Edit by Mặc Hàm
Ngày hôm sau, ta theo hoàng đế lên triều sớm. Hoàng đế quả nhiên hướng chúng thần tuyên bố phương pháp trị thủy, cũng đem việc này giao cho Bảng Nhãn. Chúng thần một mảnh xôn xao, không ít người tiến ngôn tham tấu, đại hoàng tử lòng lang dạ thú, Hoàng Thượng không thể tin tưởng vân vân. Hoàng đế chỉ phất phất tay bỏ đi, không để ý tới.
Hạ triều trở lại ngự thư phòng, không ngừng có thần tử cầu kiến, Hoàng đế không có kiên nhẫn, tất cả đều không gặp. Bỗng nhiên thái giám đến báo, Bảng Nhãn cũng tới, Hoàng đế gọi hắn vào hỏi hắn chuyện gì. Bảng Nhãn nói: “Thần còn có chút chi tiết không rõ lắm, muốn thỉnh giáo Tiết điện hạ.” Đại hoàng tử ở trong cung địa vị ái muội, mọi người đối với xưng hô của hắn cũng mơ hồ không rõ. Hoàng đế gật gật đầu, “Ngươi tự đi tìm hắn, trẫm còn phải ở chỗ này ứng phó những lão thất phu kia.”
Thái giám thông báo đại hoàng tử, đưa Bảng Nhãn đến một đình viện ở ngự hoa viên. Đại hoàng tử cho nô tài lui, bốn phía không có người, chỉ có ta ngồi ở trong đình. Bảng nhãn hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh như băng xưa nay biến mất, đột nhiên xoay người quỳ lạy trên mặt đất, “Điện hạ!”
Đại hoàng tử thở dài, đỡ hắn dậy, “Ta thật sự không nghĩ tới, tiểu Phùng ngươi lại trà trộn vào trong Chử quốc triều.” Bảng nhãn hai mắt đỏ bừng, “Thỉnh điện hạ nhẫn nại thêm một thời gian nữa, ta sẽ tìm được cơ hội cứu điện hạ ra! “Đại hoàng tử lắc đầu cười khổ, “Ngươi ở chỗ này quá mức nguy hiểm, làm xong việc này, sớm tìm lý do từ quan thôi. Bảng Nhãn nói: “Điện hạ lần này lệnh ta trở về cố quốc, vừa lúc thuận tiện cho ta tập kết huynh đệ ngày xưa, báo thù cho điện hạ!” Đại hoàng tử hơi thay đổi sắc mặt, “Ta lúc ấy kêu các ngươi tản đi, về quê làm ruộng sống cuộc sống thái bình, cũng không phải là vì hiện tại. Chử quốc hoàng đô ít nói cũng có mấy ngàn thủ binh, trăm người các ngươi không tới, chẳng phải là vô ích mất mạng sao!”
Bảng nhãn hung hăng lắc đầu, cơ hồ muốn rơi lệ, “Ngài bảo chúng ta làm sao sống cuộc sống thái bình? Tướng quân của chúng ta bị địch nhân giam cầm tra tấn, ai còn có thể an tâm ăn cơm ngủ yên? Chúng ta lúc trước không nên nghe lời ngài, những huynh đệ khác không biết thân phận thật sự của ngài, chỉ khi người chết ở trong Trường Hà, hận không thể đi theo ngài! Nếu không phải ta dắt bạch mã đi gặp bọn họ, thật không biết…” Hắn nhắm hai mắt lại, run giọng gọi: “Tướng quân! Đừng bỏ rơi chúng ta lần nữa! Chúng ta đã sẵn sàng chiến đấu cho đất nước của chúng ta, và hôm nay chúng ta cũng sẵn sàng chết vì ngài! ”
Đại hoàng tử chắp tay đứng ở trong đình, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục khàn giọng nói: “Tốt, tốt! Là ta có lỗi với các ngươi! Tiểu Phùng, ngươi có thể yên tâm rằng ta sẽ để cho tất cả mọi người giúp ta, nhưng không phải bây giờ. Ngươi cứ đi trị thủy trước, Trường Hà ngập cũng liên quan đến đất cũ Tố quốc, thân nhân của chúng ta đều ở nơi đó.” Bảng nhãn mừng rỡ, lau mặt, “Chuyện này ta chỉ biết là điện hạ ngài phân phó, đương nhiên tận tâm tận lực, quản gì đến cẩu hoàng đế Chử quốc!”
Đại hoàng tử thản nhiên cười nói: “Tiểu Phùng, cám ơn ngươi. “Bảng nhãn cười rộ lên, thật là một thiếu niên tuấn tú sảng khoái, “Đợi ta trở về, cứu điện hạ đi ra ngoài, theo các huynh đệ cùng nhau gϊếŧ Chử Huy cẩu tặc, phục non sông Tố quốc tươi đẹp của chúng ta!”