Edit : Hannah
Đào Nguyện đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay Trịnh Huyên Lâm, chỉ vào cầu trượt nước bên cạnh nói: "Em muốn chơi cái đó."
Trịnh Huyên Lâm còn chưa kịp nói chuyện, Trình Dịch đã hét lên, " Cậu đã nói xong chưa?!"
Lâm Hằng vốn đã nhận ra Đào Nguyện có gì đó không ổn, chỉ đứng nhìn, ngược lại là đối với thái độ của Trình Dịch có chút kinh ngạc, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, thật sự không nhìn ra, hay là giả vờ không nhìn thấy nó?
"Não của cậu bị bệnh sao?! Chúng ta đang ghi hình chương trình, không phải tới đây chơi! Cậu muốn cố ý thì về nhà chơi đi, chúng tôi không bắt buộc phải làm quen với cậu! Cậu ra mắt như thế nào ?!" Trình Dịch chưa bao giờ mất kiểm soát trước ống kính như vậy, cho dù bị máy ảnh chụp lại cũng không sợ hãi.
Cho dù phát sóng không suy giảm, Trình Dịch cũng không lo lắng, bởi vì hắn cảm thấy dù sao phát sóng, Đào Nguyện nhất định phải bị mắng, không phải hắn.
"Tôi nghĩ cậu là người có bệnh? Từ khi biết cậu đang ghi hình chương trình, cậu còn mắng cái gì?!" Trịnh Huyên Lâm cau mày.
"Anh ..." Trình Dịch đỏ bừng cả giận.
Đào Nguyện không để ý đến bọn họ, nắm tay Trịnh Huyên Lâm, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Anh đi cùng em, được không? Làm ơn."
Trịnh Huyên Lâm nhìn vào mắt Đào Nguyện, ánh mắt cầu xin cùng vẻ mặt ủy khuất, thật sự không có chút nào kháng cự.
“ Mọi người lên xe trước, chúng tôi tới sau.” Trịnh Huyên Lâm sau khi nói xong sẽ cùng Đào Nguyện đi theo.
“Trịnh Huyên Lâm!” Trình Dịch kêu lên, “Bây giờ tôi đang ghi hình chương trình, không được phép đi lại công khai. Anh còn chuyên nghiệp một chút sao ?!
“Tôi không nghĩ đó là người đang ghi hình chương trình, đúng không?” Trịnh Huyên Lâm liếc hắn ta một cái rồi đưa Đào Nguyện rời đi.
Trình Dịch ném chai nước trong tay xuống đất, sau đó tức giận quay lưng bước đi.
Lâm Hằng từ phía sau nhìn về phía Trình Dịch, nhất định là thực tức giận.
Trịnh Huyên Lâm đi cùng Đào Nguyện trượt nước, hai người thay quần áo trước khi lên xe trở về.
Bầu không khí trong xe có chút trầm mặc, Trịnh Dịch ngồi ở ghế phụ phía trước, xung quanh áp suất thấp, ai cũng có thể cảm giác được hắn đang tức giận.
Đào Nguyện cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, bởi vì rõ ràng là cậu ta đã gây ra bầu không khí hiện tại.
Sự mệt mỏi ập đến, Đào Nguyện che miệng đánh ngáp, Trịnh Huyên Lâm lập tức quay đầu lại nhìn cậu nói: "Em có mệt không?"
“Không sao đâu.” Đào Nguyện thì thào.
Hôm nay nắng khá to, Trịnh Huyên Lâm nhìn thấy Đào Nguyện đỏ bừng cả mặt, liền lấy khăn giấy ướt ra lau mặt cho cậu, sau khi lau mặt, lại lau tay, nói anh rất ân cần và chăm sóc cho cậu. .
Trình Dịch biết mình nhìn không thấy sẽ không tức giận, cho nên không khỏi từ kính chiếu hậu nhìn cảnh này, vừa nhìn liền tức giận.
Họ quay trở lại sảnh khách sạn để tập trung, nhưng đội khác vẫn chưa đến.
Ngồi ở sảnh được một lúc thì có đội khác đến, mọi người đứng ở giữa sảnh và quay nội dung cuối cùng.
Người dẫn chương trình "Chúc mừng hai bạn đã hoàn thành mọi nhiệm vụ. Dù bên xanh về trước nhưng cuối cùng không phải các bạn đã chiến thắng ..."
