Gả Tam Thúc

Chương 61

Nàng đang mất tự nhiên thì nghe thấy bên ngoài có những tiếng va chạm nhau vang lên. Thị tỳ bưng nước nóng đang đứng ngoài cửa, dẫn đầu chính là Doãn ma ma là của hồi môn của Chu lão phu nhân, đứng bên ngoài cười nói: “Hầu gia, phu nhân, nô tỳ đi vào đây.”

Chu Oanh vội đẩy tay Cố Trường Quân ra, cúi đầu liếc mắt nhìn lại mình, thấy trên người vẫn còn mặc đồ cưới tối hôm qua, phần vải trên thắt lưng nhăn nhúm hết cả. Chu Oanh mím môi, liếc mắt quở trách nhìn Cố Trường Quân một cái, vội vàng bò dậy từ trên giường, ra vẻ rất hờn dỗi, Cố Trường Quân bật cười thành tiếng.

Nàng vừa mới đứng dậy thì người bên ngoài đã vén rèm tiến vào. Khi nàng mới bước chân vào Chu gia ngày đầu tiền thì Doãn ma ma đã bắt đầu lo liệu những việc sinh hoạt trong phòng của nàng, bình thường người bên cạnh chăm sóc là Lạc Vân, việc quản lý những nha đầu làm việc đều là do Doãn ma ma làm. Là người cũ bên cạnh Chu lão phu nhân, bây giờ làm của hồi môn, rời khỏi quê cũ đã sinh sống mấy thập niên, rất trung thành với Chu Oanh.

Bọn hạ nhân đều khom người hành lễ, Doãn ma ma vẫy tay kêu thị tỳ đặt hai chậu đồng được chạm khắc hoa văn lên trên giá, tiến lên đỡ tay Chu Oanh, dẫn nàng đi rửa mặt ở đằng sau.

Cố Trường Quân đứng dậy thì có hai nô tỳ tới phục vụ đi giày giúp, mỗi người cầm một bên giày của hắn, Cố Trường Quân hơi cau mày lại, phất tay bảo những người đó lui ra.

Tòa nhà này hắn mới vào ở không lâu, những người hầu hạ bên trong đều là của của chủ nhà cũ, bây giờ thành thân, sợ Chu Oanh không có đủ người hầu hạ để dùng nên quản sự đã tìm đến người buôn người mua được chừng mười mấy tỳ nữ, không biết là vô tình hay cố ý mà tất cả mười bốn, mười lăm nha đầu này đều có khuôn mặt thanh tú.

Cố Trường Quân không để cho hai người kia hầu hạ thì họ lại có chút mất mát, dõi mắt theo Cố Trường Quân đang đi đến bên cạnh cái chậu ở sau tấm bình phong, Doãn ma ma và Lạc Vân đều được cho lui ra ngoài, sau tấm bình phong có hình tranh hoa và chim bằng gấm loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người, nghe thấy giọng nói được đè xuống cực kỳ nhỏ của Chu Oanh: “Tam thúc… đừng làm loạn.”

Doãn ma ma cười ha ha cho mọi người lui xuống, không để ý tới chuyện rửa mặt, của hai người này nữa, bảo người nhẹ nhàng thu dọn bàn bên ngoài, bày lên cháo và một vài món ăn.

Sau khi rửa mặt chải tóc xong, Cố Trường Quân dắt tay Chu Oanh đang đỏ bừng hết mặt lên ra ngoài, ấn nàng ngồi trước bàn trang điểm, ghé sát vào bên tai nàng, không biết là đang nói cái gì.

Khi Lạc Vân đi vào thì Cố Trường Quân đã đi rồi, để lại một mình Chu Oanh đang ngồi đó đỏ mặt, ngơ ngác nhìn vào gương.

Chải tóc cho nàng, búi một kiểu đầu của phụ nhân. Doãn ma ma đi sắp xếp lại giường, lăn lộn tìm đồ ở trong màn trướng.

Trước khi thành hôn thì Chu lão phu nhân đã cho người dạy bảo chuyện giữa hai phu thê cho Chu Oanh, cũng đã từng xem qua mấy bức tranh về chuyện kia rồi, mặt đỏ hết lên, nhỏ giọng nói: “Ma ma, không có đâu…”

Lạc Vân nghe không hiểu, Doãn ma ma lại hiểu ngay, bà ta cau mày lại, nhìn Chu Oanh, buông thõng tay xuống.

