" Nhị nha đầu mặt mày hớn hở, chợt nhẹ giọng hỏi. Nàng không muốn đợi thêm nữa, nàng quyết định hôm nay phải thổ lộ tâm ý của bản thân với Chu đại ca.

"Tôi... Tôi... Tôi..." Chu Tình nằm mơ cũng không ngờ Nhị nha đầu lại thổ lộ với mình, nhất thời choáng váng một lúc, căn bản không biết nói gì. Đây là lần đầu tiên có nữ sinh thổ lộ với y, y căn bản không biết phải làm sao, hơn nữa y tuyệt đối không thích nàng, nhưng y lại càng không muốn thương hại nàng.

"Chu đại ca, em thích anh!" Nhị nha đầu lớn mật kiễng mũi chân, ngẩng đầu dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.

Đầu óc của Chu Tình hoàn toàn thanh tỉnh, y bị hôn, y bị một người ngoài

Trịnh Quân hôn, hơn nữa còn là một nữ sinh.

"Đây là nụ hôn đầu của em, anh nhất định phải chịu trách nhiệm!" Nhị nha đầu ngượng ngùng cúi đầu, tiếu mâu hàm xuân.

"Các ngươi đang làm gì đó?" Đang lúc Chu Tình thất kinh, không biết làm gì cho phải, đột nhiên truyền đến một tiếng rống đầy giận dữ.

Nghe tiếng lọt vào tai, hô hấp Chu Tình đình chỉ trong nháy mắt, thanh âm này là... Y nhanh chóng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy nam nhân mình ngày nhớ đêm mong đang lửa giận đầy trời từ xa chạy đến.

Trời ạ! Sao nam nhân lại xuất hiện ở đây, không phải hắn đang ở cùng một chỗ với Vương Tuyết Dong sao? Trong lòng Chu Tình loạn thành một đoàn, chỉ có thể mở to mắt ngây ngốc nhìn Trịnh Quân chạy tới trước mặt.

"Ba!!" Trịnh Quân vừa đến trước mặt Chu Tình, thân thủ liền cho Chu Tình một cái tát vang dội.

Nhất thời, Chu Tình cùng Nhị nha đầu đều sửng sốt. Chu Tình sờ bên mà hỏa lạt lạt, ngẩng đầu khó tin nhìn nam nhân. Hắn đánh y? Hắn lại đánh y? Sau khi làm ra chuyện đó với mình, hắn còn có thể đánh y? Tâm y đau quá, đau đến tưởng như bị xé rách.

"Hỗn đản, ngươi là ai? Cũng dám đánh Chu đại ca của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nhị nha đầu thấy người trong lòng của mình bị đánh, tức giận trừng Trịnh Quân mà mắng.

"Chu đại ca, anh có sao không?" Sau khi mắng xong, Nhị nha đầu lập tức đau lòng hỏi Chu Tình.

"Hảo một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, lão tử hôm nay gϊếŧ các ngươi!" Không đợi Chu Tình trả lời, Trịnh Quân đã giành trước mắng, khuôn mặt anh tuấn xanh mét hung hăng trừng bọn họ, hận không thể nuốt sống bọn họ.

"Làm sao lại toát ra một tên điên thế này, cái gì là cẩu nam nữ? Ngươi là ai, dựa vào cái gì nói chúng ta như thế, nhanh chút xin lỗi chúng ta, bằng không hôm nay ngươi chết chắc!" Nhị nha đầu sắp tức đến phát điên rồi, nam nhân này quả thật mạc danh kì diệu, đột nhiên toát ra đánh gãy bọn họ, còn động thủ đánh Chu đại ca.

"Ta là ai? Ta là lão công của y, ngươi đáng chết tam bát, cũng dám chạm vào người của ta, nếu ngươi không phải là nữ nhân, lão tử sớm đã băm ngươi thành thịt vụn!" Trịnh Quân kéo cổ áo của Nhị nha đầu rồi nhấc nàng lên, vô cùng hung ác mắng.

"Hảo... Đau quá... Hỗn... Hỗn đản, mau thả ta ra..." Sức tay của Trịnh Quân phi thường lớn, Nhị nha đầu sắp bị hắn bóp chết, khuôn mặt thanh tú cũng biến thành màu xanh.

"Trịnh Quân, ngươi đang làm gì vậy? Mau buông Nhị nha đầu ra, ngươi muốn gϊếŧ chết nàng à!" Chu Tình lập tức lo lắng kêu lên, định rút tay Trịnh Quân ra, nhưng khí lực của Trịnh Quân thật sự quá

lớn, y làm sao cũng không được.

"Kỹ nữ thối, lão tử ở xung quanh tìm ngươi, ngươi lại ở đây ngoạn nữ nhân, lá gan của ngươi ghê gớm thật a!" Trịnh Quân nhìn Chu Tình muốn cứu Nhị nha đầu, càng thêm nổi trận lôi đình, buông Nhị nha đầu ra, bắt lấy Chu Tình lại dùng lưc cho y hai cái tát, làm khuôn mặt vốn bị đánh đến sưng đỏ càng biến hình.

