Edit : Hannah
Ngụy Thế Thành sáng mai có cuộc họp, không thể ở trong trà quán qua đêm, ba lần sau ôm Đào Nguyện vào lòng nhào nặn một hồi, mới buông ra nhặt quần áo trên đất. .
Kích động | Sau cuộc yêu, trí não và cơ thể của Ngụy Thế Thành bình tĩnh trở lại, anh cảm thấy đây là món quà của Trần tổng để lấy lòng anh nhưng anh khá hài lòng với món quà này, thậm chí bản thân cũng rất hài lòng. Vì vậy anh quyết định làm cất giữ món quà này để anh ấy chỉ có thể thưởng thức nó.
Khi Ngụy Thế Thành đang mặc nội y, Đào Nguyện cũng nhặt quần áo lên mặc vào, những vết đỏ trên người khiến cậu xấu hổ, lần đầu tiên trong quá khứ và cả cuộc đời này, cậu cho nó như thế này, Tuy rằng quá trình này có chút kích động, nhưng Ngụy Thế Thành bất luận là ngoại hình hay các phương diện khác đều là một nam nhân tuyệt đỉnh, coi như lấy tiền mà đưa cho hắn một con điếm, không phải hắn tự râm mà nghĩ. Bằng cách này, Đào Nguyện cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi Ngụy Thế Thành mặc quần áo vào, ngồi bên cạnh Đào Nguyện, vuốt ve khuôn mặt của cậu nói: "Em nhận ra cha nuôi. Từ nay cha nuôi nuôi cho em. Cần bao nhiêu tiền sẽ giao cho em. "
Sau khi quan hệ giữa hai người bọn họ, Ngụy Thế Thành nói gì công nhận cậu là con đỡ đầu chắc chắn không phải là con đỡ đầu theo đúng nghĩa ,nên cha của nguyên chủ để con trai nhận Ngụy Thế Thành làm cha nuôi, muốn leo Ngụy Thế Thành , nhưng hồi đó việc kinh doanh của Ngụy Thế Thành không được như ý.
Nhưng kể từ vài năm trở lại đây, cha nuôi và con nuôi đã thay đổi thị hiếu, và có một lớp ý nghĩa quan hệ khó hiểu khác.
“Quản lý nói chỉ cần tôi phục vụ anh lần này , còn chưa nói sau này sẽ hầu hạ anh.” Đào Nguyện cúi đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Em chỉ nghe quản lý của mình?” Ngụy Thế Thành bất mãn nói.
“Không phải là vấn đề nghe lời ai, mà trước đây tôi chỉ hứa hầu hạ ngươi một lần, cho nên tôi chỉ nhận tiền một lần.” Đào Nguyện cố gắng thể hiện ra tính cách nguyên chủ, lạnh lùng cao ngạo, cao quý. Tuy rằng sau khi quan hệ, có vẻ không còn tự tin để diễn lại như vậy, nhưng cậu không thể nhượng bộ ngay lập tức, điều này không phù hợp với tính cách của nguyên chủ. Đào Nguyện vẫn nghĩ muốn tiến vào, vì vậy cậu tiếp tục màn trình diễn của mình.
“Em có thể không biết rõ tính cách của tôi, em có biết tại sao quản lý của em không cho em nói chuyện lại với tôi không?” Ngụy Thế Thành hỏi.
“Bởi vì anh giàu có, quyền thế và rất có năng lực, không thể xúc phạm anh.” Đào Nguyện đáp.
“Chắc chắn rồi, em chỉ biết một chút thôi, nhưng không thành vấn đề. Sau này em sẽ hiểu.” Ngụy Thế Thành hôn lên khóe miệng caju, sau đó nhìn vào mắt cậu nói, “Tôi không thích ép buộc những người khác về vấn đề này. Yêu tôi là điều tốt và em chỉ có thể theo tôi là . "
Đào Nguyện chớp nhanh mắt hỏi: "Vậy thì mối quan hệ này kết thúc khi nào?"
“Khi tôi nói kết thúc, chuyện sẽ qua.” Ngụy Thế Thành đã quen với điều đó, vì đã đem trái tim của mình cho hắn nên hắn không thể dễ dàng kết thúc được. ”Trong thời gian làm con nuôi cho tôi, chính là không được phép yêu người khác. Quan hệ, biết chưa?. "
"Hiểu rồi ..." Đào Nguyện trầm giọng đáp.
“Đi thôi, tôi sẽ đưa em trở về.” Ngụy Thế Thành chạm vào khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của cậu, cái chạm nhẹ nhàng khiến cậu có chút miễn cưỡng muốn rút lòng bàn tay ra.
