Editor : Hannah
Lý Xảo khóc trong nhà vệ sinh hồi lâu, tuy rằng từ khi mới ra mắt đã phải chịu rất nhiều uất ức, nhưng đây là lần đầu tiên cô phải trải qua cảm giác tức giận như vậy.
Nhưng chỉ cần cô còn muốn ở lại công ty, tương lai cô sẽ tiếp tục phải chịu những uất ức như vậy, cô biết Đào Nguyện sẽ không dễ dàng buông tha cho cô , bởi vì nếu là cô, cô cũng sẽ không thể buông tha. .
Rửa mặt xong, Lý Xảo bước ra khỏi toilet.
Nhìn thấy Trình Dịch đứng cách đó không xa, Lý Xảo sững sờ một chút, mới bước tới gọi "Anh họ."
Trình Dịch đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cũng nhìn ra Đào Nguyện cố ý muốn chỉnh cô ta "Cùng Đào Nguyện bất hoà?"
"Vâng." Lý Xảo gật đầu. "Em trước đây chỉnh hắn, hắn hiện tại muốn trả thù."
Đối mặt với Trình Dịch, Lý Xảo không có gì phải giấu giếm, tuy rằng cô và Trình Dịch không thân thiết lắm, nhưng ít nhất cũng là người quen.
"Ngày mai đến chỗ tôi nói chi tiết, có thể tôi sẽ giúp cô."
“Thật sao?” Lý Xảo Kinh ngạc nhiên, cô không ngờ Trình Dịch sẽ đề nghị giúp cô, nếu như hắn chịu giúp cô, vậy thì cô thật sự rất may mắn, cũng không phải lo lắng sẽ bị bắt nạt trong công ty.
Trình Dịch cho cô ta số điện thoại của hắn, hẹn thời gian với cô ta xong, hắn xoay người rời đi.
Trình Dịch quay lại phim trường, tiếp theo hắn cùng Đào Nguyện và Trịnh Huyên Lâm có cảnh quay.
Trong cảnh này, Thủy Quân Dao đến gặp Triệu Huyền trong hoa viên, Minh Hiên cũng ở đó, hai người đang nói chuyện uống rượu, Thủy Quân Dao ghen tuông, cố ý nhắm vào Minh Hiên, muốn Triệu Huyền chăm sóc.
Sự lãnh đạm, dịu dàng và tao nhã của Minh Xuân đối lập hoàn toàn với tính khí chua ngoa, nhỏ nhen của Thủy Quân Dao.
Còn Triệu Huyền hiển nhiên là sủng ái Minh Hiên, càng làm cho Thủy Quân Dao ghen tị cùng bất mãn, mà Triệu Huyền cũng an ủi Thủy Quân Dao, dù sao lúc này hắn vẫn yêu Thủy Quân Dao.
Chuyên gia trang điểm đang giúp Đào Nguyện trang điểm và làm tóc, Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch đã ngồi sẵn trong vườn, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hướng Tình hét lên loa phóng thanh để bắt đầu.
Thủy Quân Dao mặc váy dài bước vào Hoa viên, chào Triệu Huyền, "Bệ hạ."
Triệu Huyền không khỏi kinh ngạc bộ dáng của hắn, vươn tay đỡ hắn dậy "Ai thϊếp sao vậy ?."
Minh Hiên nhìn thấy Thủy Quân Dao, đứng dậy nghênh đón "Hoàng hậu nương nương."
“Đương nhiên, thần thϊếp tới tìm bệ hạ.” Thủy Quân Dao liếc mắt nhìn Minh Hiên nói: “Minh đại nhân tuy là thừa tướng, nhưng thường xuyên ra vào thâm cung cung cấm này, e rằng không thích hợp. Là một thừa tướng, ngày nên cùng bệ hạ chia sẻ công việc nhiều hơn, thay vì uống rượu với bệ hạ. "
"Hoàng hậu nói cái gì cũng vô cùng, thừa tướng, bệ hạ......"
