“Đến lúc đó lại nghĩ cách khác.”
Giọng Tử Dự có chút run rẩy, bỗng nhiên nàng thoáng nhìn về phía sau, thân thể cứng lại trong tuyết rơi hỗn độn. Cổ và lưng nàng thẳng tắp giống một con thiên nga cao ngạo.
“Làm sao vậy?” Từ Xung theo tầm mắt của nàng mà nhìn thì chỉ thấy tuyết trắng tinh rơi xuống, ngang dọc đan xen, triền miên thành một bức họa, “Tử Dự, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Tử Dự nhẹ nhàng lắc đầu, trong giọng nói vẫn mang theo nghi hoặc, “Không có gì, mới vừa rồi hình như ta nghe thấy cái gì đó, nhưng có lẽ không phải, nó lúc này hẳn đang lột da…… Sẽ không sai……”
Nàng quay đầu lại, lông mày và lông mi đều dính bông tuyết khiến cả người nàng càng thêm xuất trần, “Mặc kệ, mau đi thôi, tuyết càng lúc càng lớn, nếu tiếp tục trì hoãn thì càng không dễ đi.”
Nghe xong lời này Từ Xung không còn do dự nữa, hắn gật đầu với nàng ta sau đó đeo bảo kiếm trên eo, hai tay bám lấy vách đá, cả người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy về phía trước, chui vào trong khe đá. Hai người nghiêng người đi, bước chân cực nhanh, đạp lên tuyết đọng phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
“Chờ một chút.” Đi được chừng một chén trà nhỏ thì Tử Dự lại quay đầu, hai tay nàng chống ở núi đá, ngực phập phồng thở ra hơi trắng khiến tầm mắt Tử Xung mê mang.
“Là cái gì?” Từ Xung nghe thấy hơi thở hỗn loạn của nàng thì hạ giọng hỏi, “Nó đuổi tới sao?”
“Ta ngửi được mùi của nó nhưng lại không nhìn thấy nó.” Tử Dự như đang lẩm bẩm tự nói, cái cổ trắng tinh của nàng rịn đầy mồ hôi, dù lúc này trời cực kỳ rét lạnh và có tuyết rơi.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta mới đi chưa được đến một nửa, vậy nên đi tiếp hay lui lại?”
Từ Xung cảm thấy vào giờ này khắc này hắn chỉ có thể cảnh giác vì hắn không biết con quái vật kia sẽ công kích như thế nào. Hắn nhìn trước sau: Khe hở hẹp thế này dù nó có tới thì với bộ dạng béo ú tròn quay kia của nó sao có thể chui vào?
“Mùi của nó đã biến mất, tiếp tục đi.” Tử Dự không nhanh không chậm nói ra những lời này, tay đẩy hông Từ Xung thúc giục, “Nhanh lên, đừng dừng lại.”
Từ Xung theo lời tiếp tục đi về phía trước nhưng hắn lại phát hiện mỗi bước chân của mình tràn đầy gian nan. (Ebooktruyen.net) Hai mặt vách đá càng ngày càng kẹp hắn chặt hơn, không những hắn không thể uốn gối mà thậm chí xương ngực cũng bị đè ép khiến hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Khe hẹp của vách đá càng ngày càng nhỏ, giống hệt suy đoán của hắn lúc trước, hơn nữa đây mới là đoạn đầu. Hắn hoài nghi phía sau vách đá sẽ còn hẹp hơn, không cho bọn họ một đường sống nào.
“Tử Dự, phía trước càng ngày càng hẹp, sắp đi không nổi rồi, lúc này quay trở lại nói không chừng vẫn còn kịp.”
Từ Xung nói xong định quay đầu nhưng hắn còn chưa quay đầu đã duỗi tay đυ.ng phải một thứ khác, vừa sắc vừa cứng cắt qua ngón tay hắn.
“Xương cốt.”
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án nên trong đầu Từ Xung lập tức nảy ra hai chữ này. Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cái thứ phía trước đã phát ra một tiếng “rầm” sau đó ngã trên người hắn.
