Edit : Hannah
Đào Nguyện sáng thức dậy tất bật, không có cuộc gọi hay tin nhắn nhỡ nào.
Cậu ngồi trong lớp ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngụy Thế Thành muốn cậu chủ động thuyết phục hay muốn cậu chủ động liên lạc với anh?
Lý Tái Hoa đang giảng ở trên, Đào Nguyện ở dưới ngẩn người, nhưng Lý Tái Hoa cũng không có ý định nhắc nhở, theo ý kiến
của hắn, Đào Nguyện khả năng hội họa của cao đến mức không cần học ở trường nữa. , nhưng cậu ấy vẫn đến đúng giờ Trong lớp. Khoảng cách giữa thiên tài và người bình thường thật đáng ghen tị và bất lực.
Trong mỗi bồn hoa tầng dưới của khoa Tranh Trung đều có một xe hoa hồng hương, phong cảnh như vậy quả thực khó thấy, ngay cả người ngoài trường học cũng đến xem chụp ảnh, nếu thu vé, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều. Để không ảnh hưởng đến sinh viên tham gia lớp học, nhà trường đã phải ban hành quy định, những sinh viên không phải là sinh viên không được phép vào khoa hội họa Trung Quốc, và sinh viên của trường cũng phải xuất trình thẻ sinh viên để vào.
Sau khi tan học, những người sau lại vây quanh, tất cả đều chờ xem xe hương hồng, hôm nay là ngày mười một, bọn họ rất tò mò xe hương hoa hồng đã gửi mười mấy ngày liền sẽ không xuất hiện.
Mười ngày trước, đoàn xe hoa hồng đã đợi trước, chính là hôm nay, bọn họ cũng không thấy đoàn xe hoa hồng xuất hiện, bọn họ đoán chừng không nên giao lại nữa, nhưng bọn họ cũng nghĩ phòng trường hợp hôm nay đến muộn như thế nào. về việc gửi nó? Sẽ rất tiếc nếu họ bỏ lỡ nó, vì vậy họ chỉ đứng đó và chờ đợi.
Sau khi Đào Nguyện bước ra khỏi phòng học, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu, bọn họ không ngừng nhìn cậu đi xuống lầu, sau đó trực tiếp bước ra ngoài, bọn họ chỉ nghĩ đến điều đó, xem ra hôm nay không còn nữa, rõ ràng là không phải cho chính mình. không biết tại sao Có một chút tiếc nuối khi nhiều người đang mơ rằng một ngày nào đó họ sẽ nhận được nó.
Dòng người đi theo Đào Nguyện bước ra, có rất nhiều người nhưng không ai vượt qua được anh, đều ở phía sau anh một khoảng cách, lặng lẽ nhìn anh bước đi, họ cũng hành động vô thức mà không nhận ra. một cảnh, có vẻ như Lão đại đang và một nhóm em trai đông đúc.
Trên con đường chính dẫn vào cổng trường, một chiếc siêu xe sang trọng dừng lại giữa đường, bên cạnh chiếc siêu xe là một người đàn ông cao lớn, chững chạc và đẹp trai.
Đào Nguyện dừng lại, mọi người phía sau cũng dừng lại, mọi người nhìn người đàn ông toát ra vẻ quyến rũ trưởng thành.
Đào Nguyện nghĩ, cuối cùng anh cũng xuất hiện, cậu còn tưởng rằng chờ anh liên hệ .
Đào Nguyện xách hộp tranh bước tới, nhìn anh và nói: "Cảm ơn anh về cỗ xe hoa hồng, nhưng tôi không thể hiểu được những bài thơ anh viết. Xin hãy nói cho tôi biết anh muốn bày tỏ điều gì."
Trên tấm thiệp mà Ngụy Thế Thành đưa cho cậu, mỗi lần cậu viết ra những câu thơ đều là thơ ca ngợϊ ȶìиᏂ cảm, Đào Nguyện có thể hiểu được, nhưng cậu chỉ muốn anh tự mình nói ra.
“Những câu thơ đó chỉ có một ý nghĩa, vậy thì từ nay về sau, anh sẽ theo đuổi em, bởi vì anh thích em.” Vẻ mặt Ngụy Thế Thành rất nghiêm túc.
Khóe miệng Đào Nguyện nhếch lên không tự chủ được, đột nhiên bị tiếng cảm thán vang lên sau lưng làm cho giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ phát hiện phía sau có rất nhiều người. hoàn cảnh xung quanh, vì vậy cậu không tìm thấy nhiều người theo dõi cậu như vậy.