Đào Nguyện vốn dĩ muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy được nửa đường thì lập tức ngồi lại, mặt đỏ bừng như bị tạt nước.
"Sao vậy? Em không thoải mái sao?" Ngụy Thế Thành quan tâm hỏi.
“Anh, được không, xuống lầu đợi tôi trước.” Đào Nguyện xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Ngụy Thế Thành làm sao có thể để cậu ở đây một mình, hay khi cậu rõ ràng có chuyện không ổn.
"... Của anh, của anh ...." Đào Nguyện ấn bụng, cuối cùng ép mình nói "của anh ..., Còn ở bên trong."
Ngụy Thế Thành mới nhớ ra, đột nhiên nói: "Đúng vậy, bên trong vẫn còn rất nhiều. Nếu là con gái, lần này có thể mang thai."
“Anh đi ra ngoài trước, lát nữa tôi đi sau.” Đào Nguyện đẩy anh.
“Anh sẽ giúp em.” Ngụy Thế Thành chưa từng làm chuyện như thế này cho người khác nên cũng không có kinh nghiệm, nhưng vì đứa trẻ trong tay, anh không chỉ sẵn lòng ngoại lệ, mà còn cảm thấy khá thú vị, thậm chí. bản thân anh ấy cảm thấy không thể tin được.
Khi Ngụy Thế Thành và Đào Nguyện xuống lầu, giám đốc Ngũ cũng đưa mọi người ngồi ở sảnh dưới lầu, còn lo Đào Nguyện sẽ chọc giận Ngụy Thế Thành, liền đi lên chào Ngụy Thế Thành.
Tiếng đàn đã dừng lại, hai người ở một mình trên đó suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần nhìn khuôn mặt xấu hổ ngẩng lên của Đào Nguyện lúc này, họ biết rằng chuyện đáng lẽ phải xảy ra chắc chắn đã xảy ra.
Đào Nguyện bước đi có chút khó khăn, thắt lưng hơi đau, lần đầu tiên thăm khám kỹ lưỡng vẫn có chút không thoải mái, những người canh giữ phía dưới này đều biết phía trên đang làm gì, lại bị bọn họ dõi mắt, lúc này Đào Nguyện đương nhiên là xấu hổ ngẩng đầu lên.
Sau khi đưa hai người lên xe, nhìn chiếc xe đi xa, giám đốc Ngũ cảm thấy Ngụy Thế Thành muốn đích thân đưa Đào Nguyện trở lại, có vẻ khá hài lòng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm xoa xoa cái cổ đau nhức. Đi vào trong, nghĩ đến cuối cùng cũng ngủ một giấc.
Ngụy Thế Thành đưa Đào Nguyện về, dùng sức hôn lên môi cậu, hôn mười phút liền không buông tha cậu.
Đào Nguyện cảm thấy môi mình sắp vỡ ra, nóng rát, chỉ cần hôn anh là được rồi, mặc dù anh hôn càng lúc càng mạnh, như thể anh đang muốn ăn cả môi và lưỡi của cậu vào bụng, nhưng là. Không chịu nổi, nhưng không biết từ lúc nào bàn tay anh đã luồn vào trong quần áo, từ từ trượt sang nhào nặn mạnh mẽ, Đào Nguyện cảm thấy làn da bị cọ xát nóng rực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Nó dần dần tăng lên.
Ngụy Thế Thành cuối cùng cũng buông môi Đào Nguyện ra, nhìn đôi môi hồng nhuận ban đầu của mình đã biến thành màu đỏ hồng hấp dẫn hơn, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.
“Anh nên để em xuống xe, nếu không trời sẽ sáng.” Nhìn thấy khát vọng trong mắt anh, Đào Nguyện đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Ngụy Thế Thành nói với Đào Nguyện, "Hai ngày nữa tôi sẽ phái người đến đón."
Mặc dù ghế sau xe là không gian độc lập, lời nói của hai người sẽ không bị người thứ ba nghe thấy, Đào Nguyện vẫn đỏ mặt, nhưng lúc này, cậu chỉ có thể đối phó anh trước, bằng không thì thôi. " không biết khi nào mới được phép kéo hắn Chủ động thả người, có thể khi có hứng thú lại phải làm lại trên xe.
“Hiểu rồi, làm ơn cho em về sớm.” Đào Nguyện cố hết sức làm ra vẻ mặt ngây ngô, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ cầu nguyện.
“Đi.” Ngụy Thế Thành cảm thấy trong lòng chưa hết sảng khoái nên không muốn buông tay, quyết định lần sau đưa cậu đến gặp, nhất định phải ngủ đủ rồi mới để cậu đi.
