Hưởng Tang

Chương 145: Tro bếp

Triệu Tử Mại chỉ thấy cả người lạnh run lên, hắn quay đầu liếc nhìn bụi cỏ phía sau lại phát hiện nơi ấy đen nhánh, không hề có tia sáng nào. Nhà của Cố Ngọc Minh cách đó không xa để lộ ra ánh đèn dầu, nhưng ánh sáng quá mỏng manh hắn không nhìn thấy rõ, dù sao nó cũng không chiếu được đến đống cỏ hoang bên này. Giống như có một mặt tường trong suốt ngăn cách ánh sáng nơi đó với nơi này.

Bên tai có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ tới độ người ta khó mà phát hiện ra được.

“Ô…… Ô……”

“Đi nhanh, nó đang tới.” Mục Tiểu Ngọ nói nhỏ một tiếng với Triệu Tử Mại sau đó duỗi tay túm chặt cổ tay hắn rồi cùng Mục què đi đến chỗ sâu trong bụi cỏ.

Triệu Tử Mại cảm thấy trái tim mình siết lại, sau đó lại nở bung ra, nảy lên trong l*иg ngực từng chút một. Bởi vì hắn nghe thấy tiếng bước chân đi theo phía sau, gần đến độ như sắp giẫm lên vạt áo hắn. Tiếng động kia rất nhỏ, bước chân thực nhẹ, căn bản là của đứa nhỏ mấy tháng.

Trên đời này chỉ sợ chưa có ai từng thấy đứa nhỏ nào mới mấy tháng đã có thể tự đi. Đứa nhỏ bé như thế, chỉ bằng cánh tay người lớn, mới chỉ có thể bước một chút nếu có người đỡ. Bước chân của chúng đương nhiên rất nhẹ, bởi vì đa phần đều được người lớn đỡ, cả người có khi treo giữa không trung, chỉ có lòng bàn chân là chạm lên mặt đất cọ một chút.

Không sai, hiện tại Triệu Tử Mại đúng là nghe được tiếng “Sát sát” đó, hơn nữa không chỉ có một cái mà là rất nhiều. Chúng nghiêng ngả lảo đảo di chuyển trên mặt đất phía sau hắn, giống như lúc nào cũng có thể ngã ngửa vậy.

Mà chiều cao của chúng đương nhiên rất thấp, hắn thậm chí nghi ngờ chúng còn chưa cao bằng đầu gối hắn, còn nhỏ hơn tà ám hắn nhìn thấy ở nhà Cố Ngọc Minh ngày ấy.

Hắn hiểu rõ những gì hắn nhìn thấy ngày đó không phải một con tà ám mà là tà ám do rất nhiều âm linh của trẻ sơ sinh tụ lại, vì thế nó mới có hình dáng kỳ quặc đến vậy. Còn hiện tại chúng đã tản ra, nhưng số lượng lại nhiều hơn ngày hôm trước gấp mấy lần.

Long mạch đã đứt, những thứ bị chôn vùi rất nhiều năm đều đồng loạt trồi lên….

Hắn rùng mình một cái, tay nắm chặt tay Mục Tiểu Ngọ hơn. Tay nàng thực nóng, lòng bàn tay còn mang theo mồ hôi. Hơi ấm này cho hắn chút dũng khí, để hắn có thể tiếp tục điều khiển đôi chân dài bước theo một cách máy móc. Nhưng dù vậy lúc gió phía sau thổi vào lưng áo ướt sũng mồ hôi của hắn thì Triệu Tử Mại vẫn thấy lạnh thấu xương. Bước chân của hắn vì thế chậm lại, đôi mắt trộm nhìn thoáng qua phía sau.

Hắn thấy từng đôi mắt ẩn trong bụi cỏ, đen tối, không có tròng trắng, thật giống hai viên đá cuội màu đen. Chúng đều nhìn chằm chằm hắn, lúc phát hiện hắn quay đầu lại thì bọn nó lập tức bật cười “Ha ha ha”. Không sai, chính là tiếng cười ngây thơ của trẻ con, là tiếng cười không sợ trời không sợ đất.

Triệu Tử Mại nghe thấy cổ họng mình phun ra một tiếng gọi mơ hồ không rõ, hắn không biết mình gọi cái gì, có lẽ là kêu cứu, có lẽ chỉ là một tiếng nước nở được kéo dài buồn cười.

Mục Tiểu Ngọ không hề quay đầu lại mà chỉ kéo hắn nói, “Đừng dừng lại, đừng nhìn, tiếp tục đi.”

Chỉ mấy chữ ngắn gọn lại càng khiến hắn thêm sợ hãi, đến gân xanh trên trán cũng nảy lên đau đớn đến độ hắn muốn nôn. Bởi vì hắn nghe thấy khẩn trương mà nàng cố gắng đè nén nhưng vẫn khó mà che giấu.