"Khục khục... Khục khụ khục... Vương bát đản, ngươi mau buông Chu đại ca!" Nhị nha đầu khụ vài cái, nhanh chóng tiến lên cứu Chu Tình. Đồng thời trong lòng nghi hoặc, tên điên này đang nói cái gì a, hắn nói hắn là lão công của Chu đại ca, còn mắng Chu đại ca là kỹ nữ thối, sao có cảm giác Chu đại ca là nữ nhân của hắn, nhưng Chu đại ca rõ ràng là nam nhân a! Kỳ quái!

"Tử tam bát, cút ngay! Ít vướng bận! Ngươi không cần gấp, đợi lát nữa sẽ đến lượt ngươi!" Trịnh Quân không kiên nhẫn đẩy Nhị nha đầu ra, hung hăng nắm tóc Chu Tình, để y đối diện với mình, hung ác nham hiểm trừng y, "Tiện nhân, ta đã nói cho ngươi biết ta hận nhất người nào phản bội ta, nếu ngươi dám phản bội, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, ngươi còn nhớ không?"

Chu Tình nhìn nam nhân lửa giận đầy trời, khóe miệng gợi lên chút cười khổ, lời nói của nam nhân thật buồn cười, phản bội? Rốt cuộc là ai phản bội ai, rõ

ràng là do hắn từ bỏ mình trước, hắn dựa vào cái gì khởi binh vấn tội mình, thật là ác nhân trước cáo trạng!

Sau khi Nhị nha đầu bị Trịnh Quân đẩy ngã xuống đất, lập tức đứng dậy bắt lấy tay Trịnh Quân dùng sức cắn xuống, làm Trịnh Quân đau đến kêu to cũng buông Chu Tình ra.

"A! Tử tam bát, ngươi dám cắn ta, lão tử gϊếŧ ngươi!" Trịnh Quân ôm tay trái bị cắn đổ máu, nghiến răng nghiến lợi trừng Nhị nha đầu, ánh mắt như muốn phun lửa. Con mẹ nó, tiện nhân này xem ra thật là chán sống!

"Có bản lĩnh ngươi tới a! Lão nương mới không sợ ngươi, bệnh thần kinh?" Nhị nha đầu không biết sắp chết đến nơi, còn mạnh miệng xoa thắt lưng mắng.

"Mẹ nó, lão tử hôm nay không làm thịt ngươi, lão tử sẽ không tên Trịnh Quân!" Hắn lớn đến chừng này, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, phế Trịnh Quân đều nhanh bị chọc giận tạc, đang định bóp chết Nhị nha đầu, lại bị Chu Tình ngăn cản.

"Trịnh Quân, không liên quan đến nàng, ngươi giải quyết với một mình ta là được!" Chu Tình chắn trước mặt Nhị nha đầu, dũng cảm nâng mặt lên thẳng tắp nhìn Trịnh Quân.

"Ngươi có gan! Thật không ngờ mới mấy tháng không gặp, ngươi không chỉ biết ngoạn nữ nhân, mà lá gan cũng càng lớn hơn nhiều!" Trịnh Quân giơ lên khóe môi, lộ ra nụ cười khủng bố thô bạo.

"Chúng ta đừng nói ở chỗ này, có gì thì để về nhà nói!" Chu Tình không để ý đến sự trào phúng của hắn, lí trí nói. Lấy tính cách của Trịnh Quân nếu không mang Trịnh Quân đi, hắn nhất định sẽ gϊếŧ Nhị nha đầu, đối với nam nhân luôn thô bạo mà nói, gϊếŧ một người đơn giản như gϊếŧ một con kiến. Đây là chuyện giữa y với Trịnh Quân, y không muốn liên lụy tới Nhị nha đầu, làm cho nàng bị tổn thương.

"Hảo, ta xem ngươi có thể ngoạn cái gì đa dạng!" Trịnh Quân khinh thường cười lạnh.

"Chu đại ca..." Nhị nha đầu vừa mở miệng muốn nói, lại bị Chu Tình đánh gãy.

"Nhị nha đầu, thực xin lỗi! Tôi hôm nay có việc, chúng ta lần khác tái kiến..." Chu Tình thật có lỗi nói, nhưng nói chưa xong đã bị Trịnh Quân không kiên nhẫn tha đi.

"Chu đại ca, anh đừng đi, đợi em với..." Nhị nha đầu muốn đuổi theo, nhưng Trịnh Quân đã tha Chu Tình lên xe đuôi trần rời đi...

"Ba!!" Vừa mới tiến vào nhà Chu Tình, nam nhân một bụng hỏa lại cho Chu Tình thêm một bạt tai, "Kỹ nữ thối, ngươi nói vừa rồi ngươi đã làm gì với tử tam bát kia? Hôn môi vài lần, còn có làm gì khác nữa hay không, có phải đã lên giường rồi không?" Trịnh Quân xả tóc của y, giận không thể át mắng. Mới nghĩ đến chuyện tiểu bạch thỏ hôn môi với người khác, hắn liền hận không thể gϊếŧ người.

"Ta làm gì với nàng là chuyện của ta, ngươi không có quyền hỏi, bởi vì ngươi không có tư cách quản ta!" Khóe miệng Chu Tình bị đánh rách, ói ra khẩu tơ máu, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nam nhân. Nhìn nam nhân mình yêu như thế, y bỗng nhiên rất muốn cười, rõ ràng nam nhân đã ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, lại làm như mình mới là người bị vứt bỏ!