Chu Oanh không dám quay lại nhìn bà ta, cúi thấp đầu nói: “Người bận việc khác đi.”

Doãn ma ma cười cười: “Ừm.”

Tối hôm qua Chu Oanh mệt mỏi, dựa vào mép giường thì đã ngủ mất, ngay cả Cố Trường Quân đi vào lúc nào cũng không biết.

Trước kia rõ ràng nàng ngủ không sâu, chắc có thể nguyên nhân là do trên đường tròng trành nên cơ thể khó chịu chăng?

Ngược lại Cố Trường Quân cũng rất săn sóc, không ép buộc đánh thức nàng dậy.

Chu Oanh che kín gương mặt đang nóng bừng, nhất thời không biết đối mặt với Cố Trường Quân ra sao.

Sau này hai người đã là phu thê rồi.

Trước đây dù chỉ là nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ.

Trước kia nàng ở trước mặt hắn còn chẳng dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ cần hắn làm mặt hung dữ trách mắng là nàng đã quỳ xuống nhận sai rồi. Chớp mắt cái mà dường như mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Từ lúc nào mà đã hắn càng ngày càng trở nên ôn hòa.

Nàng cũng càng không sợ hắn nữa.

Lạc Vân đỡ nàng đi đến ăn điểm tâm, Chu Oanh nhìn lướt qua vị trí trống không bên người, mím môi lại: “Tam thúc chưa dùng bữa sáng sao?”

Doãn ma ma nghe vậy thì cười lên: “Phu nhân, nên đổi lại cách xưng hô đi thôi. Bây giờ người đã là hầu phu nhân đường đường chính chính rồi.”

Chu Oanh khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nghĩ đến cảnh ban nãy ở chỗ rửa mặt, nàng cũng gọi một tiếng: “Tam thúc”, Cố Trường Quân đã nâng cằm lên hỏi nàng: “Nàng gọi ta là cái gì?”

Nàng mím môi lại, hắn xích lại gần hơn, buộc nàng phải gọi cách khác.

Đúng là rất không tự nhiên, không quen. Thân phận này thay đổi quá lớn, đã gọi tam thúc mười năm rồi, đúng thật là không dễ dàng để thay đổi.

Thị tỳ nói: “Tiền viện hầu gia có chuyện, Lục đại nhân và Thành đại nhân đều đang chờ.”

Chu Oanh gật đầu một cái, hôm nay Chu lão phu nhân không ở bên cạnh, nàng hoàn toàn rảnh rỗi, cũng chẳng biết nên làm gì cả.

Hình như Doãn ma ma nhìn ra tâm sự của nàng, cười nói: “Chờ lát nữa khi phu nhân dùng bữa xong thì cứ chờ gia trở lại đón người đi đến đông viện, trước đó mấy ngày Cố nhị gia đã tới rồi, đang chờ phu nhân dâng trà tân phụ đó.”

“Nhị thúc?” Cố Trương Lâm?

Hắn đang ở Thục Trung xa xôi, vì để tham gia hôn yến của bọn họ mà đặc biệt chạy đến đây sao?

Doãn ma ma nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau này Cố nhị gia là nhị bá của phu nhân, nên phải gọi là nhị ca như hầu gia.”

Nha đầu mới mua ở bên cạnh khó hiểu liếc nhìn Chu Oanh. Nhị thúc, tam thúc, khiến nàng ta cũng hồ đồ luôn rồi, chẳng lẽ phu nhân là tiểu bối có họ hàng xa của hầu gia sao?

Chu Oanh yên lặng ăn bát cháo nhỏ, ngồi xe hai ngày nên dạ dày cũng không được thoải mái, không ăn được những thứ khác, sau khi Lạc Vân hầu hạ nàng thay quần áo và dọn dẹp xong thì Cố Trường Quân đã đến. Hai người nắm tay nhau đi tới tiền viện trong sảnh, bên trong không chỉ có Cố Trường Lâm ngồi đó mà còn có mấy vị trưởng bối trong tộc, cũng đặc biệt chạy đến đây từ vùng khác để dự lễ.

