“Tại sao cậu không thương lượng với tôi trước khi đặt cược với anh ta hả?! Cậu có biết rằng cậu đã phá hỏng kế hoạch của tôi không?!”
“Tôi đâu có ngờ là mình sẽ thua anh ta.” Angley cũng rất phiền muộn, “Tôi cũng không biết là kỹ thuật lái xe của anh ta lại giỏi như vậy.”
“Cậu thật sự là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Nếu biết rằng sẽ như vậy thì tôi không nên giao việc cho cậu làm! Cậu còn nói với tôi là cậu nhất định sẽ làm tốt, nếu không làm tốt được thì đừng có hứa kiểu đó! Cậu khỏi nghĩ đến vị trí Vedette lần này nữa, tôi sẽ chọn người mẫu khác!”
Angley siết chặt tay, hắn vốn dĩ đã rất khó chịu cả về thân xác lẫn tinh thần, còn bị Tiêu Dật quát mắng như vậy nữa, nếu không phải hắn không đắc tội nổi người sau lưng gã thì hắn đã quát lại hoặc cúp máy từ lâu rồi, chứ không có nghe gã chửi mình như thế này đâu.
“Anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi chắc chắn sẽ không để anh ta được yên ổn.” Angley hứa với gã.
“Tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, cậu tốt nhất là nói được thì làm được, nếu không, sau này đừng nghĩ đến việc đi catwalk trong show thời trang của tôi nữa.” Tiêu Dật nghiến răng nói xong liền cúp điện thoại.
Bởi vì quán bar không cho phép quay chụp, càng không cho phép đưa lên mạng, nếu không sẽ bị kiện, cho nên những gì xảy ra sau khi Angley cùng đám bạn của hắn bị bỏ thuốc không có bị đưa lên mạng. Nhưng chắc chắn đã có người quay lại rồi, bọn họ không còn mặt mũi nào để đến quán bar đua xe nữa. Hắn hận Đào Nguyện muốn chết, nghĩ rằng dù thế nào cũng phải báo thù cho chuyện này.
Tiêu Dật ném mạnh điện thoại lên ghế sô pha, sau đó đi tới đi lui ở trong phòng. Vạch kế hoạch vu khống trong hai ba năm trời, khó khăn lắm mới đạt được một số hiệu quả, vậy mà lại bị hủy hoại hoàn toàn bởi một buổi livestream của Angley, gã tức đến mức đau đầu.
Nhưng mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, gã đành nghĩ cách khác thôi, nhất định là sẽ còn có cơ hội khác. Hơn nữa, kiếp này gã đã tìm được một chỗ dựa rất lớn, kiếp trước hắn không thể so với Tiêu Du, kiếp này gã nhất định phải giẫm Tiêu Du dưới chân, nếu không sẽ uổng phí lần sống lại này của hắn.
Người được các phu nhân, các quý cô săn đón và được mọi người trong giới thời trang hâm mộ chỉ có thể là gã thôi, tuyệt đối không thể là Tiêu Du!
Đào Nguyện và Đường Nạp Tu đã giao ước với nhau về thoả thuận bao nuôi, yêu cầu Đường Nạp Tu phải gọi là có mặt ngay và sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của cậu, Đường Nạp Tu đồng ý.
Nhưng vài ngày sau, Đào Nguyện đã tự mình trở về nước mà không thông báo cho Đường Nạp Tu biết.
Để tham gia cuộc thi Cao Định trong vài tháng tới, Đào Nguyện có rất nhiều chuyện phải làm sau khi về nước, cậu nghĩ rằng mình không có đủ tinh lực để thoả mãn được động cơ điện nhỏ Đường Nạp Tu.
Đào Nguyện đang ở trong phòng làm việc của văn phòng vẽ bản vẽ thiết kế, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, cậu có chút do dự, cầm điện thoại lên bấm nhận.
“Alo.” Đào Nguyện hỏi: “Có việc gì không?”
“Ừ, tôi về nước rồi.”
“Các người tự quyết định đi, tôi sao cũng được.”
“…… Tôi biết rồi, tôi qua ngay.” Đào Nguyện cúp máy, để điện thoại xuống, khoanh tay dựa vào lưng ghế, suy nghĩ xem gia đình có chuyện quan trọng gì mà một hai bắt cậu phải có mặt? Sau khi cha mẹ của nguyên chủ ly hôn, nguyên chủ cũng không có qua lại mấy lần và không hề thân thiết với người của cái nhà đó.