"Mẹ nó, cũng dám nói chuyện với ta như thế! Ta là nam nhân của ngươi, sao ta không có tư cách quản ngươi?" Trịnh Quân sắp điên rồi, lại nổi trận lôi đình cho y hai cái tát, biến khuôn mặt nhỏ nhắn thũng đến kì cục. Đáng giận! Tiểu bạch thỏ cũng dám tạo phản, trước kia y tuyệt đối không dám nói như vậy với mình, mấy tháng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu bạch thỏ vẫn không gọi điện cho hắn, hắn gọi điện về nhà cũng không có người tiếp, liền hoài nghi đã xảy

ra chuyện, khi đến kì nghỉ đông hắn vội chạy nhanh về nhà, mới biết từ mấy tháng trước tiểu bạch thỏ đã dẫn hai hài tử rời nhà ra ngoài! Hắn nhanh vội muốn chết, lập tức phái người đi tìm chung quanh, may mắn bằng thế lực của Trịnh gia rất nhanh tìm thấy bọn họ, nhưng hắn thật không ngờ khi hắn vui sướиɠ chạy đến đón người, lại nhìn thấy hình ảnh tiểu bạch thỏ hôn môi với người khác, hơn nữa tiểu bạch thỏ hình như đã biến thành một người khác!

"Chúng ta đã ly hôn!" Chu Tình bình tĩnh nói, hắn đã không còn là trượng phu của y.

"Ly hôn? Đồ đê tiện, ngươi đang nói cái gì?" Trịnh Quân nghe không hiểu, nghi hoặc khơi mào mày kiếm, càng thêm nổi trận lôi đình.

"Ta đã quên, ta còn chưa kí tên, chúng ta còn chưa ly hôn. Ngươi tới đây là vì chuyện này đi! Ngươi yên tâm, ta lập tức kí tên cho ngươi!" Chu Tình đột nhiên nhớ tới lúc ấy y quá thương tâm nên đi rất vội vàng, cũng chưa kí tên cho Trịnh Quân.

"Ngươi đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu? Ly hôn cái gì, ai muốn ly hôn với ngươi?" Mặt và mày của Trịnh Quân nhăn càng chặt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mê hoặc. Y đang nói chuyện ngoại quốc gì, thật sự là mạc danh kì diệu.

"Ngươi không phải muốn ly hôn với ta, để kết hôn với Vương Tuyết Dong, cùng nàng ở một chỗ sao?"

Chu Tình bất đắc dĩ thở dài, chuyện đó lúc này mà hắn còn giả ngốc cái gì.

"Ngươi nói bậy gì đó, lúc nào nào ta muốn ly hôn với ngươi, kết hôn với tiểu phi hiệp?" Trịnh Quân càng nghe càng hồ đồ, tức giận hét. Nguyên lai Trịnh Quân cũng không biết việc Vương Tuyết Dong làm, càng không có yêu mến Vương Tuyết Dong, chỉ là Vương Tuyết Dong thổ lộ với Trịnh Quân bị cự tuyệt, nhất thời xấu hổ và giận dữ, vừa giận vừa đố, liền nói dối như cuội lừa Chu Tình.

"Trịnh Quân, ta nói gì ngươi đều biết! Ngươi nói tiểu phi hiệp tới nhà tìm ta, bảo ta ly hôn rồi mang hai đứa nhỏ cút đi, ta đã làm! Cầu ngươi không cần đóng kịch nữa được không?" Chu Tình khổ sở lắc đầu rồi cười khổ. Sao mình lại có thể yêu loại nam nhân này, hắn đang muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn đến đây không phải vì chuyện ly hôn, mà là muốn tả ủng hữu ôm, đồng thời có được Vương Tuyết Dong, còn muốn tiếp tục đùa bỡn mình?!

"Ngươi không cần nói hươu nói vượn, lấy cớ cho mình! Ta thấy bởi vì không có ta ở nhà cho nên ngươi tịch mịch khó nhịn, liền thông đồng với tử tam bát kia, vì muốn ở cùng với nàng, mà ly hôn với ta, hảo cùng nàng song túc song phi!" Trịnh Quân không biết chuyện của Vương Tuyết Dong, cho nên nghĩ Chu Tình cố ý nói dối để đổ hết trách nhiệm lên người hắn.

"Rốt cuộc là ai hồ tám đạo, là ai bên ngoài? Ngươi thật sự là vô sỉ đến cực điểm!" Chu Tình thấy rất buồn cười, lời nói này mà Trịnh Quân cũng có thể nói ra được, rốt cuộc hắn có biết xấu hổ hay không?

"Ta vô sỉ? Lời này ngươi nên nói cho mình đi! Kĩ nữ thối, hương vị của nữ nhân như thế nào, có phải rất tuyệt hay không? Lúc thượng làm ngươi thích khó chịu, có thích như khi lão tử thao ngươi không?" Trịnh Quân nâng cằm Chu Tình, hung hăng trừng y, tay kia thô bạo xé rách quần áo. Nghĩ đến chuyện người trước mắt mình bị người ngoài chạm qua, hắn liền ghen tị sắp phát điên, quả nhiên trên đời này tình yêu là tất cả đều gạt người, một đám đều là đồ đê tiện ong bướm lả lơi.