“Dừng!” Hướng Tình đột nhiên gọi dừng lại, sau đó nói qua loa “Trình Dịch, chú ý tới ánh mắt của anh, lần này nên thoáng hơn, vẻ mặt cũng đừng quá nghiêm túc. Chuẩn bị , bắt đầu. "
Tranh thủ lúc chuẩn bị cảnh quay, Trịnh Huyên Lâm quan tâm nhìn Đào Nguyện hỏi "Em có mệt không?"
“Cũng may hôm nay không có cảnh khiêu vũ, không mệt lắm.” Đào Nguyện thì thào nói.
Trịnh Huyên Lâm đưa tay về phía trợ lý, trợ lý lập tức chạy tới, mở ra phích nước đưa cho anh .
“ Uống một chút nước cho ẩm cổ họng.” Trịnh Huyên Lâm đưa chén lên miệng cho Đào Nguyện.
Đào Nguyện cầm phích nước nói: "Đợi đoạn này xong rồi uống đi, đỡ phải tô son lại."
“Đặc biệt chuẩn bị cho em, chỉ cần nhấp một ngụm, sau khi uống xong sẽ để chuyên viên trang điểm tới tô son lại .” Trịnh Huyên Lâm híp mắt thúc giục.
Đào Nguyện chỉ có thể cầm cái phích nước, uống một cách cẩn thận, cố gắng không chạm môi vào miệng bình.
Trình Dịch vốn dĩ muốn ấp ủ cảm xúc đợi đến khi bắt đầu cảnh quay, nhưng không khí thân mật của hai người ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng khiến hắn ta càng khó bình tĩnh hơn.
Đào Nguyện nhấp một ngụm nước yến, sau đó trả lại cốc giữ nhiệt cho Trịnh Huyên Lâm, Trịnh Huyên Lâm uống một hớp rồi đưa cho trợ lý.
Bắt đầu quay phim, Trình Dịch cảm xúc không ổn định, nhưng dù sao cũng là một diễn viên thực lực, kỹ năng diễn xuất có thể chịu được khảo nghiệm.
Chỉ là càng về sau, Hướng Tình càng không khỏi nhíu mày, từ biểu hiện của ba người xem ra không có vấn đề gì, Đào Nguyện làm rất tốt, nhưng ngoại trừ cảm xúc của Đào Nguyện, Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch đều không đúng.
Hướng Tình không chỉ quan tâm đến kỹ năng diễn xuất của diễn viên mà còn quan tâm đến cảm xúc họ thể hiện, đó là diễn viên có bị phân tâm và họ có mang lại đầy đủ cảm xúc mà vai diễn cần có hay không, đó là điều cô quan tâm nhất.
Kỹ năng diễn xuất của Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch không chê vào đâu được, nhưng trong mắt Hướng Tình không tìm được cảm giác, không chuyên tâm vào vai diễn, dấu vết diễn có chút nặng nề.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại!” Hướng Tình nói liên tiếp năm chữ, đứng lên nói: “Lại đây."
Ba người đi đến bên cạnh Hướng Tình, Hướng Tình chiếu lại đoạn phim vừa rồi.
"Tự mình nhìn xem diễn xuất của mình đi.” Hướng Tình nói, “Ngoại trừ Đào Nguyện ,Trịnh Huyên Lâm cùng Trình Dịch hai người đều không có cảm xúc. Mặc dù chỉ dựa vào diễn xuất có thể coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu, nhưng cảm xúc không đâu vào đâu, hấp dẫn cũng không có. "
Sau khi Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch xem đoạn diễn lại, mới hiểu rõ tại sao Hướng Tình lại nói như vậy, bọn họ cũng biết khi diễn đã trộn lẫn quá nhiều cảm xúc của chính mình, cho nên Hướng Tình mới nói như vậy, cảm xúc nhân vật không đúng chỗ.
"Các anh có thể làm tốt hơn. Đây là sở trường của các anh. Tôi không cần phải dạy . Nếu các anh còn không biết tìm cảm xúc, tôi cũng không thể dạy." Hướng Tình nói.
