Sống Chung

Chương 29: Đổi lại cô nếm thử tôi

Năm ngón tay anh nắm chặt một bầu vυ' của cô, dùng sức xoa bóp, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầṳ ѵú, lực đạo thọc vào rút ra dưới bụng vừa sâu vừa mạnh.

Kɧoáı ©ảʍ giống như dùng roi quất vào sống lưng, khắp người tê tê dại dại, Tưởng Uyển bị đâm chọc phải cắn môi ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ, cô không chịu nổi ôm lấy cổ anh, bị anh cắm rút đến nỗi cả người gần như muốn bay ra ngoài.

"Văn Tẫn... nhẹ một chút..." Cô nức nở cầu xin anh.

Văn Tẫn há miệng ngậm lấy bên vυ' của cô, sau đó vừa mυ'ŧ cắn, liếʍ láp đầṳ ѵú, rồi làm tương tự với vυ' thịt còn lại.

Côn ŧᏂịŧ phía dưới tốc độ vừa nhanh vừa đâm sâu.

Tưởng Uyển ôm chặt lấy anh, hô hấp dường như đứt quãng, "Văn Tẫn... chậm một chút...huhu...chậm một chút..."

Thân thể liên tục run rẩy, cô không kiềm được hét lên một tiếng, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ tiếp tục chảy ra.

Văn Tẫn bóp eo nhỏ của cô rồi dùng lực đưa đẩy ra mấy chục lần, cắm rút cho đến khi Tưởng Uyển khóc lóc kêu không ngừng, run run lại một lần nữa đạt cao trào.

Cô khóc đến nước mắt đầy mặt.

Văn Tẫn thở hổn hển hôn lên khuôn mặt cô, liếʍ nước mắt của cô đưa hết vào trong miệng.

Anh đè chân Tưởng Uyển ở hai bên sườn, sau đó bóp chặt eo cô đâm vào sâu, ngón tay Tưởng Uyển nắm cổ tay anh, bị làm đến mức chỉ có thể rêи ɾỉ.

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu khiến cô phát điên, cô cắn môi khóc lóc, "Văn Tẫn... nơi đó rất căng... Sắp ra... sắp... đừng đâm nữa..."

Đầu lưỡi Vẵn Tẫn nhẹ nhàng quét qua đầṳ ѵú cô, anh cố định toàn bộ lưng cô rồi kéo cô vào trong ngực, sau đó đẩy mạnh phần dưới bụng điên cuồng thọc vào rút ra, tốc độ rất nhanh, lực đạo cũng rất mạnh.

Tưởng Uyển bị cắm đến hét lên, cô ôm chặt cổ anh, toàn bộ nước mắt trên mặt rơi xuống cổ anh.

Tiểu huyệt co rút lại kẹp chặt khiến Văn Tẫn đầu hàng, anh lấy bαo ©αo sυ trên bàn bên cạnh mép giường ra nhanh chóng đeo vào, sau đó giữ chặt mông cô cắm rút mười mấy cái, rồi bắn trong cơ thể cô.

Lúc này, Tưởng Uyển mới chú ý đến thứ bên cạnh giường, cô nâng cặp mắt mông lung liếc mắt nhìn, thấy trên bàn cạnh mép giường có hơn chục cái hộp và hơn 20 cái bao bày trên bàn.

"..."

Văn Tẫn cúi người hôn lên môi cô.

Tưởng Uyển không kiềm nén được bật ra tiếng rêи ɾỉ, Văn Tẫn hôn từ cổ cô đi, đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ xương quai xanh, dọc theo bầu vυ' đây đặn một đường hôn xuống phía dưới.

"Văn Tẫn..." Tưởng Uyển như có dòng điện chạy qua sống lưng, cô run rẩy.

Văn Tẫn mơ hồ "ừ" một tiếng, sau đó lại đến hôn môi cô, "Cô mỗi lần kêu tên của tôi."

Anh cọ cọ côn ŧᏂịŧ vào bụng dưới cô, "Nơi này sẽ trở nên càng cứng rắn."

Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng, cô cắn môi không nói nữa.

Lòng bàn tay của Văn Tẫn vòng quanh đầṳ ѵú của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mυ'ŧ môi cô, lại một lần cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cơ thể cô, anh thọc vào rút ra mấy chục lần, lại đột nhiên ôm Tưởng Uyển xoay người, làm cô cưỡi ngồi ở trên người anh, sau đó cô định eo cô rồi đẩy mạnh lên phía trên.

Tưởng Uyển bị cắm dường như muốn bay ra ngoài, vυ' thịt xóc nảy, cô tựa vào trong ngực anh, thở dốc rêи ɾỉ, khóc kêu không ngừng.

Văn Tẫn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, há miệng mυ'ŧ cắn, nhưng phía dưới lại liên tục ra vào vừa mạnh vừa tàn nhẫn.

Tưởng Uyển bị cắm đến bụng dưới kịch liệt run lên, cô ôm cổ anh, vùi vào trong ngực anh khóc nấc lên.

Kɧoáı ©ảʍ quá nặng nề, cô thoải mái đến muốn giây tiếp theo mình có thể chết.