Nàng là người gặp chuyện vẫn bình tĩnh, thứ có thể khiến nàng hoảng loạn sẽ hung hăng đến mức nào đây?

Lòng bàn tay hắn toàn mồ hôi lạnh, đôi mắt cũng bị mồ hôi trên trán rơi xuống che khuất, mơ hồ. Hắn liều mạng chớp mắt lại phát hiện làm thế chỉ phí công, đêm tối tựa hồ hòa tan mọi thứ trước mặt, chỉ để lại bóng đêm mông lung. Trước mặt hắn chỉ còn bóng tối tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối và tiếng bước chân phía sau cũng như vĩnh viễn không ngừng lại. Nếu không phải tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay Mục Tiểu Ngọ thì hắn gần như đã lạc đường trong bụi cỏ cũng không phải quá lớn này.

Trong lúc mơ màng hắn lại như thấy tòa tháp kia, nhưng lúc này bên cạnh đó có một nam nhân đang đứng. Hắn đang khom lưng mở cửa nhỏ ở chân tháp ra sau đó dùng xẻng xúc thứ gì đó ra ngoài.

Triệu Tử Mại đương nhiên biết đó là cái gì, bởi vì hắn thấy phía sau nam nhân kia có mấy chục bóng dáng gầy nhỏ, chúng nhìn cánh cửa nhỏ kia, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Nhưng người kia không nhìn thấy chúng, hắn dùng cái xẻng trong tay đập vài cái lên mấy thứ màu xám trắng, bảo đảm chúng hoàn toàn vỡ vụn sau đó dùng cái hót rác gom lại đổ vào hai cái thùng lớn sau đó rắc chút rác rưởi linh tinh lên trên.

Nam nhân kia đi về phía Ngọc Hà, bởi vì hai cái thùng quá nặng nên hắn đi một lát lại phải ngừng Trên đường đi hắn đυ.ng phải mấy nha dịch, nhưng những người kia hình như không hề hoài nghi hắn. Sau khi nhìn thoáng qua cái thùng bọn họ cho hắn đi qua, vì thế hắn thuận lợi đi tới bờ Ngọc Hà.

Hắn liếc nhìn mặt sông mênh mông vô bờ cùng con sóng lăn tăn trên đó sau đó không hề do dự đổ thứ đựng trong hai cái thùng vào dòng sông.

Tro bụi theo gió tản ra, sau đó lả tả chậm rãi rơi xuống mặt sông theo gió bay đi.

“Người già nói hôi phi yên diệt thì sẽ hồn phi phách tán, sau này đừng đầu thai tới nơi đây nữa…”

“Làm người khổ, ta làm thế này cũng là giúp các ngươi, chớ có trách ta.”

Hắn không hề để ý mà lẩm bẩm, sau đó nhúng cái thùng xuống sông mà rửa, để tro bụi trong đó trôi hết. Cuối cùng hắn đứng lên không hề quay đầu mà bỏ đi. Phía sau hắn là Ngọc Hà lẳng lặng chảy xuôi, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, cực kỳ rực rỡ. Mọi thứ đều yên lặng, giống như chưa từng có gì xảy ra.

“Hôi phi yên diệt không có nghĩa là hồn phi phách tán, đạo lý này chỉ sợ sau khi ngươi chết rồi mới hiểu ra.”

Cảnh tượng trong đầu hắn biến mất, nhưng tiếng cười “Khanh khách” vẫn còn đó. Không biết từ khi nào chúng nó đã chen chúc vào giữa hắn và Mục Tiểu Ngọ giống như định tách hai người ra.

Đột nhiên Triệu Tử Mại cảm thấy hai chân mình không thể động, góc áo hắn bị từng bàn tay nhỏ từ bốn phương tám hướng kéo lấy khiến cả người hắn bất động tại chỗ.

“Đừng nói trẻ nhỏ vô tri, không thể nói nhưng linh tính đã hình thành, gắn liền với thân thể. Kẻ sinh ra ta là ai? Cha mẹ to bằng trời. Kẻ gϊếŧ ta là ai? Chính là cha mẹ ta. Thử hỏi vì sao lại thế, chẳng qua vì bần cùng. Bần cùng không thể đổi, gϊếŧ con không thể ngừng……”

“Con cá còn được phóng sinh, con kiến còn được tha mạng. Kẻ gϊếŧ con mình sao táng tận lương tâm. Sao có thể không vương không pháp, không thiên không lý? Vương pháp có thể trốn, thiên lý trốn đi đâu. Kiếp này và kiếp sau tội này ắt phải gánh. Báo cho kẻ gϊếŧ con, việc tàn nhẫn chớ làm. Mong ai nghe lời này, nhớ rỉ tai nhau biết…..”

Tiếng ca từ bụi cỏ vang vọng khắp không trung, vây quanh Triệu Tử Mại.