Người dẫn chương trình dừng một chút nói: "Kỳ thực trong hai đội có một người rút thẻ ma, cũng đã hoàn thành hết nhiệm vụ được giao, vậy người thắng cuộc chính là ... Đào Nguyện của Đội xanh! Chúc mừng các bạn đã nhận được tất cả tiền thưởng ngày hôm nay! "
Những người khác lộ ra vẻ kinh ngạc cùng kinh ngạc, nhưng thực ra hai người đều lộ ra quá rõ ràng, cho nên trong số tất cả bọn họ, chỉ có Trình Dịch là thực sự kinh ngạc.
Nếu không phải cảm xúc cá nhân quá nghiêm trọng, hắn sẽ không bị cảm xúc chi phối, không nhìn ra được biểu hiện rõ ràng không bình thường của Đào Nguyện, dù sao một người mới đến, dù xuất thân đến đâu cũng không thể hành xử như vậy, trừ phi đúng là trong lòng có một vấn đề, còn loại thói quen này đã được sử dụng trong nhiều chương trình nên anh không thấy, chỉ có thể nói rằng anh không thể không quan tâm đến Trịnh Huyên Lâm.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, .” Đào Nguyện bước ra xin lỗi một vài người, cúi thấp eo, chân thành bày tỏ lời xin lỗi. Đây đều là những thứ phải có trước máy quay, ai đã khiến cậu ấy trở thành người mới, và những thứ này phổ biến hơn còn đại tiền bối thì sao?
Trình Dịch nhìn cậu cúi người xin lỗi , sắc mặt không khỏi dịu đi, cho dù biết cậu cố ý làm nhiệm vụ cũng không thể bình tĩnh được, bởi vì cậu có cố ý hay không, Trịnh Huyên Lâm hoàn toàn không có. Để thích ứng với hành vi của cậu ta, nó làm tổn thương trái tim cậu ta.
Sau khi quay xong, họ về phòng nghỉ ngơi, Đào Nguyện không về phòng mà đi theo Trịnh Huyên Lâm. .
Sau khi đóng cửa phòng, Đào Nguyện nói với anh: "Anh sẽ không tức giận nữa chứ?"
Trịnh Huyên Lâm không nói chuyện, cầm lấy một chai nước trong tủ lạnh, sau đó bước đến sô pha ngồi xuống.
Đào Nguyện cũng bước đến gần anh ngồi xuống, nhìn anh "ghi hình" nghiêng ngả, chính ê-kíp chương trình yêu cầu mình làm cái này thì mình phải làm, nếu không sẽ bị mắng là thiếu chuyên nghiệp đấy. là không có lai lịch lai lịch thì làm sao có tư cách nói hay không ?. "
Trịnh Huyên Lâm bật TV, nhưng vẫn không nói.
Đào Nguyện nắm lấy tay anh nói: "Em đã xin lỗi anh rồi, anh đừng giận em."
Trong nhiệm vụ thứ hai, Trịnh Huyên Lâm đã nhận thấy có điều gì đó không ổn với cậu, càng đi về phía sau, Đào Nguyện càng rõ ràng hơn, nhưng Trịnh Huyên Lâm đã phối hợp với cậu để hoàn thành tất cả nhiệm vụ bây giờ không hẳn là tức giận, mà là cố ý trêu chọc Đào Nguyện, muốn cậu làm nũng với mình.
Còn Đào Nguyện, người đã giả vờ ngốc nghếch và ngọt ngào trước mặt anh, cũng biết rằng anh không thực sự tức giận, nhưng vẫn phối hợp với màn trình diễn của anh.
“Vậy anh làm sao để không tức giận?” Đào Nguyện quay mặt lại để cho anh nhìn chính mình.
“Em đồng ý những gì tôi muốn?” Trịnh Huyên Lâm nhìn cậu hỏi.
“… Nói cho em nghe trước.” Đào Nguyện nói.
“Chúng ta cùng nhau đi tắm nào,” Trịnh Huyên Lâm yêu cầu.
“Chỉ cần anh xoa lưng là được?” Đào Nguyện ngây thơ hỏi.
"Hừm ...." Trịnh Huyên Lâm làm ra một trạng thái suy nghĩ. "Tạm lưng trước đi, chuyện khác nói sau."
“Được.” Đào Nguyện miễn cưỡng đồng ý.
Hai người vào phòng tắm, sau khi châm nước vào, Trịnh Huyên Lâm cởi x lót ngồi vào trong bồn tắm, Đào Nguyện quấn khăn tắm quanh eo, ngồi vào.
Đào Nguyện lấy khăn lau lưng, thầm nghĩ người đàn ông này lưng có cơ bắp, thảo nào lại khỏe như vậy.