"Buông!" Chu Tình dùng sức đẩy hắn ra, nhìn hắn mà nở nụ cười thê lương,"Không cần ngươi động thủ, ta tự thoát!" Chu Tình cởϊ qυầи áo trên người mình, rất nhanh liền cởi ra toàn bộ, lộ ra trinh tiết khố cùng trinh tiết y màu đen, quần áo được thiết kế kì lạ che đậy toàn bộ vị trí quan trọng.

Trịnh Quân nhìn trinh tiết y trên người Chu Tình, lửa giận giảm hơn phân nửa. Bộ trinh tiết này là do tự tay hắn giúp Chu Tình mặc vào, đã mặc bộ trinh tiết y này thì Chu Tình căn bản không có biện pháp l*m t*̀nh với

bất luận kẻ nào, vô luận là nam hay nữ. Hắn nhất thời tức giận, cho nên quên mất chuyện này!

"Ta biết ngươi thực thích khối thân thể dị dạng bất nam bất nữ này của ta, hiện tại nó đang ở trước mặt ngươi, tùy tiện ngươi ngoạn sao cũng được. Ngươi có thể giống như trước kia, biến ta thành mẫu cẩu ven đường hay kĩ nữ hạ lưu để chà đạp đùa bỡn, còn có thể dùng mấy đồ kì quái tra tấn ta! Ngươi yên tâm, ta sẽ không phản kháng!" Gương mặt tái nhợt của Chu Tình lộ ta một nụ cười xinh đẹp, làm người ta thấy rất đau lòng.

"Tiểu bạch thỏ, ta..." Đây là lần đầu tiên Trịnh Quân nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Tình, biết mình đã xúc phạm y, muốn mở miệng xin lỗi, nhưng lại không biết nói gì mới tốt, trên mặt tình cảm hắn ngốc nhất chính là an ủi người khác.

"Sao ngươi lại bất động? Mau giống như trước kia đến đây biếи ŧɦái cường gian ta, tra tấn ta a! Ta càng đau, không phải ngươi càng cao hứng sao?" Chu Tình bắt lấy tay Trịnh Quân đặt trên người mình, trên khuôn mặt thũng như bánh bao đều là nước mắt, lớn tiếng kêu khóc. Chu Tình bị áp lực thật lâu, cuối cùng nhịn không được bộc phát. Nghĩ đến chuyện nam nhân tìm mình, có thể là do hắn luyến tiếc thân thể quái dị ghê tởm này, hắn còn chưa chơi đã, tâm của y lại càng đau. Từ đầu đến cuối, nam nhân chỉ yêu khối thân thể khác với người thường này của y, chứ không thật sự yêu y!

Trịnh Quân chưa từng nhìn thấy Chu Tình như vậy, trong lúc nhất thời sợ tới mức chân tay luống cuống, ngây ngốc nhìn y, hoàn toàn không biết làm sao, còn đâu bộ dáng uy phong, kiêu ngạo lúc trước!

"Ta đã biết, nhất định là ta biểu hiện không tốt, ngươi muốn ta giống trước kia hạ lưu cầu xin ngươi. Hảo, ta cầu ngươi!" Chu Tình ôm Trịnh Quân, giống một kĩ nữ cọ xát trên người hắn, "Chủ nhân, cầu ngươi làm ta, mau dùng thịt heo bổng của ngươi làm lạn tao huyệt của ta... Tiểu mẫu cẩu rất ngứa, rất muốn bị côn ŧɦịŧ của chủ nhân thao..." Chu Tình nói đến lúc sau đã khóc không thành tiếng.

"Đủ!" Trịnh Quân nhìn không được nữa, che cái miệng của y. "Tiểu bạch thỏ, thực xin lỗi! Ta biết ta sai rồi, ta cầu ngươi đừng như vậy!" Trịnh Quân ôm chặt lấy y, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong lòng bị mình đánh hoàn toàn biến dạng, tâm hắn đau muốn chết.

Chu Tình ngăn tay Trịnh Quân, dùng sức cắn xuống, ngạnh sư cắn một miếng da, phát tiết tất cả oán hận cùng ủy khuất trong lòng. Giờ phút này y mới biết được, nguyên lai y tuyệt không khoan dung đại lượng, trước kia nói cái gì mà y không hận Trịnh Quân, thật tình chúc phúc cho hắn với Vương Tuyết Dong, tất cả đều là lừa mình dối người. Từ sau khi y biết Trịnh Quân yêu người khác, trong khi y yêu Trịnh Quân như vậy, thậm chí có thể chết vì hắn, vì muốn hắn cao hứng, y còn tự mình thao mình, nhưng hắn vẫn không cần y.

Trịnh Quân đau đến nhíu chặt mày kiếm, nhưng hắn không đẩy Chu Tình ra, mà cứ để y cắn. Hắn không biết làm sao để an ủi Chu Tình đang không khống chế được, nếu mình đau có thể làm lòng y dễ chịu hơn một chút, như vậy dù y có cắn chết mình, hắn cũng tình nguyện!

Chu Tình nhìn tay nam nhân bị mình cắn chảy máu ròng ròng, đã cắn sâu xuống thịt không khỏi đau lòng, rốt cuộc không tiếp tục cắn xuống.

