“Đây là lần đầu tiên tôi bước lên sàn diễn trong một bộ trang phục đẹp như vậy đó. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bộ trang phục này chứ không thấy mình đâu cả.”
“Tôi cũng vậy, tôi nằm mơ cũng không thể mơ được một chiếc váy đẹp như thế này. Loại vải này nhìn là biết cao cấp rồi, khẳng định rất đắt tiền, còn cả hình thêu trên đó nữa, thật sự tinh xảo quá đi mất.”
“Chúng ta có được xem là nhặt của hời không? Nếu các siêu mẫu kia biết rằng những trang phục này đẹp như vậy, nhất định sẽ rất hối hận.”
“Đó là do chúng ta may mắn. Bọn họ không có được may mắn này, có thể trách ai đây? Nói không chừng màn catwalk này sẽ khiến chúng ta nổi tiếng hơn rất nhiều đó.”
“Những bộ trang phục này chắc chắn sẽ siêu hot. Về việc chúng ta có thể nhân cơ hội này để nâng cao danh tiếng của mình hay không, còn tùy thuộc vào vận may của chúng ta có thể tốt hơn hay không nữa.”
“Thật hâm mộ những người được đảm nhiệm vị trí Vedette. Cơ hội nổi tiếng của họ chắc chắn sẽ tốt hơn chúng ta.”
“Ừ, nhưng ai biểu bọn họ ưu tú hơn về mọi mặt làm chi?”
“Tôi thực sự rất muốn mua tất cả những chiếc váy này. Đáng tiếc, cho dù có vay tiền để mua chúng thì tôi cũng nhất định không mua nổi.”
“Mỗi một bộ đều tuyệt đẹp luôn. Tôi thực sự không biết tại sao nhà thiết kế Tiêu Du lại im hơi lặng tiếng trong nhiều năm như vậy.”
“Sàn diễn sắp bắt đầu rồi! Mau lại đây đứng theo trình tự đi. Một lát nữa khi trở lại hậu trường thay trang phục, nhất định không được phạm lỗi! Bản thân phải nhớ kỹ trang phục mà mình phải thay, trình tự lên sân khấu cũng không được lộn xộn, và nhất định phải lên sân khấu theo trình tự như trong buổi tổng duyệt.”
Đạo diễn lớn tiếng chỉ dẫn, lặp đi lặp lại những điều đã nói rất nhiều lần trước khi họ lên sân khấu, để họ nhớ thật kỹ trong đầu. Một phút trên sân khấu bằng mười năm khổ luyện dưới sân khấu, nhưng dù có luyện tập dưới sân khấu chăm chỉ đến đâu, một khi mắc lỗi trên sân khấu thì tất cả những nỗ lực sẽ trở nên vô ích.
Trong những trường hợp bình thường, một buổi trình diễn sẽ chỉ có một phong cách hoặc một chủ đề. Nhưng nguyên chủ có nhiều thiết kế với những phong cách khác nhau, vì vậy Đào Nguyện đã trực tiếp sử dụng hai chữ “kinh điển” làm chủ đề để thể hiện tất cả các thiết kế kinh điển trong show diễn này.
Vì nhiều kiểu trang phục khác nhau nên cậu đã chọn một vài người mẫu nữ làm Vedette. Bố cục của bối cảnh cũng có thể được thay đổi dần dần, và để bố trí bối cảnh có thể thay đổi tự động, cậu đã tốn rất nhiều tiền và công sức.
Trước khi bắt đầu, những người đến xem đều đánh giá show diễn này khiến người ta cảm thấy rất thoải mái và mơ mộng, có thể thấy việc bố trí bối cảnh đã tốn rất nhiều công sức, đây hoàn toàn là bố trí bối cảnh của một show diễn đẳng cấp. Tuy nhiên, sau khi các người mẫu bước ra, họ không mấy lạc quan về việc liệu trang phục trên người các người mẫu có xứng đáng với cảnh tượng như vậy hay không. Một cảnh tốt như vậy, nếu không phải là một bộ trang phục rất có khí chất và tinh tế, thì cảnh đó không những không đóng vai trò phụ trợ, mà còn tạo thành một sự tương phản mạnh và dẫn đến hiệu ứng ngược lại.
