Edit : Hannah
Hai ngày sau tiệc sinh nhật của Kỷ lão tổ đã đến, giới thượng lưu của thành phố A cũng trở nên sôi động.
Cùng ngày, Tề Tiêu nhờ Cao Nham sai người may một bộ y phục cho Bạch Thần.
Bộ lễ phục màu trắng được may chỉnh chu trên người Bạch Thần, khuôn mặt tinh xảo sáng như trăng, đường cong của eo hơi tụ lại khiến cho vòng eo mảnh khảnh của Bạch Thần càng bị siết chặt hơn, hai chân thẳng tắp nằm dưới quần áo nhìn dài thẳng tắp, Bạch Thần thoạt nhìn giống như một tiểu hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Hệ thống: [ Cậu chủ nhỏ, ngươi thật đẹp.]
Bạch Thần nhìn đôi mắt lãnh đạm trong gương dần dần trở nên ấm áp, tự đắc nói: 【Anh đưa cái này cho ta, đương nhiên là nhìn rất đẹp.】
Hệ thống thấy Bạch Thần càng ngày càng vui vẻ, trong lòng an tâm: [ ký chủ bây giờ thật tốt.]
[Hả?] Bạch Thần thắc mắc.
Hệ thống vội vàng lưu lại: 【ta đêm nay muốn gặp lão tử của người, ký chủ chuẩn bị xong chưa.】
Bạch Thần nghĩ đến `` Quy tắc hướng dẫn vợ xem cha mẹ "" mà hệ thống đã làm cho cậu quen thuộc trong hai ngày qua, liền gật đầu.
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên Nguyên?” Gõ cửa, giọng nói của mẹ Lục truyền đến, “Mẹ vào nha?
"Ừm."
Mẹ Lục đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua Bạch Thần đang đứng trước gương soi toàn thân, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. “Quả nhiên là con trai của ta, mặc bộ này trông giống như một tiểu hoàng tử. "
“Không không.” mẹ Lục lập tức phủ nhận, “Nguyên Nguyên nhà ta vốn là tiểu hoàng tử.”
“Mẹ hôm nay trông cũng rất đẹp.” Bạch Thần nói.
Hôm nay mẹ Lục mặc một bộ sườn xám rất cổ điển, những đường cong tinh xảo đều lộ ra dưới đường nét của sườn xám, mái tóc dài được búi lên, trang điểm thanh tú làm nổi bật mọi ưu điểm trên gương mặt, cả người nhìn trẻ hơn vài tuổi, xinh đẹp và dịu dàng.
Lục mụ mụ che miệng cười tủm tỉm nói: "Thật sự là tri kỷ của mẹ."
Mẹ Lục thân mật nắm tay Bạch Thần, hai người cùng nhau đi xuống lầu, lúc này bà Lục và Đường Thanh vừa mới xuất viện đã mặc quần áo xong đang đợi cả hai ở sảnh.
Đường Thanh nhìn bộ đồ cao cấp của Bạch Thần, trong mắt lóe lên một tia ghen tị.
Che giấu cảm xúc không nên có trong mắt, Đường Thanh Lộ nở nụ cười và cường điệu khen ngợi: "Mẹ và anh trai hôm nay giống hệt hoàng hậu và Vương Tử trong truyện cổ tích. Họ thật đẹp đôi."
Đôi mắt hắn sáng ngời, và giọng điệu chân thành.
Mẹ Lục cúi đầu cười, đôi mắt rũ xuống vẻ chán ghét, khi nhìn lên đã hiện ra ý cười ôn nhu: "Tiểu Thanh miệng thật ngọt, mẹ rất thích."
Nhìn thấy thái độ dịu dàng thân mật của mẹ Lục , Đường Thanh trong lòng tràn đầy vui mừng.
Trong ba ngày ở bệnh viện, Đường Thanh hoang mang lo sợ mình sẽ mất đi tất cả những gì hiện có, cho đến khi Triệu Quân gửi tin xét nghiệm quan hệ cha con đã được thay thế thành công một lần nữa, hắn mới thu hết can đảm rời khỏi bệnh viện.
Quả nhiên trở về Lục gia, thân phận của hắn vẫn như cũ, thậm chí so với lúc trước còn tiến thêm một bước.
Hắn ta dò hỏi thì ra là lúc ở bệnh viện bà Lục đang làm thêm gì,mẹ Lục không có vào bệnh viện thăm hắn vì công ty làm thêm , định đến thăm nhưng bị bắt đi được một người bạn của Bạch Thần chăm sóc.
Tin tức này khiến cho trong lòng Đường Thanh vô cùng buông lỏng, bây giờ ba mẹ Lục dẫn hắn đi dự tiệc sinh nhật của Kỷ lão gia, càng làm cho Đường Thanh tin tưởng thân phận của hắn không bị bại lộ.