Phát hiện dù nam nhân đối với mình như vậy, y vẫn không đành lòng tổn thương hắn, vẫn yêu hắn, Chu Tình càng thêm thống khổ. Y buông tay nam nhân ra, giống như điên đánh lên người nam nhân, vừa đánh vừa khóc: "Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi muốn chết đi! Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi luôn thích hoài nghi ta, luôn khi dễ ta, không để ta tiếp xúc với mọi người, chỉ biết biếи ŧɦái đùa bỡn ta. Ngươi có biết ta hảo chán ghét ngươi ôm ta, mỗi lần bị ngươi ôm, ta đều cảm thấy thật mệt mỏi, thật khó chịu, nhưng vì muốn ngươi cao hứng, ta phải nhịn xuống! Ta chịu đủ, ta đã chịu đủ..."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta biết sai rồi, ngươi không thích ta ôm, sau này ta sẽ không chạm vào ngươi, ngươi đừng khóc được không?" Tâm Trịnh Quân co rút đau đớn, nghĩ đến chuyện mình làm tiểu bạch thỏ thống khổ như thế, hắn cũng không biết. Hắn luôn thích biến thích đùa bỡn tiểu bạch thỏ, là vì cho tới bây giờ y chưa bao giờ cự tuyệt hắn, làm hắn tưởng tiểu bạch thỏ cũng thích ngoạn như thế.

Chu Tình ở trong lòng Trịnh Quân khóc thật lâu, thẳng đến cổ họng phát đau, mới rời khỏi Trịnh Quân, y liền lau nước mắt, cúi đầu có chút xấu hổ ách nói:"Thực xin lỗi, vừa rồi ta có chút kích động! Hiện tại chúng ta đã nói rõ ràng, ngươi có thể trở về!" Vừa rồi mình thật quá mất mặt, tỉnh táo lại sau khi phát tiết, y mới phát hiện vừa rồi mình có bao nhiêu thất thố, ruột đều hối tình.

"Tiểu bạch thỏ, chúng ta nói rõ ràng lúc nào! Ngươi còn thiếu ta một lời giải thích, vì sao ngươi thừa dịp ta không có ở nhà vụиɠ ŧяộʍ mang hai hài tử rời nhà trốn đi?" Trịnh Quân lắc đầu, vừa rồi hắn bị lòng đố kị che mờ hai mắt, không có cơ hội nghĩ lại. Tình cảm của tiểu bạch thỏ đối với hắn, hắn so với bất luận kẻ nào đều biết rõ, y sẽ không phản bội mình, này hết thảy đều có vấn đề.

"Trịnh Quân, ta thật sự không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, sao ngươi lại ở trước mặt ta giả ngu? Cầu ngươi không cần đóng kịch nữa, ta quá mệt mỏi rồi!" Chu Tình bất đắc dĩ than dài một tiếng, y chưa bao giờ biết thì ra nam nhân có năng khiếu làm diễn viên, y còn biết quá ít về hắn, nguyên lai cho tới giờ y vốn không hiểu hắn.

"Tiểu bạch thỏ, ta không có diễn trò, ta thật sự không hiểu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói cho ta biết!" Trịnh Quân cảm thấy hảo oan uổng.

"Trịnh Quân,ngươi... Quên đi, ta không có lời nào để nói với ngươi!" Đầu của Chu Tình đau quá.

"Tiểu bạch thỏ, vừa rồi ngươi có nói ta ở cùng một chỗ với tiểu phi hiệp, muốn kết hôn với nàng là có ý gì, có phải có người nói gì với ngươi hay không?" Trịnh Quân nhớ lại lời nói của Chu Tình vừa rồi, trong đầu linh quang chợt lóe lập tức phát hiện ra chỗ có vấn đề, nhanh chóng truy vấn.

"Ngươi thật sự không biết?" Chu Tình nhìn hắn, hồ nghi khơi mào mày liễu.

"Ta thề với ngươi, ta thật sự cái gì cũng không biết! Nếu ta lừa ngươi, ta liền bị trời giáng ngũ lôi oanh tạc, không chết tử tế!" Trịnh Quân vì muốn y tin tưởng, vươn tay thề với trời.

Chu Tình hoàn toàn mê hoặc, nhìn bộ dáng Trịnh Quân giống như không biết chuyện gì, mà nếu quả là như vậy, chẳng lẽ hết thảy đều là Vương Tuyết Dong lừa mình? Nhưng không có khả năng a! Vương Tuyết Dong nói rất rõ ràng, hơn nữa còn có ảnh chụp hoan ái của hai người.

Đầu óc Chu Tình loạn thành một đoàn, sau khi im lặng trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói cho Trịnh Quân toàn bộ chuyện đã phát sinh hồi tháng trước, bao gồm chuyện ảnh hoan ái của hai người bọn họ. Cuối cùng y vẫn nhịn không được tin tưởng nam nhân thêm lần nữa, hy vọng hết thảy đều do Vương Tuyết Dong lừa mình.

"Ngươi nói là thật sao? Sao ta cái gì cũng không biết, tiểu phi hiệp thật sự quá đáng!" Sau khi Trịnh Quân nghe xong, vẻ mặt khó có thể tin, làm sao cũng nghĩ không ra hắn luôn coi Vương Tuyết Dong là tri kỉ lại có thể làm ra loại chuyện này. Tiểu phi hiệp thật sự điên rồi, mình đã sớm xác định với nàng, mình không thích nàng, sao nàng lại có thể giận quá mất khôn, bịa một đống chuyện lừa tiểu bạch thỏ, làm tiểu bạch thỏ hận hắn, rời khỏi hắn, đúng là ác độc nhất là tâm địa nữ nhân mà!