Đào Nguyện cuối cùng cũng rời đi trở về nơi ở của mình, sau khi vào nhà, cậu lặng lẽ mở cửa phòng Đào Diệc, cầm ngọn đèn Tiểu Dạ trên đầu giường, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. ra cửa khi cậu ta nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của nhóc. Quay trở lại phòng của mình.
Sau khi tắm xong trong phòng tắm trong phòng, Đào Nguyện mệt mỏi nằm trên giường, thầm nghĩ kinh doanh loại thịt | thân thể này quả thực không dễ dàng chút nào, đặc biệt người mà anh ta bán đứng là một người có cá tính mạnh mẽ và một cơ thể cường tráng.
Đào Nguyện nhắm mắt mở hệ thống thì thấy nụ ban đầu đã mọc lên một nụ hồng nhỏ, nụ này tượng trưng cho mức độ tiến triển của mối quan hệ giữa anh và Ngụy Thế Thành, một nụ nhỏ đã lớn chứng tỏ Ngụy Thế Thành. đã cảm nhận được một chút về cậu , nhưng vẫn còn khoảng cách giữa việc yêu cậu.
Cậu nhớ lại những gì cậu đã nói một cách có hệ thống. Khi hoa đào nở, mức độ cởi mở thể hiện mức độ mà mục tiêu của chiến lược yêu cậu. Nhưng chỉ sau khi mối quan hệ giữa cậu và mục tiêu của chiến lược hoàn tất, thì đào hoa sẽ nở rộ, vì vậy trong vở kịch này, cậu Định đóng vai cả một đời người.
Khi bật chức năng phục hồi cơ thể trong hệ thống, Đào Nguyện chìm vào giấc ngủ sâu, dưới sự phục hồi của hệ thống, khi ngủ sẽ không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy sảng khoái.
Từ khi Đào Nguyện được Ngụy Thế Thành chăm sóc, cậu tự nhiên không còn thiếu tiền, không còn phải đi quán trà kiếm tiền, tối về ở nhà với em trai, vẽ tranh hoặc dạy thêm. Đào Nguyện hay chờ người đến đón. Cuộc thi vẽ tranh Cúp Thiếu niên ngày càng đến gần, cậu đã sẵn sàng gửi bài dự thi của mình.
Ngụy Thế Thành nói hai ngày nữa sẽ đến đón, nhưng hôm sau đã bay ra nước ngoài, ngày trở về chưa chắc chắn nên Đào Nguyện cũng thoải mái hơn.
“ Đào Nguyện, đi với tôi.” Hồ Văn Sơn thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi phòng học.
Đào Nguyện cầm theo hộp tranh, Hồ Văn Sơn đi thẳng vào phòng làm việc, Đào Nguyện theo sau anh ta.
“Đóng cửa lại.” Hồ Văn Sơn đặt hộp vẽ xuống, ngồi xuống sau bàn làm việc, đây là phòng làm việc một người, ngoài hai người ra thì không còn ai.
Sau khi đóng cửa, Đào Nguyện đứng trước bàn của Hồ Văn Sơn, chờ anh ta nói gì đó.
"Gần đây cậu học rất tốt. Không chỉ học hành tiến bộ rất nhiều mà còn biết kính trọng thầy cô hơn trước." Hồ Văn Sơn mấy lần cố tình chọc giận Đào Nguyện, nhưng đều không thành. đang đối mặt với cậu tựa như một khối băng lạnh lùng cứng rắn Hồ Văn Sơn trong lòng lo lắng, tức giận, xem Thiếu niên tranh cúp càng ngày càng gần, hắn đã được giao phó trung thành, vì hắn không thể cho phép cậu ta không thể cạnh tranh, vì vậy anh ta phải sử dụng các phương pháp khác.
Đào Nguyện vẫn vô cảm như thường lệ, chờ anh nói tiếp.
"Cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc dành cho lứa tuổi thiếu niên sắp bắt đầu. Cậu luôn nằm trong số những người giỏi nhất trong lớp của chúng ta. Tôi nghĩ cậu có khả năng chiến thắng rất cao trong cuộc thi này. Thành tích gần đây của cậu rất tốt, và sự tiến bộ của cậu rất tốt. Tuyệt vời, vì vậy tôi quyết định hướng dẫn riêng cho cậu để cậu có nhiều khả năng giành được giải thưởng hơn. "
"Thầy bảo tôi có tiến bộ ở chỗ nào? Thầy không phải luôn nói tác phẩm của tôi thiếu chất lượng nghệ thuật sao? Từ Thiếu Viêm càng thêm lạc quan, sao đột nhiên muốn hướng dẫn một mình tôi?" Đào Nguyện khó hiểu. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng không có so với nguyên chủ thể hiện ra tài năng hội họa tốt hơn, có thể thấy hắn có tiến bộ sẽ có ma, trong lòng hắn cũng có ma, nếu không hắn sẽ không nói những lời này.