Một phụ nhân ngồi trên cao cười nói: “Vốn dĩ hôm qua nên ở trong phòng tân hôn để ở bên cạnh nói chuyện với con dâu, nghe hầu gia nói phải đi đường hai ngày nên phu nhân không được khỏe cho lắm nên không dám quấy rầy.”

Chẳng trách hôm qua trong phòng tân hôn lại yên ắng như vậy, Chu Oanh thầm có chút cảm kích Cố Trường Quân.

Có một tỳ nữ ở bên cạnh dâng trà lên, Cố Trường Quân cầm một ly trong tay, sau đó đưa cho Chu Oanh, hòa nhã nói: “Vị này là lục biểu thẩm.”

Chu Oanh vội cung kính dâng trà.

Lục thẩm cười nhận lấy, cầm lên một cái hộp nhỏ ở bên cạnh: “Không có gì tốt để tặng, ở đây chỉ có một món đồ trang sức gia truyền, cũng coi như là không mất mặt.”

Chu Oanh nghe thấy lai lịch quý giá thì không biết là có nên nhận hay không, thị tỳ sau lưng Cố Trường Quân tiến tới dùng hai tay dâng lên. Chu Oanh chỉ đành phải nói cảm tạ.

Khi từng lễ vật được dâng lên, Cố Trường Quân rời khỏi với một nhóm khách nam. Chu Oanh thì nói chuyện một lúc với các nữ quyến, giữa trưa lại mở tiệc, nam nữ phân ra làm hai bên, hôm nay Chu Oanh là nữ chủ nhân trong phủ này, ân cần chào hỏi khách khứa. Buổi sáng ăn ít nên trong bụng sớm đã trống không rồi, sau khi mấy ly rượu vào bụng thì dạ dày đau như bị lửa thiêu.

Sau khi miễn cưỡng tiễn hết khách đi thì Chu Oanh trở về phòng để tắm rửa trước. Buổi tối Cố Trường Quân mới trở về, nghe nói Chu Oanh không thoải mái thì đi nhanh vào bên trong.

Trên trán Chu Oanh chảy ra đầy mồ hôi, sau khi uống một chút thuốc dạ dày thì mới thay một bộ quần áo ngủ màu hồng, thấy Cố Trường Quân đến vội vàng muốn xuống giường hành lễ.

Cố Trường Quân đỡ nàng lên: “Không được nhúc nhích.”

Đỡ nàng nằm lại lên giường, đắp chăn cho nàng, lại dùng khăn tay lau trán cho nàng, không vui nói: “Sao lại muốn cậy mạnh uống rượu vậy?”

Chu Oanh nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của hắn thì có chút tủi thân: “Ta muốn mọi người được tận hứng, ta là tiểu bối, lại là…”

Nàng ngước mắt lên, dùng đôi con ngươi lóng lánh như nước nhìn hắn: “… Lại là thê tử của chàng.”

Tim Cố Trường Quân đập mạnh, rũ mắt xuống, chỉnh lại chăn bị lệch cho nàng, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Đi ngủ đi.”

Chu Oanh thấy hắn đứng dậy, đưa tay kéo lấy vạt áo của hắn: “Tam thúc làm sao vậy?”

Cố Trường Quân nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa hai cái: “Nàng không thoải mái, ta đến thư phòng.”

Chu Oanh chần chờ buông lỏng tay ra, có chút mất mát lại hơi vui mừng. Khi nàng nghĩ đến những bức tranh kia thì quả thật là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Cố Trường Quân xoay người lại buông rèm xuống, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng thì hắn vuốt vuốt ngực.

Tim đập thật là nhanh, nhanh đến nỗi hô hấp cũng khó khăn.

Mới vừa rồi thấy biểu cảm, cặp mắt như vậy của nàng, suýt chút nữa đã không nhịn được…

Doãn ma ma ở trên hành lang, đang căn dặn thị tỳ rót nước hầu hạ Cố Trường Quân tắm rửa thì lại nhìn thấy vị chủ nhân kia đẩy cửa đi ra.

Doãn ma ma ngẩn người: “Buổi tối hầu gia còn muốn đi tắm sao?”

