Hiện tại, đòi nợ tới cửa sao?
Dì Vinh ngồi ngay ngắn bên cạnh một bàn tràn đầy đồ ăn nóng hổi, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn cửa viện Dư Ấm Sơn Bàng.
Lúc trước bà ta cũng không có ý định xây nơi này thành một tòa nhà đặc thù gì. Chẳng qua bà ta thích bóng cây quanh năm phủ bóng ở đây, giống như bóng cây ở trước cửa căn nhà ở nông thôn bà ta ở khi còn nhỏ. Nó như một đám mây xanh, lúc nào cũng mở rộng ôm ấp bà ta vào lòng.
“Không thể quay về nữa,” trước mặt dì Vinh bày toàn sơn trân hải vị, trên mặt bà ta là một nụ cười nhạt quái dị, “A Vinh, rốt cuộc ngươi không trở về được nữa.”
“Ngươi muốn về đâu?”
Cùng một giọng nói nam nữ khó phân thì một bóng dáng màu xám xuất hiện trước viện, đó là một nữ tử trẻ tuổi.
Dì Vinh ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt đánh giá người tới từ đầu tới chân, đầu ngón tay nhẹ gõ lên bàn vài cái hỏi, “Là ngươi lấy đồ ăn của ta đi ư?”
“Đống đồ ăn đó cực kỳ khó ăn, đều bị ta đổ đi rồi,” Tang cười cười, một bàn tay phe phẩy trước mũi nói, “Toàn mùi thiu thối, giống bàn đồ ăn này, chỉ sợ đến chó hoang cũng không nuốt được.”
Dì Vinh không hề bị nó chọc giận, ngược lại, bà ta nhìn đôi mắt giấu sau mũ trùm của Tang, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói từng chữ rõ ràng, “Không nghĩ tới Vô Cùng Các của ta lại được đón một đại nhân vật không tầm thường thế này, đúng là phúc ba đời.”
“Chỗ của ngươi đến hoàng đế cũng từng tới, cần gì phải khiêm tốn?” Tang tháo mũ trùm xuống, một đôi mắt hồng hồng bị ánh trăng chiếu sáng thêm một chút, giống dã thú nhưng lại thần bí yêu dã hơn, “Ngươi cũng có chút bản lĩnh, nếu không mấy thứ kia sẽ không coi ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Tang đi vào trong nhà, tùy tiện kéo một cái ghế và ngồi xuống, một chân gác lên đầu gối còn lại. Nó đong đưa cái ghế kia trước sau, miệng nói, “Đáng tiếc, chúng nó đều là cái thứ vô tâm, ngươi xem, chỉ ngắn ngủi có 10 ngày ngươi không cho chúng nó ăn mà chúng nó đã phá hỏng việc làm ăn của Vô Cùng Các. Nếu thời gian kéo dài hơn thì tình huống còn tới đâu nữa? Ngươi nói xem liệu chúng sẽ làm ra chuyện gì? Lần này, chỉ sợ không có Trần Viễn tới giúp các ngươi chắn tai họa nữa rồi.”
“Ngươi là Trần gia tìm tới giúp đỡ sao?” Sắc mặt dì Vinh hơi đổi, khóe miệng trễ xuống tạo ra hai nếp nhăn, “Thật đúng là chưa từ bỏ ý định, một người tiếp một người tới. Ta vốn cũng có chút áy náy, không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt hàng xóm cũ, nhưng bọn họ cứ phải quấn lấy ta không dứt……”
“Ngươi gϊếŧ con của người khác, còn dám trách bọn họ quấn lấy ngươi không bỏ hả?”
Dì Vinh ngẩng đầu, cổ thẳng tắp, trong mắt lại có tàn nhẫn không chịu thua, “Cô nương, ngươi nói lời này không đúng rồi. Khách muốn ăn, đầu bếp vì hắn gϊếŧ gà và dê, tội lỗi đồ sát sinh linh này chẳng lẽ đều tính lên đầu của đầu bếp sao? Nói đến cùng ta chỉ là công cụ thôi, giống như cây đao trong nhà bếp, tuy chúng nhuộm máu nhưng là vì bị người ta sử dụng, thân bất do kỷ, ngươi nói có phải hay không?”
Ghế dựa đột nhiên ngừng đong đưa, một tay Tang chống cằm, rất có hứng thú nhìn chằm chằm dì Vinh, “Nói như vậy ngươi gϊếŧ chết Trần Viễn là để đám dã quỷ được ăn no, chứ không phải vì sợ dã quỷ hả? Ngươi gϊếŧ ba người khác của nhà họ Trần cũng vì để dã quỷ có thể ăn no, chứ không phải vì sợ bọn họ vạch trần tội ác của ngươi hả? À, đúng rồi, còn có Lâm sư phụ và Triệu Tử Mại, bọn họ hiện giờ một chết một bị thương là vì cái gì? Vẫn là vì ngươi có nỗi khổ riêng, không đành lòng để đám dã quỷ kia bị đói hả?”