Hồ Văn Sơn lúng túng hắng giọng nói: "Kỹ năng cơ bản của cậu đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn còn thiếu kỹ thuật thể hiện, nên tôi muốn hướng dẫn cụ thể để cậu có khả năng chiến thắng cao hơn. Còn Từ Thiếu Viêm. , Tôi đã kèm cặp cậu ấy rồi. Cậu ấy cũng giống như cậu và khả năng chiến thắng là rất cao. Nhưng cuộc thi là để chọn ra ba người đứng đầu. Là giáo viên dạy vẽ tranh của cậu, tất nhiên tôi hy vọng rằng tất cả các cậu đều có thể giành chiến thắng giải thưởng. Đó là lý do tại sao đã hướng dẫn riêng cho cậu. "
"Tại sao thầy cảm thấy có thể hướng dẫn tôi nghệ thuật? Thầy không đủ thể hiện năng khiếu nghệ thuật, liền ở trong trường làm giáo viên, không phải sao?"
Hồ Văn Sơn sắc mặt lập tức trở nên xấu xa, kìm nén tức giận nói: "tôi hảo tâm hướng cậu đoạt giải, cậu nhưng là ở đây chế nhạo tôi. Tôi vừa rồi nói cậu học lễ kính sư phụ càng nhiều hơn trước, và cậu cũng vậy. "
"Thực ra tôi không cần sự hướng dẫn riêng của thầy. Cảm ơn tấm lòng của thầy" Đào Nguyện nói.
“Ý của cậu là?” Hồ Văn Sơn một mặt nói thẳng, “ Thầy hảo tâm hướng dẫn cậu, cậu còn muốn từ chối?
"Vậy thầy định bắt buộc tôi phải hướng dẫn tôi, cũng không thể từ chối đúng không?"
"Thầy là vì lợi ích của chính thầy."
"Em hiểu rồi, chi phí cho thầy hướng dẫn là bao nhiêu?"
Hồ Văn Sơn sững người một lúc, nói: "Phí hướng dẫn? ... Cái này không cần thiết. Là giáo viên dạy vẽ của cậu, tôi cũng là hiệu trưởng. Việc hướng dẫn học sinh cá biệt là chuyện nên làm."
“ Thầy ngày thường rất ghét tôi, nay đột nhiên muốn hướng dẫn một mình tôi. cũng không muốn tính tiền, còn có mục đích khác sao?” Đào Nguyện vẻ mặt khó hiểu.
Hồ Văn Sơn nghĩ thầm nghĩ muốn áp phí, nhưng nghĩ như vậy cũng không tệ, tốt hơn là nghĩ hắn có mục đích khác.
"Đừng bận tâm đến phí hướng dẫn, nếu có hứng thú có thể tặng cô giáo một món quà tượng trưng "
"Không biết sư phụ thích cái gì, nhưng vì thầy phải hướng dẫn một mình tôi và yêu cầu tôi tặng quà ..." Đào Nguyện lấy điện thoại di động ra hỏi sau khi chuyển khoản, "Tiền có đủ mua không? quà cho thầy? "Nếu đủ, thầy có thể chọn món quà mà thầy thích một mình."
Hồ Văn Sơn cầm điện thoại lên, nhìn thấy số tiền chuyển khoản, trong lòng có chút kinh hãi, nghĩ thông tin trước đó là sai, tên nhóc này không thiếu tiền chút nào, lại hào phóng như vậy.
"Đủ rồi, đối với tiền quà của cậu, thầy sẽ hướng dẫn kỹ càng, cậu đừng lo lắng."
Để ngăn chặn tình trạng giáo viên dạy học sinh không nghiêm túc, chỉ muốn thu tiền dạy thêm, nhà trường có quy định giáo viên ở trường không được thu tiền riêng của học sinh, Hồ Văn Sơn đã nhận tiền của Đào Nguyện, tương đương với có tay cầm Trong tay, Hồ Văn Sơn không thể nào biết được điều này.
Nhưng cậu không lo lắng, vì cậu cũng đã làm theo hướng dẫn trên, khi xảy ra chuyện sẽ có người lo cho cậu, lẽ nào cậu còn lo lắng về những điều mà một học sinh không có hậu thuẫn, không có nền tảng có thể làm được với cậu? Nếu ngươi báo hắn, không thể để cho hắn gặp rắc rối, chính mình gặp rắc rối sẽ là chính mình.