"Ta lừa ngươi làm gì? Ta còn có ảnh chụp làm chứng!" Chu Tình chạy nhanh vào phòng ngủ, lấy ra một tấm ảnh dưới gối mà lúc trước Vương Tuyết Dong lấy danh nghĩa của Trịnh Quân đưa cho y, đưa lại cho Trịnh Quân.

Y vốn không ném tấm ảnh này đi, để mỗi lần nhịn không được nhớ nam nhân, y sẽ lấy tấm ảnh này ra xem rồi nói với chính mình không cho phép nhớ tên nam nhân này, nam nhân đã là của người khác. Y chỉ có thể tàn nhẫn ngược đãi tra tấn bản thân như vậy, bằng không y sợ mình sẽ không khống chế được đi tìm nam nhân, bỏ qua hết thảy tôn nghiêm cầu nam nhân không vứt bỏ y, y thật sự rất yêu rất yêu nam nhân trước mặt này, yêu đến mức không thể tự kiềm chế. Kì thật cho dù không muốn thừa nhận, khi y nhìn thấy nam nhân trong mưa, ở một góc sâu trong nội tâm phi thường cao hứng kích động, y thật sự là không có thuốc chữa!

"Ảnh này là do photoshop hợp thành!" Sau khi Trịnh Quân nhìn thấy tấm ảnh lập tức kêu lên. Trịnh Quân là một cao thủ máy tính, vừa nhìn ảnh chụp liền biết thật hay giả, tuy ảnh này làm thực tinh xảo, nhưng giả vẫn là giả, vẫn có thể nhận ra.

"Gạt người, ảnh này sao có thể là giả? Hai người trong này rõ ràng là ngươi với Vương Tuyết Dong!" Chu Tình chấn động, không tin lấy lại tấm ảnh cúi đầu nhìn kĩ, tả nhìn hữu nhìn vẫn thấy người trong ảnh đúng là Trịnh Quân và Vương Tuyết Dong. Một người luôn luôn không thích ngoạn máy tính như Chu Tình, tự nhiên không biết huyền cơ trong đó.

"Ảnh này thật là giả, ngươi nhìn kĩ xem, sau lưng ta có một khỏa hồng chí, nhưng người trong ảnh này lại không có!" Trịnh Quân chỉ nam nhân trong ảnh nói, trong lòng sắp tức điên rồi. Sao tiểu phi hiệp có thể biếи ŧɦái như vậy, làm ra loại ảnh ghê tởm này lừa tiểu bạch thỏ, uổng công mình luôn coi cô ta là huynh đệ, thường xuyên chiếu cố. Mẹ nó, hắn muốn tuyệt giao với cô ta, sau này hắn cũng sẽ không làm bằng hữu với nữ nhân nữa!

"Thật sự nha!" Lúc này, Chu Tình mới phát hiện nam nhân trong ảnh quả thực không có khỏa hồng chí như trên người Trịnh Quân, hơn nữa y còn phát hiện nếu nhìn kĩ nam nhân trong ảnh, thì sẽ thấy có rất nhiều điểm khác Trịnh Quân, tỷ như không cao bằng Trịnh Quân, không đen bằng Trịnh Quân, sao trước kia mình lại không phát hiện.

"Với lại ngươi xem, nam nhân thương sao tiểu như vậy, không lớn bằng một nửa của ta, sao có thể là ta?" Trịnh Quân tức giận chỉ vào phân thân của nam nhân trong ảnh mắng. Tiểu bạch thỏ này thật sự bổn chết, thế nhưng lại nhầm nam nhân này thành mình, ngay cả cái kia của lão công có bao nhiêu lớn y cũng không biết sao?

Chu Tình xấu hổ đỏ mặt, trả lại tấm ảnh cho Trịnh Quân. Sắc ma này cái gì không xem, chỉ biết xem nơi đó, đại biếи ŧɦái!

"Tiểu bạch thỏ, bây giờ chân tướng đã rõ ràng,

chứng minh ta bị oan uổng, ngươi nhanh mang bọn nhỏ cùng ta về nhà đi! Đúng rồi, hai xú tiểu tử kia đâu?" Lúc này, Trịnh Quân mới chú ý đến từ nãy giờ không thấy bóng dáng của hai con trai, trong lòng thầm nghĩ : Chờ sau khi tiểu bạch thỏ mang hai hài tử về nhà, hắn mới hảo hảo tính đến chuyện y hôn môi với tử tam bát kia. Hừ! Tiểu bạch thỏ cũng dám chạm vào người khác ngoài hắn, mình nhất định phải hảo hảo giáo huấn y!

"Bọn nhỏ ở nhà trẻ, chút nữa mới về! Ngươi đi đi, ta sẽ không mang hai đứa nhỏ cùng ngươi quay về!" Chu Tình lắc đầu trả lời.

"Vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn không tin ta? Ta lập tức đi chộp tiểu phi hiệp đến cho ngươi chất vấn!" Trịnh Quân chịu không nổi trợn mát, tức giận hét lên, nói xong liền chuẩn bị chạy đi tìm Vương Tuyết Dong dẫn đến đây để nói rõ với Chu Tình.

"Không quan hệ với cô ta, ngươi không cần tìm, ta tin những gì ngươi nói!" Chu Tình lắc đầu. Y tin những gì Trịnh Quân nói, nếu ảnh chụp là giả, như vậy toàn bộ lời nói của Vương Tuyết Dong đều là giả dối, khả năng vì Vương Tuyết Dong quá yêu Trịnh Quân, muốn có được Trịnh Quân nên mới có thể làm ra những chuyện như vậy. Từ khi biết chân tướng của sự việc, trong lòng y rất phức tạp, nhưng kì quái là y không hận Vương Tuyết Dong, bởi

vì bọn họ giống nhau đều yêu Trịnh Quân, đều là những con người đáng thương.

"Vậy tại sao ngươi không trở về với ta?" Trịnh Quân khó hiểu nhìn y, hắn thật sự không biết tiểu bạch thỏ đang suy nghĩ cái gì. Hắn phát hiện tiểu bạch thỏ đã thay đổi rất nhiều, trở thành một người làm hắn sắp nhận không ra, trong hạnh mâu trong suốt xinh đẹp kia có thêm vài thứ, nhưng rốt cuộc là thứ gì hắn cũng không thể nói rõ. Hắn chỉ biết tiểu bạch thỏ không còn là tiểu bạch thỏ trước kia, đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi, hắn sợ mình tùy thời đều có thể mất y. Không, tiểu bạch thỏ là của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép y rời khỏi hắn!

"Trịnh Quân, trong khoảng thời gian rời đi ta đã nghĩ rất nhiều, ta cảm thấy tình yêu của chúng ta có vấn đề!" Chu Tình ngẩng đầu nhìn hắn, chần chừ một chút rồi dũng cảm nói. Chu Tình biết chuyện của Vương Tuyết Dong chỉ là hiểu lầm, tâm y thoải mái rất nhiều. Nhưng vấn đề thực sự vẫn chưa được giải quyết, chuyện lần này đã giúp y hiểu rõ tình yêu của bọn họ có bao nhiêu yếu ớt, giữa bọn họ còn tồn tại rất nhiều vấn đề, nếu không giải quyết những vấn đề đó, sau này còn có thể phát sinh những chuyện tương tự chuyện của Vương Tuyết Dong, cuối cùng thì tình yêu của bọn họ sớm

hay muộn cũng sẽ tan vỡ.

"Chúng ta có vấn đề gì? Chúng ta tốt lắm a, chúng ta yêu nhau, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nào có vấn đề gì!" Trịnh Quân khơi mào mày kiếm không cho là đúng.

Nguyên lai Trịnh Quân vẫn nghĩ như vậy! Trong mắt Chu Tình hiện lên một tia bất đắc dĩ, xem ra hôm nay phải nói rõ, y nhất định phải làm Trịnh Quân hiểu suy nghĩ của mình, y phải dũng cảm thổ lộ tiếng lòng của mình với Trịnh Quân, bằng không mọi chuyện đều sẽ không thay đổi.

"Trịnh Quân, ta cảm thấy tình yêu không phải là chiếm giữ, mà là tôn trọng! Tình yêu của ngươi quá bá đạo, làm ta cảm thấy rất mệt mỏi, thường xuyên bị làm ngộp đến thở không nổi!" Chu Tình vẫn nói ra lời nói dưới đáy lòng, những lời này y đã giấu dưới đáy lòng từ rất lâu, nhưng không dám nói ra.

"Chu Tình, lời này của ngươi có ý gì, ngươi mau nói rõ ràng, sao tình yêu của ta lại làm ngươi mệt mỏi?" Trịnh Quân lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi Chu Tình mắng, bụng đều khí đau. Tiểu bạch thỏ thế nhưng nói tình yêu của hắn làm y mệt, không biết có bao nhiêu nữ nhân hy vọng nhận được tình yêu của hắn, tiểu bạch thỏ thật là đang ở trong phúc mà không biết hưởng!

"Trịnh Quân, ngươi không cần kích động! Ta không phải trách ngươi, ta biết ngươi yêu ta, cho nên mới như

vậy, nhưng đôi lúc ta hy vọng ngươi không quá mức bá đạo, có thể tôn trọng ta một chút, tín nhiệm ta một chút, cho ta chút tự do. Không cần chuyện gì cũng đều do ngươi làm chủ!" Chu Tình vội vàng nói.

"Thúi lắm! Ta lúc nào bá đạo, ta lúc nào không tôn trọng ngươi, không cho ngươi tự do, ngươi toàn bộ đều thúi lắm!" Trịnh Quân càng thêm nổi giận, chửi ầm lên.

"Ngươi không cần tức giận, ngươi hãy nghe ta nói..." Chu Tình thật bất đắc dĩ trước tính cách của nam nhân, muốn giải thích, nhưng còn chưa nói xong đã bị nam nhân đánh gãy.