Cha mẹ ly hôn khi nguyên chủ chưa đầy một tuổi, một mình mẹ hắn mang theo hắn, vừa đi làm vừa nuôi nấng hắn nên người.
Cha mẹ của nguyên chủ cũng từng yêu nhau, nhưng mẹ của nguyên chủ có tính cách khá mạnh mẽ, trong khi cha của nguyên chủ lại theo chủ nghĩa sô vanh nam*, sau khi hai người kết hôn đã xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn.
*Male Chauvinism, tiếng Trung là 大男子主义: Tư tưởng tôn sùng nam giới, coi thường phụ nữ, tin rằng nam giới sinh ra đã mạnh mẽ hơn phụ nữ, thể hiện ở hành động, thái độ, ngôn ngữ và chính sách. Là một dạng phân biệt giới tính cụ thể, đồng nghĩa với chủ nghĩa đại trượng phu (machismo). [baidu]
Mẹ của nguyên chủ có một người bạn thân tên là Triệu Hân, bà ta trái ngược với mẹ của nguyên chủ, thuộc loại dịu dàng và chu đáo. Triệu Hân vốn dĩ muốn khuyên cha nguyên chủ nhường nhịn mẹ nguyên chủ một chút, nhưng sau khi thường xuyên qua lại đã nảy sinh tình cảm với cha nguyên chủ và bắt đầu mập mờ với nhau.
Mẹ của nguyên chủ bắt được bằng chứng hai người nɠɵạı ŧìиɧ, chịu một cú sốc lớn, hai sự phản bội khiến bà bị tổn thương gấp đôi. Mẹ của nguyên chủ chịu đựng tâm trạng đau buồn, quyết đoán khởi tố ly hôn và nộp chứng cứ lên toà án, sau đó giành được quyền nuôi nguyên chủ.
Ở thế giới này, quyền nuôi con nói chung sẽ không giao cho bên có lỗi trong hôn nhân. Bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ cho thấy nhân phẩm và lòng trung thủy của người này không tốt, không hợp để nuôi dạy con cái. Vả lại, mẹ của nguyên chủ thừa kế một lượng lớn gia sản, có thể cho nguyên chủ một cuộc sống tốt.
Sau khi cha mẹ nguyên chủ ly hôn, cha nguyên chủ nhanh chóng kết hôn với Triệu Hân và sinh ra Tiêu Dật. Mẹ của nguyên chủ cũng đã tái hôn vài năm trước, phòng làm việc được giao cho nguyên chủ quản lý, lần này bà đã tìm được một người thật lòng yêu thương mình, người đó đã không từ bỏ theo đuổi bà suốt mười năm, hiện tại bà đang rất hạnh phúc.
Nguyên chủ rất ít khi về nhà họ Tiêu, không phải vì oán hận cha mình, cha mẹ hắn ly hôn khi hắn còn rất nhỏ nên hoàn toàn không nhớ gì cả. Mẹ hắn không ngăn cản hắn về, hồi còn nhỏ hắn cũng về được vài lần, nhưng mỗi lần trở lại ngôi nhà đó, nguyên chủ luôn cảm thấy mình là người ngoài, không thể hoà nhập được. Hơn nữa, Tiêu Dật từ nhỏ đã rất ghét hắn, lần nào cũng chửi hắn và bảo hắn đừng đến nhà mình nữa, điều này khiến mọi người rất xấu hổ.
Khi nguyên chủ mới tạo dựng được tên tuổi trong giới thời trang, bên kia thường xuyên gọi điện tới bảo hắn về ăn cơm, mặc dù hầu hết thời gian hắn đều từ chối, nhưng mười lần thì cũng đồng ý về một lần. Sau đó bốn năm trước, Tiêu Dật sống lại và trở thành một nhà thiết kế thiên tài nhờ thiết kế của nguyên chủ, còn nguyên chủ thì dần dần trở thành nhà thiết kế hạng hai, thế là bên kia không gọi cho hắn nữa.
