Edit by Mặc Hàm
Không khí phảng phất ngưng lại trong nháy mắt, thẳng đến khi đại hoàng tử cười khẽ một tiếng, đưa tay về phía sau nắm lấy tay Hoàng đế, dắt dẫn đến giữa đùi mình, chậm rãi vẽ vòng tròn ở huyệt khẩu, “Nếu ta nói Phi Long cũng chạm qua nơi này, Hoàng Thượng có thể có ăn ngon hơn không?” Hoàng đế sửng sốt, lập tức phản khách thành chủ, ngón tay ở chỗ đó xoa xoa bồi hồi, “Nếu là thật, ngược lại ăn sẽ ngon hơn” Đại hoàng tử quay đầu cong mặt cười, “Làm sao có thể là thật!” Hoàng đế nhìn y, môi kề sát vào, cơ hồ muốn bao mí mắt y, “Không phải là tốt rồi. Nếu ngươi là tình nhân của Phi Long kia, ta liền gϊếŧ ngươi rồi treo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên tường thành, xem hắn có thể chui từ đáy Trường Hà lên không?” Hắn nói như vậy, thanh âm lại phá lệ triền miên, phảng phất như đang yêu chiều tình nhân, “Thân thể tiêu hồn như vậy, để cho người khác nhìn, trẫm thật đúng có chút không nỡ.”
Đại hoàng tử bật cười, hơi quay đầu tránh môi hoàng đế dán lên mắt hắn, trong mắt ngoại trừ thần sắc tìиɧ ɖu͙©, gì cũng không có. Ngón tay Hoàng đế từng chút từng chút cắm vào hậu huyệt của y, một bên xoay chuyển, đợi đến khi cả cây tiến vào, cong cong ngón tay khuấy động. Đại hoàng tử nhịn không được bắt đầu thở dốc, “Hoàng thượng, nhanh một chút. Hoàng đế hừ cười nói: “Mới một ngón tay, nhanh như vậy liền không được sao? Muốn thì nằm sấp, vểnh mông lên.”
Đại hoàng tử theo lời chống đỡ tư thế, thắt lưng chìm xuống, mông cao vυ't. Hoàng đế một tay bẻ mông y ra, đem hậu huyệt lộ ra càng nhiều, tay kia lại chậm rãi hướng trong đó thêm một ngón tay, hai ngón tay song song, ở trong huyệt của y rút ra. Mặt đại hoàng tử vùi trong đệm chăn, trong miệng không kiềm chế được mà rêи ɾỉ, Hoàng đế ở phía sau y nói: “Cái miệng này của ngươi tuy rằng nói không êm tai lắm, ngược lại rất biết kêu. Trẫm vừa nghĩ đến người khác cũng nghe qua thanh âm như vậy, liền hận không thể nhổ đầu lưỡi của ngươi.” Đại hoàng tử cười nói: “Hoàng Thượng lúc trước còn không phải nói, muốn rút đầu lưỡi ta xem có phải là tam xoa hay không.” Hoàng đế nở nụ cười, “Đầu lưỡi chia làm ba ngã sao, trẫm xuyên chết yêu tinh ngươi!”
Trong lúc hắn đang nói chuyện, nhanh chóng rút ngón tay ra, một mạch đem dương v*t đâm lút cán. Đại hoàng tử không hề phòng bị, kêu a, Hoàng đế hít sâu một hơi, không chút khách khí bắt đầu rút ra, tốc độ cực nhanh, bụng đυ.ng vào mông đại hoàng tử, bốp bốp rung động, rất nhanh liền đỏ lên một mảnh. “Hoàng thượng… Chậm lại! Không, không được…” Đại hoàng tử bị đυ.ng trúng đến đỉnh lên giá giường, đau đớn che đầu. Hoàng đế lại chỉ thở hổn hển cười, “Không được sao còn cắn chặt như vậy? Ngươi bị nhiều người thao qua như vậy, tại sao cái lỗ kia lại không bị phá lỏng? “Đại hoàng tử bị hắn chen vào sắp không tiếp được tức giận, “Ta, ta mới không có…” “Không có? Vậy làm thế nào nó có thể được như vậy? Ngay sau đó, nhanh chóng kẹp trẫm, cắm vào liền co lại không ngừng!”
Hắn hung mãnh ưỡn thắt lưng, đại hoàng tử lại đúng một tiếng, rốt cuộc không để ý phản bác hắn. Hoàng đế lại chậm rãi rút long căn đến huyệt khẩu, chỉ nhẹ nhàng mài giũa vòng tròn, không chịu đâm vào nữa, “Cự long của trẫm so với Phi Long của ngươi, con rồng nào làm cho ngươi sảng khoái hơn?” Đại hoàng tử chịu không nổi hắn trêu chọc như vậy, mông từ sau vặn vẹo đi nuốt thứ kia, hai mắt rưng rưng nước mắt, quay đầu đến năn nỉ hoàng đế: “Hoàng thượng, cắm vào!” Hoàng đế bĩu môi, cười đến tàn nhẫn, “Trả lời trẫm!” Răng đại hoàng tử cắn rách môi dưới, máu tươi cùng nước mắt đồng thời rơi xuống, “Nào có Phi Long? Ta thậm chí không biết hắn!”
Hoàng đế liếc nhìn y thật sâu, ôm lấy thắt lưng y, hung hăng cắm vào. Đại hoàng tử kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt không ngừng chảy, chảy đầy mặt. Hoàng đế phủ lên người y, xoay mặt y lại, hôn lên môi y. Hai người gặm nuốt cắn xé lẫn nhau, máu theo cằm Hoàng đế rơi xuống, nhỏ xuống cổ đại hoàng tử. Phía trên bọn họ xoắn một chỗ, phía dưới càng mật thiết không thể tách rời, thân thể kề sát vào nhau, Hoàng đế đưa ra tay đi vuốt ve vật dưới thân đại hoàng tử, đại hoàng tử hơi mở mắt ra, chống lại ánh mắt hoàng đế, như giãy dụa muốn chết giật giật hai cái, trút vào trong tay hắn. Hoàng đế cũng gầm nhẹ một tiếng, nặng nề đυ.ng phải thân thể đại hoàng tử, bắn ra.
Hai người nhất thời đều mất đi khí lực, Hoàng đế ghé vào trên lưng đại hoàng tử, đồ đạc còn giữ lại bên trong, không rút ra. Đại hoàng tử nghiêng đầu, mỉm cười hỏi hắn: “Hoàng Thượng hiện tại còn muốn gϊếŧ ta treo trên tường thành không? “Hoàng đế đưa tay ôm thắt lưng y, ôm chặt một chút, “Vậy trẫm liền lưu ngươi không gϊếŧ, chờ hắn tới trước mặt làm ngươi, cho hắn xem toàn bộ bộ dáng phóng đãng của ngươi.” Đại hoàng tử cười ra tiếng, “Ta trước tiên cảm tạ ơn Hoàng Thượng không gϊếŧ.”
Ta biết, Hoàng đế từ trước đến nay đa nghi, không có khả năng tin tưởng đại hoàng tử hoàn toàn không biết Phi Long tướng quân. Hắn hiện tại đem mồi giấu ở trong ngực, khi nào sẽ lấy ra treo lên tường? Ta tự suy tư, đại hoàng tử không tiếng động nở nụ cười một chút, không để hoàng đế nhìn thấy, lại rơi vào trong mắt ta.
Lại là loại cười này.
Không lo lắng, không sợ hãi.