Xe chậm rãi chạy trên đường, nửa giờ sau mới dừng lại trước biệt thự Kỷ gia.
Người gác cửa kiểm tra thư mời rồi dẫn Bạch Thần vào đại sảnh.
Kỷ gia rất lớn, trang trí theo phong cách cổ kính, mang phong cách cổ điển, khí chất văn hóa rất nồng đậm, khiến người ta nhìn thoáng qua cũng biết đây là một gia đình khoa bảng.
Lễ sinh nhật lần thứ 80 của Kỷ lão rất truyền thống, có 80 bàn thờ tám vị thần bất tử trực tiếp trong sảnh và sân.
Những người hầu và bồi bàn mặc trang phục đồng phục và vội vã chạy qua sảnh.
Còn khoảng 1 tiếng nữa là đến bữa tiệc, lúc này hầu hết mọi người đã đến sớm và chào hỏi lễ phép, tuy nhiên hầu hết mọi người đều thỉnh thoảng nhìn lên lầu, không biết là muốn gặp Kỷ lão hay huyền. chủ nhân Tề gia, Tề Tiêu.
Có người trong đám người nhìn thấy bốn người Bạch Thần sốt sắng, liền nhiệt tình bước tới chào hỏi ba mẹ Lục , cuối cùng tán thưởng Bạch Thần và Đường Thanh đang đứng sang một bên.
Có người thứ nhất đi qua, có người thứ hai, ở thành phố A, tập đoàn Lục thị và tập đoàn Triệu thị vững vàng ở khu buôn bán như hai ngọn núi lớn, nhà giàu ai cũng muốn tới gần. nó không biết rằng có bao nhiêu.
Trong chốc lát, xung quanh bốn người trở nên sôi động.
"Tùng Nguyên, anh đây."
Bạch Thần đang loay hoay đối phó với những lời chào hỏi nồng nhiệt của các bên, bỗng nhiên bị vỗ một cái vào vai, quay đầu lại thì thấy Kỷ Văn Hiên đang nháy mắt với mình.
Bạch Thần vô thức nhìn về phía sau Kỷ Văn Hiên, Tề Tiêu không có ở đó.
Một tia mất mát thoáng qua trong mắt cậu, và khóe miệng cậu hơi cong lên.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Tề Tiêu ngay khi tới Kỷ gia, nhưng là Bạch Thần dừng ở đây hồi lâu vẫn không thấy Tề Tiêu.
Bạch Thần trong lòng có chút đờ đẫn.
Hệ thống nói rằng đây là một hiệu suất không hài lòng.
Kỷ Văn Hiên khả năng quan sát từ ngữ và màu sắc tuyệt vời, làm sao có thể không nhìn ra được Bạch Thần thay đổi cảm xúc.
Anh cười thầm trong lòng, anh dâu họ của anh thật là bám người, chẳng trách anh họ Diêm Vương khi gặp anh lại như biến thành người khác, nhưng anh thật sự muốn có một cô bạn gái vừa bám vừa ngọt ngào như vậy.
“Lục Bá Phụ Lục bá mẫu, buổi tối tốt lành.” Kỷ Văn Hiên nhiệt liệt chào hỏi.
Ba mẹ Lục có ấn tượng tốt với Kỷ Văn Hiên, lập tức tươi cười chào hỏi.
Cùng ba mẹ Lục nói vài câu, Kỷ Văn Hiên đi vào chủ đề, "chái đã mấy ngày không gặp Tùng Nguyên."
“Thế nào.” mẹ Lục mỉm cười, nhìn Bạch Thần nói: “Cùng Văn Hiên Hảo Hảo chơi đi.” Sau đó nói với Kỷ Văn Hiên: “Làm phiền Văn Hiên. Chăm sóc Nguyên.”
“ tất nhiên.” Kỷ Văn Hiên cười đáp một tiếng, ra hiệu gọi quản gia, “ Bác Trung, Lục Bá Phụ và Lục bá mẫu là khách quý của chúng ta. Hảo hảo nhất định phải chiêu đãi ngài.”
"Được rồi, cậu chủ."
“Vậy tôi dẫn Tùng Nguyên đi chơi. Bác và dì hẹn gặp lại sau.” Kỷ Văn Hiên kéo Bạch Thần đi quanh đám người, bước lên lầu.
Tầng trên là địa điểm của gia chủ, những người có thể đi lên đều gần nhau, mọi người đều nhìn bóng lưng Kỷ Văn Hiên và Bạch Thần, đánh giá lại trọng lượng của Lục gia và Bạch Thần,
Không ai nhìn thấy khuôn mặt rũ rượi của Đường Thanh đầy vẻ ghen tị và oán hận.
Khi hai người biến mất ở góc cầu thang, khung cảnh vốn dĩ sinh động ban đầu của ba mẹ Lục trở nên sống động hơn, ngay cả Triệu gia đến Kỷ gia một bước cũng bị đối xử lạnh nhạt.