Cách lâu như vậy mới gọi điện đến, còn nói rằng ông nội của nguyên chủ có chuyện rất quan trọng cần thông báo, bảo cậu nhất định phải có mặt. Đào Nguyện nghĩ, nếu bọn họ đã trịnh trọng như vậy và muốn cậu nhất định phải đến, vậy thì cậu sẽ đi xem xem rốt cuộc bọn họ muốn thông báo chuyện gì.
Khi Đào Nguyện đến nhà họ Tiêu, gia đình họ đã ngồi sẵn trong phòng khách, bao gồm cả gia đình của người chú thứ hai của nguyên chủ, tất cả đều đến đông đủ.
Đào Nguyện bước tới, chào hỏi bọn họ rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn ở xa nhất.
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Đào Nguyện, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét rất rõ ràng. Từ nhỏ gã đã ghét Tiêu Du rồi, hắn làm cái gì cũng đều ưu tú hơn gã, chỉ vì hắn là một nhà thiết kế thời trang thiên tài, rõ ràng không lớn lên ở cái nhà này, một năm cũng không về được mấy lần, vậy mà ông nội lại muốn để hắn quản lý công ty hơn. Hắn đã có một phòng làm việc để thừa kế rồi, tại sao còn muốn giành quyền quản lý công ty với gã chứ? Đời này, quyền thừa kế tài sản công ty thời trang nhà họ Tiêu nhất định phải thuộc về gã.
Nguyên chủ không hề quan tâm đến công ty thời trang của nhà họ Tiêu, càng không thèm giành với gã. Chỉ là trong số những người nhà họ Tiêu này, ngoài ông nội của nguyên chủ thì chẳng ai có tài quản lý công ty cả. Nếu không phải công ty nhà họ Tiêu ngày càng lụn bại, ông nội của nguyên chủ sẽ không nghĩ đến việc để nguyên chủ - một người hoàn toàn xa lạ với nhà họ Tiêu - quản lý công ty. Cũng y như việc bọn họ ngừng gọi cho nguyên chủ khi Tiêu Dật nổi tiếng ở giới thời trang vậy.
“Ta già rồi, việc quản lý công ty đã lực bất tòng tâm, mấy năm nay sức khỏe cũng không còn tốt nữa. Ta đã lập di chúc rồi, hôm nay gọi mấy đứa về đây là muốn thông báo cho mấy đứa biết để mấy đứa chuẩn bị tâm lý.” Ông Tiêu từ tốn nói: “Mấy năm nay Tiêu Dật làm việc ở công ty không tồi, nên ta chuẩn bị giao quyền quản lý công ty cho nó. Sau khi ta qua đời, 30% cổ phần sẽ được trao cho Tiêu Dật, 30% cho thằng cả, 40% cho thằng hai. Tất cả tài sản của nhà họ Tiêu, bao gồm bất động sản và điền sản, 60% chia cho nhà thằng hai, 15% chia cho Tiêu Lị, 25% chia cho Tiêu Du. Ta chia như vậy, mấy đứa có ý kiến gì không?”
Những người khác đều không lên tiếng, bởi vì bọn họ đã thương lượng từ trước rồi, chỉ là thông báo cho một mình Đào Nguyện nghe mà thôi. Chú hai của nguyên chủ chỉ biết ăn nhậu chơi bời, chẳng biết gì về quản lý công ty cả, chỉ có một cô con gái đã lấy chồng nên không muốn tranh giành quyền quản lý công ty, chỉ cần cổ phần và tài sản.
Mấy năm nay, nguyên chủ rõ ràng đã kém hơn Tiêu Dật, điều này rất hợp ý ông Tiêu. Bởi vì ông Tiêu lo rằng nguyên chủ sẽ muốn trở lại công ty nhà họ Tiêu, cho nên đột nhiên công bố nội dung di chúc, kỳ thật là muốn chặt đứt suy nghĩ của hắn, để hắn biết rằng việc hắn muốn thừa kế cổ phần của công ty nhà họ Tiêu gia là chuyện không có khả năng.
“Tôi có ý kiến.” Đào Nguyện mở miệng nói.
“Anh có ý kiến?!” Những người khác còn chưa nói lời nào, Tiêu Dật đã kích động nói: “Tất cả tài sản này đều là của ông nội, ông nội muốn chia thế nào là chuyện của ông. Anh có tư cách gì mà ý kiến ý cò?!”