Khi tiếng nhạc nhẹ nhàng và thoải mái vang lên, các người mẫu bắt đầu xuất hiện theo thứ tự của buổi tập.
Người mẫu đầu tiên bước đi nhẹ nhàng và duyên dáng, cô ấy diện một chiếc váy dài với phần sau dài hơn một chút và phần trước ngắn hơn một chút, giúp tôn lên những đường cong của cơ thể một cách hoàn hảo. Chất liệu vải cao cấp với nền màu tím nhạt, bên trên thêu màu gradient*, kiểu dáng thanh lịch, phóng khoáng và tinh tế đến mức khiến người xem không thể rời mắt.
*Màu Gradient được hiểu nôm na là sự pha trộn một phần của nhiều màu sắc với nhau, ở nơi giao màu tạo ra hiệu ứng mượt mà, chuyển tiếp và liên tục, thường là các dải màu khác nhau. (Unica)Sau đó, mấy người mẫu lần lượt bước ra, tuy phong cách trang phục giống nhau và kiểu dáng khác nhau, nhưng mỗi một bộ đều đẹp đến nao lòng. Mãi đến khi người mẫu đầu tiên bước vào hậu trường, nhϊếp ảnh gia mới nhớ ra phải chụp ảnh, vội vàng giơ camera lên chụp.
Thế nào là sự thưởng thức thị giác cao nhất, thế nào là đẹp đến rung động lòng người, và thế nào là tuyệt vời đến mức quên cả thở. Những người xem show diễn này đã có một trải nghiệm rất sâu sắc ngày hôm nay. Họ cảm thấy như thể mình đang ở trong một giấc mơ, nếu không phải là một giấc mơ, làm sao họ có thể xem được một show diễn thời trang như vậy? Bộ nào cũng đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải động lòng và xúc động.
Sau khi phong cách trang phục đầu tiên do nguyên chủ thiết kế được triển lãm xong, khung cảnh tự động thay đổi và dần dần biến thành cảnh vườn theo phong cách châu Âu. Phong cách trang phục thứ hai cũng khiến những người đó kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ chắc mình vẫn đang ở trong mộng mới có thể nhìn thấy những bộ trang phục đẹp như vậy.
Show diễn rất dài, thay đổi đến bảy tám cảnh tượng, nhưng người xem đã quên mất thời gian rồi, trừ bỏ trợn mắt theo dõi, sau đó bất giác khen ngợi trong lòng, thì bọn họ đã không còn phản ứng nào khác.
Đây là show diễn tuyệt vời và đáng kinh ngạc nhất mà họ được xem cho đến nay, và cũng là lần đầu tiên họ được xem nhiều phong cách trang phục khác nhau như thế trong cùng một buổi trình diễn. Hơn nữa, mỗi lần thay đổi phong cách, cho dù là bối cảnh hay các bộ trang phục đều được kết nối rất tốt và chúng không làm cho người xem cảm thấy đột ngột.
Sự kết hợp của mẫu nam và nữ cũng khiến người xem rất thoải mái, sự kết hợp này thật sự quá hoàn hảo.
Sau khi tất cả trang phục đều được triễn lãm, tấm màn sân khấu được mở ra, tất cả người mẫu đã đứng trên sân khấu, và Đào Nguyện đang đứng ở giữa phía trước.
Mặc dù không có nhiều người xem show diễn như Tiêu Dật bên kia, nhưng tiếng vỗ tay chắc chắn vang dội hơn bên kia, có người đã vỗ đến mức tay tê rần nhưng vẫn không thể diễn tả được sự phấn khích của mình. Bọn họ đã quên mất suy nghĩ trước khi đến rồi, trong lòng bây giờ chỉ còn lại một niềm kích động không nguôi mà thôi. Những tràng pháo tay không chỉ là lời khen ngợi dành cho cậu mà còn là lời cảm ơn đến cậu, họ thực sự biết ơn những trải nghiệm tuyệt vời mà cậu đã mang đến cho họ.