"Nói cái rắm, ngươi muốn nói ta đối với ngươi không tốt phải không? Con mẹ nó, lão tử đói với ngươi thâm tâm lấy phế, cái gì cũng muốn cho ngươi tốt nhất, ngươi còn thấy chưa đủ chỗ nào?" Trịnh Quân tức đen mặt, tiểu bạch thỏ dám chỉ trích hắn không tốt với y, tức chết hắn. Trịnh Quân đã lý giải lời nói của Chu Tình thành lời bất mãn với mình.

"Ta không phải có ý này, ta..."

"Ngươi không cần nói, ta biết ý của ngươi! Chính là ngươi ở bên ngoài ngoạn mấy tháng, cánh đã đủ dài đủ cứng nên muốn bay, ngươi muốn tạo phản!" Trịnh Quân căn bản không muốn nghe Chu Tình giải thích, hắn sắp bị khí tạc.

"Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ!" Trong lòng Chu Tình khổ sở, nam nhân xuyên tạc ý của y như thế,

y thật không biết phải nói gì mới tốt, nam nhân tựa như một đầu ngưu, làm y không có biện pháp câu thông với hắn.

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có quay về với ta hay không?" Trịnh Quân thật sự rất muốn tấu Chu Tình một trận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nhìn khuôn mặt bầm tím giống đầu heo của Chu Tình, hắn không đành lòng xuống tay.

"Ta sẽ không trở về với ngươi! Ngươi đi đi! Ta không phải búp bê của ngươi, ta sẽ không bao giờ để ngươi muốn ta làm gì thì làm, ta cũng có suy nghĩ, có tính cách, sau này ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ nhận sự bài bố của ngươi giống trước kia!" Chu Tình kiên định nói, y không bao giờ muốn làm một con búp bê bị người ta bài bố.

"Ngươi..." Trịnh Quân sắp tức điên rồi. Phản, tiểu bạch thỏ tạo phản! Đáng giận, thật sự đáng giận!

"Lúc nào ngươi hiểu được lời ta nói, hiểu được tôn trọng ta, ta mới quay về với ngươi. Hiện tại mời ngươi rời đi!" Chu Tình không chút e ngại hắn tức giận, mà mời hắn ra ngoài.

"Mẹ nó, không cần ngươi đuổi, lão tử tự đi! Ngươi cho ngươi là cái gì, dù ngươi không quay về cũng không sao, ngươi đừng tưởng không có ngươi thì ta sống không được, tên nhân yêu ghê tởm!" Lòng tự trọng của Trịnh Quân luôn cao hơn bất kì ai, sao hắn có thể chịu được,

lập tức đẩy Chu Tình ra rồi đi ra ngoài.

"Đúng, ta là một tên gay một tên bất nam bất nữ, ngươi muốn thế nào? Ngươi lập tức cút cho ta, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi!" Chu Tình tức giận, y để ý nhất chính là chỗ đặc thù của mình, ghét nhất bị người khác mắng là gay. Dù là người nhu nhược cũng có lúc phát giận, con hổ không phát uy sẽ bị coi là mèo bệnh.

"Chu Tình, nhớ kĩ những gì ngươi nói hôm nay, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó đừng đến cầu ta!" Trịnh Quân chỉ vào mũi Chu Tình mắng, tức giận đến hộc máu. Tiểu bạch thỏ thế nhưng bảo hắn cổn! Hảo, hắn đi, hắn sẽ đi, hắn còn không tiện như vậy!

"Ngươi yên tâm, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!" Chu Tình "Phanh" một tiếng đóng cửa, nhốt Trịnh Quân bên ngoài.

"Ngươi có gan!" Trịnh Quân lớn như vậy, chưa bao giờ bị đối đãi như thế, tức giận hung hăng đá chiếc cửa cũ nát, rồi mới mang theo lửa giận tận trời phất áo rời đi. Đáng thương cho cái cửa gỗ sắp bị Trịnh Quân đạp hư, vẫn chớp lên không ngừng.

Chu Tình đứng ở trong phòng nghe tiếng bước chân dần dần nhỏ đi rồi cuối cùng biến mất, mới vô lực dựa vào cửa ngồi xuống đất, tay ôm ngực, phát hiện tâm tình thẳng thắn kinh hoảng, sắp nhảy ra ngoài. Nguyên lai y không phải thực sự dũng cảm, đối mặt với nam nhân hung như hổ kia, y vẫn rất sợ hãi. Hồi tưởng một chút, chính mình thật sự quá lớn mật, cũng dám nói những lời chọc giận nam nhân, còn mắng hắn, đánh hắn.

Ai, bất quá nam nhân hẳn là không đến tìm mình nữa! Chu Tình than dài một tiếng, tuy đã giải quyết chuyện của Vương Tuyết Dong, nhưng y cùng Trịnh Quân lại hoàn toàn xong đời, hiện tại Trịnh Quân khẳng định hận chết y! Bất quá y tuyệt đối không hối hận, vì cuối cùng y cũng đã nói những lời cất giấu tận dưới đáy lòng ra, cảm giác thực sự thoải mái!

Chu Tình sờ sờ khuôn mặt thũng như cái bánh bao, lập tức kêu nhỏ một tiếng. Đau quá! Trịnh Quân vẫn thô bạo như vậy, đánh mình thành thế này, xem ra y tạm thời không thể gặp người, còn phải giải thích với Nhị nha đầu về chuyện của Trịnh Quân. Chu Tình ảo não trảo đầu, phiền chết!