Cố Trường Quân gật đầu một cái, vị này là ma ma quản sự trong phòng nên hắn mới tình nguyện cho một chút thể diện: “Đến thư phòng, chăm sóc nàng cho cẩn thận vào, sáng ngày mai ta lại tới.”

Doãn ma ma muốn nói lại thôi, bây giờ cũng đã hai ngày rồi, sao cặp phu thê này hình như lại không vội chút nào vậy.

Cố Trường Quân đi ra ngoài, viện bên ngoài của hắn có tên là Lưu Tuyết Trai, Bắc Minh ở bên trong đang sắp xếp kệ sách, nhìn thấy Cố Trường Quân đi vòng lại thì có chút bất ngờ: “Hầu gia?”

Cố Trường Quân nói: “Sai người chuẩn bị nước đi.”

Bắc Minh nói úp mở: “Hầu gia, tiểu nhân mới thu dọn giường xong, cho rằng hầu gia người mấy ngày nay…”

“Sao lại nói nhảm nhiều như vậy!”

Bắc Minh rụt đầu lại, ảo não lĩnh mệnh.

Hơi nước ấm áp bốc lên trong noãn các, ngay cả khuôn mặt kiên nghị của Cố Trường Quân cũng mờ mịt, nhu hòa đi mấy phần.

Hắn nhắm mắt dựa vào vách thùng, tất cả trong đầu đều là hình ảnh nữ nhân đang ngủ trong hậu viện kia.

Cứ nghĩ bây giờ thế giới này chỉ thuộc về hai người bọn họ, không ngờ khi cưới được về nhà rồi thì lại còn phải chịu nỗi khổ như vậy.

Mà giờ khắc này, ở thượng viện doãn ma ma đang ngồi trong phòng Chu Oanh, lo lắng nói: “Có phải là hầu gia không vui hay không?”

Lại nói: “Ngày mai ta sẽ làm mấy món thức ăn và rượu, đừng chỉ ngồi chờ gia tới, phu nhân người phải đưa qua đó trước”

Chu Oanh buồn bực nói: “Ma ma, người đừng lo lắng, tam thúc không phải là người như vậy.”

Doãn ma ma lắc đầu: “Phu nhân còn trẻ, người không hiểu nam nhân đâu. Người không thấy mấy người hầu trong phòng kia hả? Ai ai cũng đều giống như Tây Thi vậy, lại còn ân cần, chỉ cần hầu gia gọi một tiếng là các nàng đã liều mạng nhào lên rồi, tuy rằng ta không hỏi kỹ càng, nhưng cũng đã lường trước được ở ngoại viện cũng có. Hầu gia ngày ngày ngủ ở bên ngoài, người ta sẽ cho rằng là phu nhân không làm cho hầu gia vui vẻ, lại thêm mấy ngày nữa thôi thì sẽ không để người trong mắt đâu. Những chuyện như thế này ta đã thấy nhiều rồi, thủ đoạn của phu nhân ôn hòa, chỉ sợ rằng tương lai không thể áp chế được người khác.”

Chu Oanh dứt khoát ngồi dậy: “Ma ma, ta nhức đầu.”

Doãn ma ma giật nảy mình một cái, vội vàng đưa tay sờ thử trán nàng: “Không phải là nhiễm phong hàn rồi chứ? Không được, nói gì thì ngày mai cũng phải mời lang trung đến xem một chút mới được, phu nhân người đừng suy nghĩ quá nhiều, mau ngủ đi, ta lại đi lấy thêm chăn đến, người đắp kín vào, ra hết mồ hôi là được rồi.” Đã không còn nhớ phải lải nhải chuyện kêu Chu Oanh lôi kéo Cố Trường Quân nữa, một lòng chỉ chăm chú vào thân thể của Chu Oanh.

Ngày hôm sau ở nha môn của Cố Trường Quân có chuyện nên lại đi ra ngoài một ngày, Chu Oanh nhân cơ hội bảo Doãn ma ma gọi tất cả những người trong phủ ra, cũng gọi hết cả quản sự ra một lần, phát cho mỗi người một vài nén bạc rồi cho mọi người giải tán. Doãn ma ma nhắc nhở: “Nha đầu có dung mạo xinh đẹp ở ngoại viện cũng có đến sáu, bảy người, nói là tiếp khách, dâng trà, nào ngờ lại còn ở trong cả thư phòng nữa, phu nhân rảnh rỗi thì đi nhìn thử xem.”