Bởi vì tiếng vỗ tay vẫn chưa chịu ngừng lại, Đào Nguyện chỉ có thể cúi đầu chào hết lần này đến lần khác để bày tỏ lòng biết ơn. Tại thời điểm này, cậu đang thay thế nguyên chủ nhận những tiếng vỗ tay này, và cũng đang thay hắn bày tỏ lòng biết ơn. Tất cả những lời khen ngợi và vinh quang của show diễn này đều chỉ thuộc về một mình nguyên chủ, không ai có thể lấy nó đi.
Và đối với những gì đã bị lấy đi trước đó, cậu cũng sẽ thay hắn trừng phạt kẻ đã lấy đi, cho kẻ đó biết rằng việc lấy đồ của người khác mà xem như đồ của mình thì phải gánh chịu hậu quả, và những hậu quả này nhất định sẽ khiến kẻ đó hối hận.
Đường Nạp Tu nhìn bóng lưng của Đào Nguyện không khỏi mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy nhiều thêm một cảm giác khác lạ đối với cậu. Những người xuất sắc trong lĩnh vực của mình luôn quyến rũ như vậy.
“Hoàn hảo! Quá hoàn hảo! Có thể tập trung triển lãm nhiều loại phong cách như vậy, thực sự quá tuyệt vời!”
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nhiều phong cách trang phục khác nhau được triển lãm trong cùng một show diễn đó. Rốt cuộc thì anh ấy đã làm được điều này như thế nào vậy?! Những bộ trang phục đó thật sự xứng đáng được gọi là “kinh điển”!”
“Cho nên Tiêu Du im hơi lặng tiếng nhiều như vậy là để đợi đến hôm nay bùng nổ sao? Những bộ trang phục đó, đừng nói là một hai năm, rất nhiều nhà thiết kế cả đời cũng không thể thiết kế ra được một trong những phong cách đó.”
“Tôi sẽ không bao giờ quên ngày này, đây chắc chắn là ngày chấn động nhất trong cuộc đời tôi!”
“Đúng rồi! Tôi muốn nhanh chóng trở về viết bình luận, nhất định phải đăng trước người khác mới được!”
“Làm sao bây giờ?! Tôi không biết nên miêu tả show diễn hôm nay như thế nào cả. Mỗi bộ trang phục nên có một trang miêu tả riêng biệt, tôi không thể gom tất cả các trang phục để đánh giá cùng nhau được!”
“Nếu một trang không đủ, vậy thì viết thêm mấy trang đi. Tôi tin chủ biên nhất định sẽ đồng ý và cho tôi viết show diễn hôm nay liên tục trong một tuần. Tôi phải về gấp, các người cứ từ từ rối rắm đi. Đừng có gọi cho tôi trong khoảng thời gian này!”
“Tôi cũng về đây, chắc chắn đêm nay phải thức khuya rồi, có thể ngày mai cũng phải thức khuya, rồi cả ngày mốt nữa……, liệu có khí nào tôi chết đột ngột không?”
Đào Nguyện nói với các người mẫu ở hậu đài: “Mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi, và tôi rất biết ơn mọi người vì đã bằng lòng đến phỏng vấn đi catwalk trong khi tất cả mọi người đều không coi trọng show diễn này.”
“Nên là bọn em cảm ơn anh mới đúng. Show diễn hôm nay quả thực là một bước lên trời đối với bọn em.”
“Đúng vậy, trong sự nghiệp của mình, bọn em thực sự rất may mắn khi có được một trải nghiệm khó quên như vậy.”
“Trong giới thời trang hiện nay, việc người mẫu mới muốn xuất đầu lộ diện đã khó lắm rồi, mà đối với những người mới không có xuất thân, hậu trường như bọn em thì càng khó như lên trời. Nhưng bọn em đều có ước mơ, trước khi vỡ mộng còn có thể gặp được chuyện này, cho dù một ngày nào đó giấc mộng tan vỡ, sau này ngẫm lại cũng sẽ không cảm thấy quá đáng tiếc.”