Từ Xung không đoán sai, đó là một bộ xương người đã ngả vàng. Nó vốn bị kẹp trong vách đá, hiện tại hắn vừa chạm vào thì nó đã đổ xuống, đầu lâu, cánh tay, xương sườn, các loại xương cốt khác đều vỡ vụn đánh về phía hắn lộ ra mùi mục nát.
“Là cái gì thế?” Tử Dự hoảng sợ nắm chặt tay Từ Xung.
Từ Xung miễn cưỡng cười an ủi nàng, “Hẳn chính là cái kẻ bị vách đá kẹp chết kia. Tuy người đã chết nhưng thi thể vẫn ở đây, qua gió thảm mưa sầu hắn đã hóa thành một bộ xương khô.” Nói tới đây hắn liếʍ đôi môi khô khốc và ôn nhu nói, “Tử Dự, phía trước càng ngày càng hẹp, ta sợ nếu đi tiếp thì chúng ta sẽ giống như hắn, bị núi đá vây vĩnh viễn, không bằng……”
“Ta có cách.” Đôi mắt Tử Dự sáng lấp lánh, giống hai ngôi sao trên bầu trời.
“Ngươi có biện pháp gì?” Từ Xung sửng sốt, hắn thật sự không biết ngoài lui về bọn họ còn có cách nào khác.
“Từ Xung, kỳ thật ta…… ta là……”
Giọng Tử Dự bị một loạt tiếng “sàn sạt” che giấu. Tiếng động này truyền tới từ vách đá trên đầu bọn họ, giống như có thứ gì đó đang bò xuống, thi thoảng sẽ có ít đá vụn rơi xuống nện trên đầu vai hai người.
Từ Xung và Tử Dự đồng thời ngẩng đầu nhưng tuyết quá lớn che mắt nên bọn họ không thấy rõ bên trên rốt cuộc là cái gì. Nhưng Tử Dự cũng đã đoán được, cả người nàng run lên, buông lỏng tay Từ Xung ngẩng đầu nhìn, bộ dạng như đang nghênh chiến.
“Cẩn thận, nó tới.”
Lúc nghe thấy câu này thì một cơn gió thổi tới từ vách đá, cuốn tuyết bay tán loạn. Rốt cuộc Từ Xung cũng thấy bộ mặt chân thật của cái thứ kia. Tuy trong lòng hắn đã phỏng đoán vô số lần, cũng đã gặp ác mộng bao nhiêu lần nhưng hắn cũng chỉ có khả năng tưởng tượng ra một khuôn mặt quái vật mặt xanh đầy răng nanh.
Lúc này thật sự đối mặt với nó hắn bỗng nhiên phát hiện tưởng tượng của mình thực là nghèo nàn. Đây là một con ve đã lột da được một nửa, cao chừng 12 thước, hai cái cánh trong suốt cọ vào vách đá phát ra tiếng “sàn sạt”.
Con ve khổng lồ kia có cái đầu vừa to vừa ngắn, mắt kép lồi ra to tướng giống như hai cái gương, râu chia làm bảy nhánh nhẹ nhàng rung động ở trong gió.
Từ Xung biết lúc ở Vạn gia mình nhìn thấy hai con mắt kép của nó nên mới nhầm thành mặt kính loang loáng. Hiện tại, “mặt kính” kia cách hắn càng ngày càng gần, gần tới độ hắn đã có thể nhìn thấy bóng dáng của mình và Tử Dự trong đó. Nhưng lực chú ý của hán lại không ở đôi mắt, hắn nhìn chằm chằm cái “miệng” của con ve khổng lồ, cái ống thon dài kia đang co ra rụt vào bén nhọn lóe ánh hàn quang giống như có thể dễ dàng đâm thủng sọ não của hắn.
“Đây là chân thân của nó sao?” Từ Xung nắm chặt tay, “Đây là ác mộng vài thập niên của ta ư?”
“Đây là một phong tục kỳ quái cổ nhân để lại. Từ thời Chiến Quốc đã có cách nói nếu muốn người chết được an tĩnh thì phải đặt một con ve trong miệng kẻ đó. Bất kể là quan to quý tộc hay bình dân bá tánh sau khi chết đều phải làm như thế.”
Tử Dự cắn môi dưới sau đó hé miệng nói, “Nó chính là ve trong miệng người chết.”