Dì Vinh không hề lảng tránh ánh mắt của Tang, ngược lại khóe miệng bà ta lại nhếch thành một nụ cười, “Việc trước kia hà tất phải miệt mài theo đuổi……”
“Đương nhiên không cần miệt mài theo đuổi, chúng ta cứ từ từ xem, hôm nay chúng nó không ăn được đồ ăn thì sẽ khiến ngươi phải thế nào.”
Tang nói xong thì bỏ chân xuống, ánh mắt như dao nhỏ đảo qua khuôn mặt bất động của dì Vinh sau đó hếch cằm ra ngoài cửa sổ nói, “Chúng nó đã tới, đói bụng mấy ngày nên cả đám đã luống cuống, không nhịn được, tự mình theo mùi hương mò tới.”
“Ta biết,” dì Vinh nói thực nhẹ, bà ta không nhìn những cái bóng bên ngoài cửa sổ mà cầm đũa trên bàn lên gắp một miếng khoai sọ cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, “Ăn rất ngon, ngươi biết không? Nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng ăn đồ mình nấu. Nhưng ta biết, người ăn quen đồ ta nấu sẽ cảm thấy những thứ khác nhạt như nước ốc.”
Bà ta giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, hiện tại những bóng đen kia đã kẻ sau nối kẻ trước vọt tới cửa phòng. Nhưng giống như tụi nó kiêng kị sự có mặt của Tang nên không dám bước vào trong, cho nên cả đám chồng chất ở cạnh cửa, chen chúc xô đẩy thành một cục. Cả cái khối ấy như một cái bao lớn, toàn mắt và miệng, cực kỳ buồn cười lại quái dị.
“Chúng nó cũng thế, đã ăn quen đồ ăn ta làm thì sẽ không muốn nếm thử những thứ khác,” dì Vinh cười nói với Tang, “Nhưng ta biết hôm nay ngươi sẽ không để lại đống đồ ăn này. Ngươi muốn chúng nó đói bụng, muốn mượn tay chúng nó báo thù cho người nhà họ Trần đúng không?”
Giọng bà ta vừa dứt thì trong lòng bàn tay Tang đã dâng lên ba ngọn lửa thiêu rụi đống đồ ăn trên bàn. Nó ghét nhất là người khác dài dòng, đặc biệt là khi đối phương làm cho nó như lọt vào sương mù.
Ở cửa truyền đến một tiếng ào ào như nước đổ vào chảo dầu sôi, Tang quay đầu nhìn chỉ thấy đám dã quỷ kia có con vỡ đầu lộ xương trắng dày đặc bên trong, có con tròng mắt rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh, giống con sâu bị dẫm bẹp.
Nếu đây là phương thức tụi nó biểu đạt sự phẫn nộ thì cũng quá buồn cười. Tang đè tiếng cười ù ù trong cổ, bởi vì ngay sau đó đống xám xịt kia lập tức vọt vào trong phòng. Hình thù chúng nó kỳ quái, tất cả dính vào nhau, máu như dầu trơn màu đen vẩy khắp nơi. Một cục to lớn như thế mang theo mùi tanh hỗn loạn trộn với mùi đất ào về phía nó.
Người tụi nó tìm không nên là dì Vinh sao? Bà ta không tuân thủ ước định, chúng nó vì thế mà trả thù…… Nhưng vì sao hiện tại chúng nó lại coi nó là kẻ địch mà buông tha nữ nhân đứng sau nó chứ?
“Ta nói rồi, kẻ ăn quen đồ ăn ta làm thì sẽ không muốn nếm thử thứ khác,” phía sau truyền tới một tiếng cười lạnh, “Dã quỷ cũng biết mổ gà lấy trứng thì sẽ chẳng chiếm được cái gì, cho nên tụi nó đương nhiên sẽ đối phó với kẻ gây sự là ngươi. Ta đã nhắc nhở ngươi, nhưng chính ngươi tự coi trọng bản thân mình, chẳng chịu nghe lời.”
Giọng dì Vinh bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chăm chú đám dã quỷ đang từ ngoài cửa vọt vào và lập tức đổi giọng mang theo thành kính, “Gϊếŧ nàng, từ đây ta sẽ sớm chiều cung phụng các ngươi ăn uống, đảm bảo không khiến các ngươi thất vọng.”
Bà ta nhìn cái bóng màu xám to lớn đang đánh về phía Tang và bổ sung một câu, “Dã quỷ sẽ không gϊếŧ người nhưng cô nương chỉ sợ không phải người rồi.”