Phim truyền hình hàng tuần luôn vội vàng, nhưng Hướng Tình luôn đòi hỏi cao và nếu không đạt yêu cầu cô sẽ bắt làm lại bằng được thì thôi.
Hai người đi tìm chỗ điều chỉnh cảm xúc, Đào Nguyện ngồi ngẩn ngơ một mình.
Trình Dịch thật sự là không khống chế được cảm xúc, còn Trịnh Huyên Lâm xen lẫn vài phần cố ý, anh chỉ muốn Hướng Tình cảm thấy được anh cùng Trình Dịch không thể hiện ra tình cảm , cho dù tổn thương kỹ năng diễn xuất của anh.
Sau khi họ quay lại, cả ba lại bắt đầu quay.
Hướng Tình nhìn màn hình một cách nghiêm túc, sau đó lại cau mày.
“Dừng!” Hướng Tình đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Trình Dịch nói, “Trình Dịch, cảm xúc của anh lúc này nên bình tĩnh hơn, không nên quá mạnh mẽ. Còn chua xót trong mắt anh là sao? Đó là cảm xúc mà Đào Nguyện nên có là cậu ấy ghen tị với hai người, không phải anh với hai người bọn họ, anh đang yêu nhân vật Triệu Huyền. "
Hướng Tình lại quay sang Trịnh Huyên Lâm “Còn anh, anh có tình cảm với Thủy Quân Dao, đúng vậy, nhưng tình yêu mãnh liệt thì không nên bày tỏ ở đây. Anh thấy Đào Nguyện ánh mắt có chút bối rối . Còn có Thủy Quân Dao rõ ràng đang làm phiền anh. Anh về mặt tình cảm nên nghiêng về Minh Hiên hơn, dù an ủi Thủy Quân Dao, nhưng về mặt tình cảm thì nên hướng về Minh Hiên. "
"Hai người, thời gian của tôi đã tiêu hao đủ rồi, hai người có thể đặt cảm xúc vào ngay lập tức và hoàn thành cảnh quay này càng sớm càng tốt được không?"
Cho dù là Trịnh Huyên Lâm hay Trình Dịch, bọn họ đã nhiều năm không bị dạy dỗ như vậy.
Khi đối mặt với Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện, Trình Dịch không thể kiềm chế được tâm trạng ghen tuông của mình, vì vậy hắn không thể thay thế được cảm xúc mà nhân vật phải có.
Chỉ cần Trịnh Huyên Lâm nhìn Đào Nguyện, anh liền không kiềm chế được tình yêu sắp trào ra trong lòng, nhìn Đào Nguyện lại càng có thành kiến
với người khác, đối với anh cũng rất khó khăn, rất khó kiểm soát.
Hướng Tình liếc nhìn bầu trời, mặt trời sắp lặn, bọn họ tâm tình không tốt, có thể sẽ quay đến muộn.
Hướng Tình nói, "Thôi, hôm nay chúng ta tạm dừng công việc, quay phim vào ngày mai. "
“Xin lỗi Hướng Đạo.” Trình Dịch nhanh chóng nói, “Tối nay tôi sẽ bay ra nước ngoài, ngày mai sẽ có buổi thử vai quan trọng.”
“Ra nước ngoài thử vai?” Hướng Tình không vui nhìn hắn hỏi: “Nếu anh đang thử vai, anh sẽ quay ở nước ngoài. Anh định chạy cả hai đầu sao?
“ Cô cứ yên tâm , tôi nhất định sẽ sắp xếp thời gian để không ảnh hưởng đến việc quay phim ở đây.” Trình Dịch nói.
"Nhưng hiện tại anh đã ảnh hưởng đến việc quay phim rồi. Phía sau càng ngày càng có nhiều cảnh quay. Sẽ có hai ba ngày liên tục phải quay ngoại cảnh. Khi không có anh, ai sẽ quay thay anh?" Hướng Tình hỏi.
"Cơ hội này đối với tôi rất quan trọng, tôi..."
