Hưởng Tang

Chương 35: Đánh vỡ

Trans: Jessica.

Beta: Phong Linh. (wufenglingg)

- ----

Ánh nến lung linh, soi rõ khuôn mặt đầy tang thương của bà Diêm. Những nếp nhăn giống như một dòng sông uốn lượn bao phủ từ đôi mắt nhắm nghiền của bà, rải rác đến mũi, tai và khóe miệng choán hết cả khuôn mặt.

Những người hầu gái lau mặt và cơ thể cho bà Diêm rồi mặc cho bà một bộ quần áo sạch sẽ dễ chịu rồi lùi lại phía sau. Diêm Thanh Thành liền bước đến cẩn thận chải tóc cho bà, sau đó kéo màn che xuống rồi mới đi ra phòng ngoài.

Triệu Tử Mại ngồi vào bàn, thẫn thờ nhìn chén trà trước mặt, vừa nhìn thấy Diêm Thanh Thành bước ra, bèn vội vàng đứng lên hỏi: "Bá mẫu không sao chứ?"

Thấy vậy Diêm Thanh Thành lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là thời tiết quá nóng cho nên cơ thể không được khoẻ, hiện tại đã ngủ say rồi."

“Bá mẫu đã nhìn thấy nó rồi sao.” Triệu Tử Mại liền đi vào vấn đề chính, cau mày nhìn Diêm Thanh Thành, “Hơn nữa, bá mẫu còn thốt ra những lời kỳ quặc đó, gì mà hắn không phải là hắn. Mặc dù ta không hiểu, nhưng ta luôn cảm thấy được chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy."

Diêm Thanh Thành ánh mắt chợt sáng lên, "Ý của mẫu thân rằng đó không phải là Tương Trinh?"

"Nhưng không phải nàng ta thì có thể là ai được chứ? Ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra." Lo âu trong lòng Triệu Tử Mại ngày càng sâu nặng, "Thanh Thành, ác ma đã gϊếŧ chết Thúy Quân, giả như nó vẫn còn có dã tâm của vật chủ nhưng mà trên đời này người ghét Thúy Quân nhất chẳng phải là Tương Trinh đó sao?"

Giọng của Diêm Thanh Thành đột nhiên run lên, "Nhưng sau khi Thúy Quân chết, Tương Trinh mới biết được mối quan hệ vụиɠ ŧяộʍ giữa nàng ấy và đại ca. Mặc dù Tương Trinh

là chính tự mình nói ra, nhưng hôm nay chính đại ca cũng đã thừa nhận điều đó."

Nghe vậy Triệu Tử Mại khó hiểu nhìn Diêm Thanh Thành một lúc rồi mới nói: "Vậy thì tại sao nó lại gϊếŧ Thúy Quân?"

Diêm Thanh Thành nghe Triệu Tử Mại hỏi vậy thì chậm rãi đứng lên, sắc mặt trắng bệch giống như một mảnh sứ như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ hắn một cái thì sẽ vỡ tan tành. Hắn dùng tay bóp chặt mép bàn, các khớp ngón tay nổi gân xanh vì căng thẳng, "Tử Mại, có một người đã phá đám chuyện giữa đại ca và Thúy Quân."

"Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, gặp lại nhau trong mơ mấy lần. Chưa bao giờ nhẫn tâm đặt bút xuống, tờ giấy đầy máu và nước mắt. Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, mọi cỏ cây đều mỏi mệt. Người ta nói Linh Sơn cao ngàn thước, kiếm được một đóa hoa hồng thật khó biết bao. Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ có bao nhiêu tình yêu trên khắp thế gian này. Nhìn thấy đàn ngỗng trời bay về phương Nam, lòng tan nát nhìn người đã khuất. Linh Sơn Vệ, Linh Sơn Vệ, ngôi sao băng rơi mỗi năm một lần. Ngôi sao năm ngoái ở phương bắc, ngôi sao lạnh giá năm nay sẽ là ai?"

Cầm bó hoa trên tay, Gia Ngôn ngâm nga những bài đồng dao do Tương Trinh dạy cho mình chạy vào trong sân. Một đám người hầu thở hổn hển đuổi theo phía sau, vừa lau mồ hôi vừa gọi tên nó liên hồi. Nhưng nó lại cố tình trêu chọc bọn chúng, vì thế bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

"Thả diều có một lúc mà đã mệt rồi, đúng là một đám vô dụng mà." Nhìn thấy bóng lưng của đám người hầu càng ngày càng xa, nó bèn cười khúc khích rồi quay đầu lại, mắt đảo quanh, sau đó phát hiện ra một cái sân ít người lui tới, nó nhanh chóng chui vào bên trong.

Trước đây chỗ này từng có một đoàn kịch sinh sống nhưng do có một số khách đến xem kịch đã xảy xung đột với một trong các diễn viên diễn kịch cho nên Diêm Bạch Lâm đã phải giải tán đoàn kịch. Ngoài ra chỗ này còn được dùng để đặt một số đồ lặt vặt ít khi dùng đến, ngày thường cũng hiếm có người lui tới.