Trong đầu cô như có vô số pháo hoa nổ tung, từng chùm ánh sáng trắng nhanh chóng hiện lên, cô run rẩy mà rùng mình, Văn Tẫn buông cô ra, rút côn ŧᏂịŧ ướt đẫm ra dán lên môi cô, giọng nói khàn khàn.

"Tôi đã nếm qua cô."

"Đổi lại cô nếm thử tôi."

Chương 30 : Cô cũng ăn của tôi

Tưởng Uyển mặt đỏ tai hồng ngậm côn thịt của anh.

Côn thịt này đã đi vào tiểu huyệt của cô vài lần, lúc này lại đang ở trong miệng của cô.

Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cả thân thể cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.

Văn Tẫn nằm ở trên giường, còn Tưởng Uyển nằm sấp trên người anh, một tay chống ở bụng, một tay chống ở trên đùi, mở miệng bọc lấy côn thịt anh.

Đây là lần đầu cô làm chuyện này nên không có kinh nghiệm, chỉ có thể học theo anh lần trước khẩu giao cho cô, nhẹ nhàng mà vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Liếm được một lúc, cô há miệng ngậm lấy nguyên cây.

Văn Tẫn giữ gáy cô, eo đưa đẩy côn thịt về phía trước, cắm sâu vào họng cô.

Tưởng Uyển bị anh cắm sâu như vậy thì không chịu được, cô gấp gáp vỗ cánh tay anh, anh lập tức rút ra.

Chờ cô hô hấp bình thường, anh lại lần nữa cắm vào.

Tưởng Uyển biết, anh hiện tại cần phải bắn ở trong miệng cô, nếu không... miệng cô vẫn sẽ phải ngậm cây côn thịt này.

Văn Tẫn tiếp tục giữ đầu cô, cắm côn thịt vào bên trong.

Anh rút ra cắm vào, động tác giống như đang cắm tiểu huyệt vậy, thọc vào rút ra tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tưởng Uyển cảm thấy thân thể càng ngày càng kỳ quái, nghe tiếng anh thở dốc, phía dưới của cô không ngừng ướt, chảy ra một lượng lớn dâm thuỷ.

Đột nhiên, cây côn thịt trong miệng cô giật giật kịch liệt, ngay sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra, mùi vị tanh nồng lan ra khắp khoang miệng, cô nghiêng đầu định nhổ ra, lại bị Văn Tẫn nâng cằm lên.

"Tôi đã ăn của cô." Anh lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc :"Vậy cô cũng nên ăn của tôi."

"..."

Cô không còn biện pháp nào khác, đành phải nuốt toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh xuống, vì quá nhiều nên rơi ra vài giọt, chảy theo khóe môi xuống tới cổ, lại theo cổ chảy đến ngực.

Hình ảnh này vừa dâm mĩ lại sắc tình.

Văn Tẫn còn muốn làm tiếp nhưng đã thấy Tưởng Uyển cầm quần áo chạy vội vào trong toilet, cô súc miệng đánh răng xong mới tắm rửa.

Dòng nước ấm áp như có như không chảy qua đầu vú, giống như Văn Tẫn đang dùng môi cọ xát vậy.

Cô giật mình, nhanh chóng rửa sạch thân thể rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, thấy anh đang đi đến, thân thể trần truồng, côn thịt mềm oặt gục đầu xuống, theo bước chân của anh lắc qua lắc lại.

"..."

Tưởng Uyển vội quay đầu đi không dám nhìn nữa, chân cô bây giờ vẫn còn mềm, chịu không nổi anh lại đến một lần.

Văn Tẫn nắm cổ tay cô:"Nơi đó...đã rửa sạch sẽ chưa? Đợi lát nữa tôi bôi thuốc cho cô."

"..." Tưởng Uyển đỏ mặt, ấp úng nói:"Tôi, tôi tự bôi được."

Anh im lặng nhìn cô một lát, chưa nói gì.

Tưởng Uyển thấy anh giống như đang cười, nhưng không xác định, bởi vì môi anh vẫn luôn để giống như một đường thẳng.

Trở về phòng, cô cầm thuốc ở trên giường, tách chân ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi thuốc vào trong.

Đúng lúc này, khoé mắt cô thấy Văn Tẫn đã tắm rửa xong, eo quấn khăn tắm đứng đó từ bao giờ.

Anh vừa cầm khăn lông lau tóc, vừa nghiêng đầu nhìn cô.

Tưởng Uyển bỗng nhiên hiểu tại sao lúc nãy anh lại như cười như không ở toilet .

Trông tư thế này giống như cô đang tự an ủi mình vậy.

Cô đỏ mặt nhìn anh, một lúc sau lại cúi đầu, nhanh chóng bôi thuốc vào tiểu huyệt, bôi xong đang định đi cất thuốc, lại nghe thấy anh nói:Bên trong chưa bôi."

"....."

"Tôi biết."

Cô duỗi tay dùng ngón trỏ lấy một ít thuốc, sau đó nhẹ nhàng cắm vào tiểu huyệt.

Cảm giác tê ngứa lan tràn khắp thân thể, cả người cô cũng nóng lên.

Văn Tẫn kéo khăn tắm bên hông ra, côn thịt thô to đã đứng thẳng từ bao giờ.

Anh bước lại gần, nói :"Tay cô quá ngắn, để cái này của tôi bôi giúp cho."

Tưởng Uyển: "..."