Chu Oanh qua loa lấy lệ “Ừ” một tiếng.

Trời tối xuống, Doãn ma ma rêи ɾỉ, than thở đi ra từ trong phòng Chu Oanh, dặn dò mọi nơi thu xếp ổn thỏa, khi bản thân trở lại phòng ngủ thì lại lo lắng không ngủ được. Lão phu nhân để bà ta bên cạnh cô nương chính là vì để khi cô nương gặp phải chuyện gì thì bên người còn có một người hiến kế cho. Nhưng cô nương lại vô tâm vô phế, hoàn toàn không thèm để ý những người bên cạnh hầu gia. Cô nương mới tân hôn, nếu như không thể ổn định lòng dạ của hầu gia thì ngày sau cõi lòng ắt sẽ tan nát, bà ta làm sao lại không hiểu cơ chứ?

Nghĩ được một nửa thì chợt nghe thấy âm thanh phía trước nói là hầu gia đến. Doãn ma ma rất nhanh đã nhảy cẫng lên, vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài, thấp giọng dặn dò: “Mau đi lấy một bình rượu, làm mấy món ăn rồi đưa vào đi!”

Vừa đi vừa không tự chủ được mà bật cười, có thể đoán được lát nữa bà sẽ giúp phu nhân giữ người lại được rồi, nếu như không động phòng thì làm sao hắn có thể biết được chỗ tốt của phu nhân chứ? Những người trẻ tuổi này thật là khiến người ta phải gấp đến chết mà.

Mới đi đến bậc thềm đầu tiên thì Lạc Vân phụ trách gác đêm đã đỏ mặt đi ra từ bên trong, ngăn Doãn ma ma lại, nói: “Hầu gia nói không để cho ai hầu hạ bên cạnh cả.”

Doãn ma ma nở một nụ cười thâm sâu, gấp gáp nói: “Tốt, tốt, tốt, giải tán đi, tất cả đều giải tán đi! Ta đi đến nhà bếp để xem nước nóng đã được chưa!”

Trong phòng chỉ có hai người phu thê bọn họ. Chu Oanh châm trà, chờ Cố Trường Quân ở phía sau thay quần áo đi ra.

Cố Trường Quân nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Có khá hơn chút nào chưa? Ta nghe nói hôm nay đã mời lang trung rồi, kê đơn thuốc gì vậy?”

Chu Oanh theo bản năng đi đến thay hắn vuốt lại vạt áo chưa thẳng: “Ta không có việc gì cả, lang trung nói nguyên nhân là do dạ dày không ổn định, hoặc là do không hợp với khí hậu. Từ từ điều chỉnh là được rồi.”

Thứ càng khó chữa hơn chính là bệnh trước kia của nàng, lang trung nói là cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng. Giấu giếm không nói với Doãn ma ma, không muốn bà ta lo lắng thêm.

Cố Trường Quân ôm nàng: “Vậy thì tối nay ta sẽ ở lại.”

Chu Oanh ngượng ngùng mặt đỏ hết lên, quay mặt sang chỗ khác, dựa lên cánh tay của hắn, lí nhí nói: “Ma ma gấp gáp đến nỗi không chịu được nữa rồi, sợ ta không thể nắm giữ trái tim của chàng…”

Cố Trường Quân bực bội cười: “Vậy thì cũng thật là khổ cực cho nàng rồi.” Hắn cúi người bế nàng Chu Oanh lên.

Chu Oanh hoảng hốt ôm lấy cổ hắn. Đi mấy bước đã đến trước giường, Cố Trường Quân đặt nàng lên giường, gọi nàng: “Oanh Oanh”

Chu Oanh nghe hắn gọi như vậy thì tim đập nhanh, toàn thân cứng đờ hết lại.

Hắn dùng tay buông màn trướng xuống, xoay người lại nhìn nàng từ trên cao.

Chu Oanh khẩn trương đến không thở nổi, nhìn hắn nghiêng người nằm xuống bên cạnh, càng ngày càng gần.

Cố Trường Quân nắm lấy bàn tay đang che trước ngực của nàng đè lên giường, như cười như không nói: “Nàng biết ta muốn làm gì chứ?”