Nấp sau những cây cột trên sân khấu, Gia Ngôn cố gắng hết sức để kìm nén lại nụ cười của mình, đồng thời thò nửa đầu ra lén lút nhìn về phía cổng. Nghe thấy tiếng bước chân "bịch bịch", nó nhanh chóng nín thở ngồi xổm xuống. Nhưng mấy tên người hầu đuổi theo không nghĩ rằng nó sẽ trốn ở đây nên lần lượt đi ngang qua cửa sân mà chạy về phía trước. Vì thế một lúc sau đã không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.

“Bọn ngu xuẩn này, cứ thế mà chạy đi rồi?” Gia Ngôn trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, hắn bĩu môi, từ trên sân khấu nhảy xuống, bứt một vài bông hoa trong tay tùy ý ném xuống đất, thở dài một hơi. Nhưng ngay lập tức nó đột nhiên vui vẻ trở lại, khóe mắt và lông mày hiện lên vẻ vui mừng, "Đúng rồi, ta đi tìm tiểu thúc thúc chơi, hôm nay thúc ấy mới từ tỉnh khác về, nhất định mang về cho ta rất nhiều thứ mới lạ."

Nghĩ vậy, nó liền ném cành hoa gãy xuống đất, không chút thương tiếc dẫm đạp lên, ngâm nga bài ca dao nhiều lần rồi đi về phía cửa.

Đột nhiên, trong căn phòng gần sân khấu vang lên một âm thanh giòn giã "thình thình,” như thể có thứ gì đó bị đập xuống đất. Gia Ngôn sửng sốt, sau đó xoay người nhìn về phía căn phòng. Cửa sổ đã bị một cái tủ cao chắn kín không có một kẽ hở nào.

Nhìn thấy khung cửa sổ hoàn toàn ngăn cách gian phòng với thế giới bên ngoài, trong lòng nó từ từ nổi lên một tia nghi ngờ: "Nơi này sao lại che đậy kỹ càng như vậy, nếu cất giấu thứ gì đó ở đây thì sẽ rất khó tìm ra được." Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu nó rồi trôi qua rất nhanh. Bởi, đối với một đứa trẻ, không có gì quan trọng bằng việc “vui chơi”. Huống hồ chuyện nhỏ nhặt này cũng không liên quan gì đến nó.

Vì vậy, Gia Ngôn nhanh chóng gác lại những nghi ngờ thoáng qua, quay đầu muốn rời đi. Nhưng đột nhiên lúc này, nó lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc kéo suy nghĩ của nó từ nơi khác trở lại.

Đó là giọng nói của Diêm Dư Trì, cha của Gia Ngôn.

Giọng nói đó nghe cực kỳ chán ghét nhưng lại mang theo một sự dịu dàng kỳ lạ khiến cho tâm trí Gia Ngôn càng thêm rối bời.

Hắn nói, "Nó có làm nàng đau không?"

Gia Ngôn chớp mắt, tiếp tục đưa mắt nhìn về phía cửa sổ bị ngăn cách bởi cái tủ. Nhưng nếu cha nó làm tổn thương người khác, tại sao hắn vẫn có thể nói ra với giọng điệu như thế? Mặc dù áy náy, nhưng hình như có một chút phô trương không rõ ràng.

Gia Ngôn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Do dự một lúc, hai chân của nó lại không tự chủ bước đi về phía gian phòng đó. Nó đi rất nhẹ nhàng, hệt như một tên trộm tiến về phía gian phòng.

Cho đến khi một giọng nói khác truyền đến, nó chợt dừng lại, nhưng lúc này nó đã đi tới cửa, tầm mắt cách cửa chưa đến nửa bước chân.

"A…."

Giọng nói kia không trả lời rõ ràng câu hỏi của Diêm Dư Trì, chỉ nghe một tiếng mập mờ không rõ "a...".

Cơ thể Gia Ngôn rét lạnh, suýt nữa nó đã buột miệng nói ra cái tên Thúy Quân, là Thúy Quân tỷ tỷ? Tại sao tỷ ấy lại ở với cha nó trong căn phòng mờ mịt này? Không những thế, tỷ còn bị cha làm tổn thương.

Thân thể nó không tự chủ hướng về phía trước, đưa mắt nhìn vào khe hở trước mặt.

Lúc này Thúy Quân đang cài nút áo của mình, và sau khi cài xong, nàng lại đến giúp Diêm Dư Trì mặc quần áo. Ngón tay mềm mại của nàng bình thường lúc hầu hạ Gia Ngôn mặc quần áo thì vô cùng lưu loát, nhưng bây giờ, khi cùng Diêm Dư Trì đùa giỡn, lại vụng về đến mức không thể cài nổi một cái cúc áo.

Nhìn đến đây, Gia Ngôn không thể tiếp tục nhìn được nữa, nó cảm thấy tức ngực và buồn nôn.

Nó che miệng, xoay người bỏ chạy nhưng khuỷu tay lại không cẩn thận đập vào cánh cửa, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.