Sau khi giúp anh làm ướt lưng, Đào Nguyện dùng ngón tay xoa xoa lưng anh, chạm vào làn da cứng rắn và cứng rắn của anh, Đào Nguyện không khỏi đỏ mặt, bởi vì nhớ tới thế giới vừa rồi, cậu đột nhiên nhớ được anh cảm thấy yêu thương.
Trịnh Huyên Lâm cảm nhận được ngón tay của cậu, trên lưng sờ sờ, trong lòng có chút bối rối, đôi tay này lần trước ở trong phòng thay quần áo đã cho anh rất nhiều thỏa mãn, chỉ riêng đôi tay đã khiến anh thoải mái, nếu là dùng trong những nơi khác, nó sẽ không được ngây ngất? Anh ấy rất muốn thử nó.
Trịnh Huyên Lâm đột nhiên xoay người, ngồi đối mặt với Đào Nguyện.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Đào Nguyện đỏ mặt, bị anh làm cho giật mình.
“Tập hôn đi.” Trịnh Huyên Lâm dùng ngón tay cầm cằm cậu.
“Bây giờ?” Đào Nguyện mở mắt ra nói: “Kỳ thực em đã rất thành thạo rồi, vậy không cần luyện nữa sao?
“ Anh nghĩ rằng em không đủ kỹ năng.” Trịnh Huyên Lâm nói một cách nghiêm túc.
“Thật sao?” Đào Nguyện đột nhiên không rõ.
“Nào.” Trịnh Huyên Lâm ôm cậu giữa hai chân, nâng cằm của cậu lên, hôn lên.
Hai nụ hôn vốn đã rất gần, biết cách làm hài lòng nhau và thỏa mãn bản thân, nhưng lúc này hôn không thể thỏa mãn được, một thân trống rỗng, thân thể muốn trút bỏ, lại muốn nhiều hơn nữa.
Đào Nguyện tựa vào trong ngực Trịnh Huyên Lâm, khăn tắm trên eo trải ra, liền cảm giác được có một bàn tay chạm vào d*c vọng của mình.
"Nói phải, chỉ xoa lưng thôi ..." Đào Nguyện nắm chặt cánh tay anh, rất kiên nhẫn.
Trịnh Huyên Lâm không trả lời cậu.
"Không ..." Đào Nguyện cúi đầu nhìn anh, không nhịn được cong ngón chân lên, một lúc sau mới run lên, cậu nói không, nhưng thân thể lại không muốn từ chối, vẻ mặt thay đổi từ kiên nhẫn để làm mờ., với một số thích thú.
... ... ... ... ... ...
Đào Nguyện mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm trước, ngồi xuống bên giường, há miệng nhúc nhích một chút, cảm thấy cằm vẫn còn nhức, liền hắng giọng khó chịu.
Trịnh Huyên Lâm trước khi đi ra đã nắm lấy cái gối, nằm nghiêng trên giường, nửa mặt vùi vào trong gối.
Trịnh Huyên Lâm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Đào Nguyện đang cuộn tròn trên giường, đi tới bên giường ngồi xuống, vuốt ve đùi hỏi "Làm sao vậy?"
Đào Nguyện bất động không trả lời.
Trịnh Huyên Lâm cảm giác được cậu tâm tình không tốt, liền nằm xuống phía sau xoay người, thấy cậu hai mắt có chút đỏ lên, lập tức lo lắng nói: "Em không khỏe sao?"
Đào Nguyện lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Trịnh Huyên Lâm hôn lên trán cậu.
“Em không nghĩ chúng ta nên như thế này.” Đào Nguyện thì thào.
"Tại sao không nên? Anh đối với ngươi như vậy, không phải tất cả mọi người. Em cũng thích anh, chính là tại sao anh đối với em như thế này, đúng không?"
"Nhưng ..., chúng ta không hẹn hò, chuyện này, chỉ có người yêu l mới làm..."
"Anh theo đuổi em rồi, chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ là người yêu của nhau ngay lập tức."
“Anh đang theo đuổi em?” Đào Nguyện lộ vẻ bối rối.
"Bằng không em nghĩ xem, anh tại sao phải đối với em tốt như vậy? Em thật sự cho rằng chỉ cần em là người mới, anh liền dạy hắn tập hôn sao?"
Đào Nguyện tựa hồ không có lý do gì để phản bác.
Trịnh Huyên Lâm đem cậu ôm vào trong lòng, nói: "Hiện tại, em nhanh lên đồng ý kết giao với anh."
Đào Nguyện im lặng, không trả lời anh ngay.