Những lời cảm thán và la hét đó là do Ngụy Thế Thành bất ngờ tỏ tình và không khỏi khiến người ta ghen tị. Người đàn ông này cao ráo, đẹp trai và vóc dáng chuẩn. Anh ta dừng lại bên chiếc siêu xe và tặng hoa hồng 10 ngày liên tiếp. Từ quan điểm của họ giá trị chắc chắn là siêu cao. Được một người đàn ông hấp dẫn như vậy tỏ tình, bất kể đàn ông hay phụ nữ đều sẽ bị cám dỗ.
Đào Nguyện bất lực nhìn những người đó, thực ra bọn họ so với chính mình còn cao hứng hơn, cái gì cũng không biết như chính mình mới là người được tỏ tình.
Đào Nguyện quay đầu nhìn Ngụy Thế Thành nói: "Bắt đầu theo đuổi bây giờ sao? Không phải mười ngày trước đã bắt đầu sao?"
"Trước đây chỉ là thử việc, nhưng bây giờ là theo đuổi chính thức. Anh chưa theo đuổi ai khác, cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên chỉ có thể làm theo từng bước." Ngụy Thế Thành nói.
“Vậy trong bước của anh, anh định làm gì tiếp theo?” Đào Nguyện làm việc chăm chỉ, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười vui vẻ.
“Đương nhiên là anh mời em đi ăn tối, không biết em có thể đồng ý lời mời của anh không?” Ngụy Thế Thành mở cửa xe.
Đào Nguyện giả bộ do dự, liền nghe theo tiếng đi nhanh phía sau, vẫn là cái loại cố ý đè nén giọng nói, như là đang nói chuyện với chính mình.
Với rất nhiều người đang theo dõi, Đào Nguyện không thể ở lại được nữa, bước tới, đưa hộp vẽ và ba lô cho Ngụy Thế Thành, sau đó lên ghế phụ.
Ngụy Thế Thành thu dọn đồ đạc, lên xe từ cửa khác, xoay người lái xe ra khỏi cổng trường.
Những người xem đó rất hào hứng và phấn khích, và cảm thấy như họ đã xem phiên bản trực tiếp của bộ phim thần tượng, và vị chủ tịch hống hách đã đến trường để tỏ tình hay gì đó, thật là đáng ghen tị.
Từ Thiếu Viêm đứng giữa đám đông, không hòa nhịp được với những người xung quanh, họ nhảy lên nhảy xuống bày tỏ cảm xúc thật to, nhưng hắn chỉ đứng ngây ra, trong lòng thì ghen tị và muốn khóc.
Ngụy Thế Thành bao bọc cả một tầng của khách sạn, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, xuyên qua bức tường kính còn có thể nhìn thấy mây mù bên ngoài.
Đào Nguyện chống cằm nói: "Thì ra là ăn thật là ăn. Sức tập trung của anh mạnh hơn em tưởng rất nhiều, Ngụy Thúc Thúc."
“Anh chuyển từ daddy thành chú?” Ngụy Thế Thành đích thân rót cho cậu một ly rượu.
“Bằng không, em nên gọi ngươi là cái gì?” Đào Nguyện tựa hồ đang suy nghĩ. “Anh so với em lớn tuổi như vậy, gọi là chú không phải sao?
“Em gọi anh là daddy” Ngụy Thế Thành nói.
“Không biết xấu hổ, chính mình còn có cha, tại sao phải gọi anh là cha?” Đào Nguyện trợn tròn mắt.
"Các bạn trẻ không có câu nói rằng hãy coi vợ như con gái sao? Em là con trai thì anh coi con như con trai. Trước đây em là con nuôi, còn bây giờ con là con trai của anh sẽ yêu em rất nhiều trong tương lai. "
Ngụy Thế Thành nghiêm túc nói, Đào Nguyện không thể biết anh ta đang nói đùa, nhưng có thể chắc chắn rằng anh ta đang lợi dụng mình.
"Gửi mười bông hồng, em là vợ anh? Anh quả thực là kẻ trục lợi."
"Đừng lo lắng, anh có cả quà đính hôn và của hồi môn, anh sẽ không đối xử tệ bạc với em."
“Anh thật sự nghĩ đến rồi sao?” Đào Nguyện nghiêm túc hỏi “Anh làm như vậy không phải cố ý lừa em lên giường sao? Cảm giác mà em muốn, anh thật sự muốn cho em sao?