Triệu lão và Triệu Quân đi ngang qua đám đông, nhưng họ đã hiểu rõ nội tâm trong chốc lát, họ chào ba mẹLục với vẻ mặt không ngừng kinh ngạc.
Thái độ thân mật khiến người ta không thể nhìn ra bọn họ chính là người đã bày mưu tính kế cho gia sản Lục gia.
Ba mẹ Lục nhìn nhau, nhiệt tình chào hỏi.
Trên lầu ba, Kỷ Văn Hiên đem Bạch Thần kéo xuống trước cửa, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc: "Anh dâu họ, đây là phòng của anh họ tôi. Anh họ tôi chờ anh đến đây. Tự mình vào đi."
Bạch Thần gật đầu, vươn tay đẩy cửa có phần vội vàng.
Hắn nhớ Tề Tiêu, tuy rằng bọn họ ngày hôm qua gặp mặt, nhưng Bạch Thần vẫn là rất nhớ.
Lòng bàn tay còn chưa kịp chạm vào cửa, cửa đột nhiên mở ra, một cánh tay cường tráng từ ngoài cửa vươn ra, trong nháy mắt kéo Bạch Thần vào phòng.
Với một tiếng "rầm", cánh cửa đóng sầm lại.
Kỷ Văn Hiên nhìn cánh cửa đóng chặt sau đó là hành lang trống trải, cong môi, kéo dài giọng thở dài, định đi gặp ông nội báo cáo tình hình quân đội.
Trong phòng.
Bạch Thần bị Tề Tiêu ép vào tường, một bên chân dài của Tề Tiêu cong lên, độc đoán chen vào Bạch Thần hai chân, hai tay chống ở hai bên đầu Bạch Thần, cúi đầu nhìn hắn bị kẹt một tấc vuông. . Bạch Thần nhất thời ánh mắt ưu thương, tối sầm lại.
Hơi thở nóng rực phun lên cái cổ trắng nõn của Bạch Thần, nổi lên một cái mụn, Bạch Thần bất giác run lên.
“Baby, nhớ em.” Giọng nói khàn khàn tràn vào bên tai Bạch Thần gợi cảm.
Bạch Thần lỗ tai vừa động, phiếm hồng, chớp chớp mắt, vươn tay ôm lấy Tề Tiêu eo, ngẩng đầu nhìn Tề Tiêu, thành thật bày tỏ rất nhớ Tề Tiêu, " Em cũng nhớ ngươi."
“Hì.” Tề Tiêu thấp giọng cười một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi mắt trong veo của Bạch Thần, sau đó cúi người, ôm một đứa trẻ, bế Bạch Thần lên.
Bạch Thần để Tề Tiêu ngoan ngoãn ôm mình, tiến lên ôm lấy cổ Tề Tiêu, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ, sau khi biết được động tác của Tề Tiêu, hắn cũng cúi đầu hôn lên mắt Tề Tiêu.
Ý cười trong mắt Tề Tiêu càng rõ ràng, trực tiếp ôm Bạch Thần bước đến bên giường ngồi xuống, để Bạch Thần ngồi trên đùi mình.
Bạch Thần vẫn nhướng mày, vui vẻ nhìn Tề Tiêu không chớp mắt.
Dường như chỉ cần bạn nhìn nó như thế này, đó là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Tề Tiêu trong lòng nóng lên, bị hắn khống chế Hỏa Diễm thiêu đốt trong cơ thể, nhìn Bạch Thần.
Bộ đồ trên người Bạch Thần do chính tay Tề Tiêu giao cho nhà thiết kế đo đạc số liệu, ngay từ ngày thứ hai gặp mặt, Tề Tiêu đã để nhà thiết kế hoàng hậu của anh bắt đầu may, giống hệt bộ đồ anh mặc tối nay. .Kiểu dáng là một bộ đồ đôi được anh ấy đặc biệt chuẩn bị cho hai người họ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên xác định được Bạch Thần, Tề Tiêu đã sẵn sàng mang theo Bạch Thần đi dự tiệc sinh nhật ông nội này.
“Em cưng mặc bộ này trông rất đẹp.” Tề Tiêu trầm giọng nói, ôm eo Bạch Thần vô thức siết chặt, ánh mắt cố nén du͙© vọиɠ bốc lửa, “Anh rất muốn mặc cho cục cưng.”
“Được.” Bạch Thần ngồi trên đùi Tề Tiêu, giang hai tay ra, trong mắt hiện lên sự mong mỏi cùng mong đợi: “em cũng muốn để anh mặc cho em.”
Bộ đồ do Tề Tiêu tùy chỉnh cho cậu sau đó cũng do chính Tề Tiêu mặc vào, Bạch Thần cho rằng mật ngọt ở trong mắt anh sẽ tốt hơn.
Cậu hy vọng cùng Tề Tiêu thân mật hơn.