“Vậy thì anh không nên tham gia bộ phim truyền hình này!”
Hướng Tình nói, “Ban đầu anh phải đóng phim này , nhưng bây giờ anh nghĩ những cơ hội khác quan trọng hơn. Đối với tôi, không có gì quan trọng hơn bộ phim truyền hình của tôi, anh nghĩ cơ hội khác quan trọng hơn và đó là lựa chọn của anh. "
"Ngày mai tôi sẽ quay tiếp. Anh tới hay không thì tùy." Hướng Tình quay đầu lại quát: " Giải tán!"
Sau khi thay quần áo, Đào Nguyện đi bộ đến chỗ đậu xe, nhưng thay vì lên xe bảo mẫu của công ty, cậu lại lên một chiếc xe khác sau khi nói vài câu với Lưu Vĩnh.
“Hôm nay anh bị sao vậy?” Đào Nguyện hỏi ngay khi bước lên xe, “Anh không giống anh chút nào. Anh là một diễn viên thực lực, kỹ năng diễn xuất thuộc hàng xuất sắc nhất làng giải trí.”
“Không phải là do anh.” Trịnh Huyên Lâm quay mặt lại, nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói “Vừa nhìn thấy ánh mắt của em, anh đã không cảm nhận được sự tồn tại của người khác. "
“Trách em sao?” Đào Nguyện bất lực nhìn anh.
"Đương nhiên phải trách anh" Trịnh Huyên Lâm vòng tay, hôn mạnh lên mặt cậu, "Ai khiến em hấp dẫn mà khiến anh yêu em nhiều như vậy?"
Đào Nguyện ôm eo anh dựa vào vai anh nói: "Anh nói ngày mai Trình Dịch sẽ đến quay phim không? Anh ấy thật sự không nên bỏ qua vai diễn này mà đi nước ngoài thử vai, đúng không? Hướng Đạo nhất định sẽ quay tốt. "
"Dù anh ta có đến hay không, nếu thật sự quyết định chạy hai bên , thì chuyện giảm bớt vai phía sau là điều tất nhiên, còn chúng ta thì diễn xuất như bình thường là được rồi."
Trước khi khởi quay, Trịnh Huyên Lâm không nghĩ rằng mình sẽ bị Trình Dịch ảnh hưởng, nhưng sau khi khởi quay, vì yêu Đào Nguyện nên anh không quan tâm đến những người khác, ngay cả bản thân anh cũng vậy. không ngờ rằng anh sẽ bị ảnh hưởng nhiều vì Đào Nguyện, nhưng anh không khó chịu vì điều đó.
Sau khi cả hai ăn tối, họ làm một hồi thân mật ấm áp trong phòng tắm.
Từ phòng tắm mặc áo ngủ đi ra, Đào Nguyện ngồi ở trên giường hỏi: "Sao anh lại làm làm...? Nếu như ngày mai em làm không tốt, Hướng Đạo nhất định sẽ càng tức giận."
Trịnh Huyên Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu, nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy cậu, dùng đôi môi mềm mại hôn cậu một cái, sau đó nói: "Hãy tập những cảnh làʍ t̠ìиɦ đi. Chúng ta sau này sẽ còn nhiều cảnh như vậy hơn." "
" Anh là diễn viên, yêu cầu khắt khe và tiêu chuẩn cao như vậy? Anh không lo lắng chút nào, bộ phim này có thể bị tạm dừng sao?" Đào Nguyện nhìn anh nói.
“Yêu cầu khắt khe, tiêu chuẩn cao?” Trịnh Huyên Lâm suy nghĩ một chút nói: “Chẳng lẽ anh chưa rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể em sao, chỉ có anh là muốn làʍ t̠ìиɦ sao? Em không muốn sao? "
Trịnh Huyên Lâm hôn lại cậu, Đào Nguyện hôn lại anh theo bản năng, gần như lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, cậu thật sự không thể nói ra rằng cậu không muốn, bởi vì lần nào cũng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thỉnh thoảng còn chủ động dụ dỗ anh.