"Anh luôn coi tìиɧ ɖu͙© | tình yêu và tình yêu thiêng liêng riêng biệt. Anh cảm thấy rằng sự thỏa mãn về thể chất và sự thỏa mãn về tinh thần không thể được khái quát hóa. Nhưng bây giờ anh cảm thấy rằng anh bị ám ảnh bởi cơ thể của em và không mâu thuẫn với em về mặt tinh thần. Em không chỉ có một -Ngoại hình ưa nhìn, nhưng cũng có tâm hồn thú vị. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất kỹ, vì ứng viên thích hợp nhất đang ở ngay trước mắt anh và có thể thỏa mãn anb cả về thể xác lẫn tinh thần, vậy thì em mới là người thích hợp nhất với tâm hồn. bạn đời. Anh nghĩ anh đã yêu em từ lâu rồi, nhưng phát hiện ra thì hơi muộn. "
Đào Nguyện sững sờ, nghĩ đến nhiều khả năng nhưng không ngờ anh ta lại nói ra câu như thế này, người không có linh hồn là người chết biết đi, trong việc trừ tà thì linh hồn là thể xác chính của con người. .
Vẻ ngoài ưa nhìn thì có muôn ngàn, tâm hồn tốt là có một có ngàn. Vỏ đẹp quan trọng nhưng cũng dễ gây nhàm chán, vì có quá nhiều ngoại hình ưa nhìn khác. Con người có thể phù hợp với linh hồn, một số người, có thể có trong cuộc đời của họ Chưa từng gặp.
Lời tỏ tình hay nhất không phải là anh yêu em, mà là cơ thể thu nhỏ của anh, và tâm hồn anh không thể thiếu em.
Sau bữa ăn, Đào Nguyện được đưa đến phòng tổng thống để nghỉ ngơi.
Đào Nguyện ngồi ở trên giường, nhìn anh hỏi: "Tại sao anh lại đưa em đến đây? Em không đồng ý kết giao với anh."
“Anh không làm gì cả, chỉ muốn ôm em.” Ngụy Thế Thành ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt lấy cậu, nằm xuống giường, vùi đầu vào cổ cậu, ngửi mùi thơm trên cơ thể câu. ” Anh nghĩ anb sắp phát điên lên mất.
Đào Nguyện bị anh ôm chặt trong tay, cảm giác được trên người hơi nóng, không khỏi ôm anh trở lại. "Vậy sao em đợi nhiều ngày như vậy vẫn chưa tới gặp em?"
"Anh muốn suy nghĩ kỹ hơn về tình cảm của anh dành cho em và tương lai của chúng ta. Anh không muốn đối với em quá chiếu lệ, em muốn chắc chắn rằng liệu em có thể thực sự dành cho anh một mối quan hệ chân thành và chân thành nhất hay không."
"Vậy thì anb đã tính ra chưa?"
"Càng nghĩ về điều đó, anh càng phát hiện ra rằng anh đã thích em rồi. Anh không muốn để em đi, và anh sẽ không bao giờ buông tay. Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, cả trái tim và cả anh nữa."
“Em cũng vậy…, em rất thích anh.” Đào Nguyện nhắm mắt cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của anh, dù chỉ giữ thế này mà không làm gì khác, cậu cũng cảm thấy rất thỏa mãn và thích thú.
Cả hai ở trong phòng cả đêm, nhưng họ không làm gì cả.
Chiều ngày hôm sau, Ngụy Thế Thành tiễn cậu đến trường.
“Em lên lớp, tạm biệt Ngụy Thế Thành.” Đào Nguyện cởi dây an toàn, quàng cổ Ngụy Thế Thành, hôn lên mặt anh.
“Anh gọi em là gì?” Ngụy Thế Thành véo cằm hỏi.
“Trên giường chỉ gọi hắn là daddy là được rồi.” Đào Nguyện dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, cả đêm qua bọn họ không ngủ, nói rất nhiều chuyện, .
"Trước kia thuận lợi gọi là daddy, bây giờ đỡ đầu đã trở thành con trai thật rồi, còn không nói nữa sao?"
“Tạm biệt daddy.” Để không làm chậm thời gian, Đào Nguyện hôn nhanh lên má anh một cái, sau đó nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.
Đào Nguyện vừa bước vào cổng trường đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ngụy Thế Thành đến trường để tỏ tình, cậu bị nhiều học sinh chụp ảnh và tung lên mạng, ngay lập tức nó đã trở thành tiêu đề của các ấn bản thương mại và giải trí.
Trước sự dò hỏi của giới truyền thông, người phát ngôn chính thức của Ngụy thị Group đã thừa nhận sự việc và cho biết cả hai đang hẹn hò với mục đích kết hôn.
Đây là một tin khá sốc, không ai trong tập đoàn Ngụy thị là không biết Ngụy Thế Thành cũng đã từng phỏng vấn và xuất hiện trên bản tin, lúc đó nói rằng họ bị một mảnh lớn mê hoặc, đi đâu cũng có người. , và có rất nhiều người đẹp trai, nhưng không phải đàn ông đẹp trai, giàu có, có năng lực và hấp dẫn.
Còn Đào Nguyện là một thiên tài cờ vây có tương lai tươi sáng và trẻ trung xinh đẹp.
Vì vậy, mọi người cảm thấy dùng Vương Tử và Lọ Lem để miêu tả họ là không phù hợp.
Thế giới vẫn rất cởi mở tình cảm, tình yêu đồng giới là chuyện bình thường, khoảng cách tuổi tác không thành vấn đề, chỉ cần đôi bên không vướng bận, không có chuyện tiểu nhân, phản bội thì thôi. Hầu hết mọi người đều tỏ thái độ chúc phúc, dù sao thì cả hai trông rất quyến rũ, ngoại hình thì cho rằng họ rất xứng đôi vừa lứa.
Đào Nguyện vừa lên lầu liền nhìn thấy Từ Thiếu Viêm đang đứng dựa vào tường, Từ Thiếu Viêm cũng quay đầu lại nhìn thấy, lập tức đứng ở hành lang chặn lại.
“Caaju làm sao vậy?” Đào Nguyện ngây người hỏi.
“ Cậu đang được Ngụy tổng nuôi dưỡng?” Từ Thiếu Viêm dùng một câu chất vấn, nhưng ánh mắt lại dương quang.
“Bộ não của cậu làm bằng gì vậy?” Đào Nguyện nhìn hắn thông cảm “Vì chỉ số IQ của cậu quá thấp, vậy nên tôi sẽ tỏ ra tử tế và giải thích cho cậu. Đáng lẽ hôm qua cậu phải xem, Ngụy tổng đến trường để tỏ tình với tôi rằng anh ấy muốn theo đuổi tôi. Trước khi tôi hứa theo đuổi, anh ấy là người cầu hôn tôi. Sau khi tôi đồng ý kết giao với anh ấy, anh ấy đã là người yêu của tôi mối quan hệ là một mối quan hệ lãng mạn? Mối quan hệ giả tạo của cậu và Lưu Tử Kiệt có phải là một mối quan hệ bình thường? "
“Cho dù bây giờ không được nuôi dưỡng thì trước đây cũng phải được nuôi dưỡng, bằng không thì lấy đâu ra tiền?” Từ Thiếu Viêm không chịu thua, hắn chỉ muốn chứng minh hai người không phải quan hệ bình thường.
"Tiền của tôi ở đâu ra, tôi có cần giải thích cho cậu không? Cậu cho rằng cậu là cảnh sát sao?" Đào Nguyện nói, "Cho dù cậu là cảnh sát, tất cả thu nhập của tôi đều là hợp pháp. Cậu có tư cách gì để điều tra Tôi không? Cậu biết rằng tôi bây giờ Bức tranh có giá bao nhiêu? Cậu có biết tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền khi tham gia trò chơi cờ vây không? Hãy kiểm tra tin tức nếu tôi không biết. Ngoài ra, ngay cả khi tôi được chăm sóc của, nó có liên quan gì đến cậu không? Cậu có thể làm gì nếu cậu chứng minh được điều đó? "
“Thiếu Viêm, lần này bạn thật sự quá đáng.” Một bạn nữ bước tới nói, “ công ty đã thừa nhận họ hẹn hò với mục đích kết hôn. Tin tức được đưa ra, và bạn nhất quyết nói vậy. "
Các bạn học đang xem cũng đều tán đồng bọn họ, quan hệ gì cũng không thấy, không giấu diếm, ai sẽ xưng là fan lớn như vậy, trực tiếp thừa nhận quan hệ là dựa vào hôn nhân?
"Theo tôi, lẽ ra cha của cậu không bớt quan tâm đến người khác, chỉ cần cậu nhìn thấy tuổi tác chênh lệch quá lớn, liền cảm thấy bị quan tâm, không phải quan hệ bình thường." Đào Nguyện nói. rằng sau khi tiến lên hai bước, anh ấy nói "Nói cách khác, cậu chỉ không thể nhìn thấy tôi tốt, bởi vì tôi là người đã bố thí cho cậu, và cậu đã cố gắng mọi thứ có thể, nhưng cậu không thể dẫm lên tôi nên ghen tuông không hòa, còn có một nguyên nhân khác, chính là Lưu Tử Kiệt hoàn toàn không thích cậu. Cái gọi là tình yêu của cậu chỉ là cố ý ảo tưởng mà thôi. "
Tinh thần của Từ Thiếu Viêm lại suy sụp, tái nhợt đứng đó, nhưng không có ai đến an ủi như trước.