Chiếc lọ ‘mặt trăng’ và chậu hoa diên vĩ đều được Lâm Tri Ngư đặt trên bệ cửa sổ, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên chúng lấp lánh như những mảnh nắng vụn nhảy nhót bên đầu giường.
Lâm Tri Ngư ôm mặt nằm sấp trong chăn than thở, tối qua hai người mới nói mấy câu mà cậu cậu đã nhảy mũi liên tục, Tố Châu sợ cậu ốm nên bắt cậu về ngủ cho bằng được.
“Ngày mai anh có chơi với em nữa không?”
“Có.”
Nhớ tới cảnh mình tủi thân ôm chặt tay Tố Châu không buông, Lâm Tri Ngư xấu hổ đỏ bừng mặt. Mình như thế liệu Tố Châu có ghét hay không? Truyền thuyết kể người cá là sinh vật rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng mà Tố Châu không như thế, vừa thấy mình đã… đã hôn mình!!
Đỏ mặt lấy chiếc vảy mà Tố Châu đưa cho cậu, Lâm Tri Ngư thấy nó hơi là lạ. Vảy này màu xanh nhạt mềm mại, hình như còn mang theo hơi ấm, nhưng rõ ràng đuôi Tố Châu màu xanh đen, vảy trên mắt và chỗ cánh tay lại không lớn thế này…
“Mặt trời lên đến mông rồi sao còn chưa dậy?” – Tiếng Đỗ Phàn phát ra từ ngoài cửa sổ.
Lâm Tri Ngư sợ hết hồn, nhanh chóng giấu chiếc vảy đi: “Sao ngài không vào nhà?”
“Cháu không mở cửa.” – Đỗ Phàn nhún vai đáp.
“A? Cháu xin lỗi, bây giờ cháu…”
“Không cần đâu, chú đến đưa đồ rồi đi luôn.” – Đỗ Phàn ngắt lời, đưa cho cậu một chiếc hộp qua khe cửa sổ.
Lâm Tri Ngư tò mò mở hộp ra, bên trong là một cái trùm mắt, trên miếng vải đen mượt là một đóa hoa hồng đỏ rực xinh đẹp, đóa hoa được thêu chân thực như vừa được hái trong khu vườn hồng nở rộ.
“Thích không? Sau này ra ngoài, cháu đeo cái này sẽ không bị người ta bàn tán chỉ trỏ nữa.”
“Tại sao ngài lại quan tâm cháu như vậy?” – Lâm Tri Ngư đóng hộp gỗ, khó hiểu nhìn Đỗ Phàn.
“Ừm…” – Đỗ Phàn dừng lại một chút, xoay người dựa lưng vào bệ cửa sổ: “Trước đây chú ở trên biển từng gặp cha cháu, ông ấy là người rất tốt… Cháu có thể coi chú như chú ruột, hoặc là bạn bè cũng được.”
…
Đến chiều tối, Lâm Tri Ngư chia sẻ tin tốt này cho người bạn tốt cậu mới quen. Cậu lắc lư trùm mắt mà Đỗ Phàn tặng trước mặt Tố Châu, vui vẻ hỏi: “Có đẹp không?”
“Cho nên, ông ta là bạn của cha em?” – Tố Châu không trả lời mà hỏi một câu hỏi không liên quan.
“Em không biết, chú ấy chưa nói.” – Lâm Tri Ngư ngồi ở trên đá ngầm đung đưa chân, đeo trùm mắt lên, đắc ý hỏi Tố Châu: “Thế nào? Có đẹp trai không?”
“Em không cần cái này!”
Ngữ khí Tố Châu trầm thấp, hắn hơi kích động kéo trùm mắt của Lâm Tri Ngư xuống, móng tay sắc bén không cẩn thận cứa lên khóe mắt Lâm Tri Ngư, cậu che mắt không thể tin nổi: “Tố Châu, anh làm sao vậy?”
Máu tươi theo kẽ tay nhỏ xuống, Lâm Tri Ngư bị đau kêu lên một tiếng, Tố Châu ảo não đập đuôi xuống mặt nước làm bọt nước bắn lên tung tóe: “Xin lỗi, anh không cố ý làm làm em bị thương, để anh giúp em chữa thương được không?”
“Không cần, em về tự bôi thuốc được.” – Lâm Tri Ngư hơi khó chịu, giọng điệu cũng cứng rắn hẳn lên.
Vừa nghe cậu nói muốn đi, Tố Châu hoảng hốt túm lấy mắt cá chân Lâm Tri Ngư, kéo cậu từ trên đá ngầm xuống. “Rầm” một tiếng, Lâm Tri Ngư bị Tố Châu ôm ngã vào nước: “Tố Châu anh muốn làm gì? Buông em ra!”
Nước biển lạnh ngắt khiến Lâm Tri Ngư run rẩy, Tố Châu không những không buông cậu ra mà còn đè cậu lên vách đá, đuôi cá to dài chen giữa hai chân cậu. Hai chân Lâm Tri Ngư bị tách ra, không thể không vòng qua eo người cá để giữ thăng bằng.
Tố Châu chống hai tay bên người cậu, bàn tay vững như thép đè vai cậu, hắn cúi người, duỗi đầu lưỡi trơn trượt liếʍ láp vết thương trên khóe mắt cậu: “Xin lỗi, đừng giận anh được không?”
Cảm giác có thứ gì rơi xuống hai má, vừa lạnh vừa trơn, Lâm Tri Ngư theo bản năng đưa tay ra đón, một hạt trân châu đúng lúc rơi vào lòng bàn tay cậu. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tố Châu, đôi mắt của đối phương quả nhiên ướt nhẹp, sâu thẳm trong đáy mắt là bi thương tràn đầy.
“Anh… Anh khóc?” – Lâm Tri Ngư hốt hoảng sờ lên khóe mắt Tố Châu, tức giận trong bụng như khinh khí cầu bị xẹp, biến mất không còn tăm hơi.
“Em giận anh, có thể đánh anh mắng anh, nhưng đừng không để ý tới anh, được không?” – Tố Châu nắm chặt ngón tay Lâm Tri Ngư, đặt lên môi khẽ hôn một cái.
“Anh… Anh buông em ra đã.”
Lâm Tri Ngư quay đầu đi, không được tự nhiên nhúc nhích eo, đuôi cá giữa hai chân không chịu tha mà đỉnh lên trên một chút, động tác này thật lỳ lạ, giống như… giống như đang giao phối.
“Sao mặt của em đỏ vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” – Tố Châu lo âu kề trán lên má Lâm Tri Ngư, chậm rãi cà cà.
“Không có, anh… Bên dưới của anh cộm làm em không thoải mái…”
Lâm Tri Ngư mặc quần đùi, khi nãy bị Tố Châu đè lại mà lộ ra một đoạn đùi không nhỏ, bị đuôi cá ma sát đỏ lên. Tố Châu thấy thế vội vã lùi lại, nhanh chóng cúi đầu liếʍ lên da thịt đỏ tấy kia.
“A, anh đừng liếʍ chỗ đó!” – Lâm Tri Ngư dùng cả tay cả chân đạp hắn, không ngờ lại bị Tố Châu túm mắt cá chân khiêng lên vai, cảm xúc dính dính ướŧ áŧ lan tràn trên hai bắp đùi, dần lan vào qυầи ɭóŧ, dính lên nơi nhạy cảm bên dưới.
“A… Không được liếʍ… Anh đi ra ngoài!” – Lâm Tri Ngư xấu hổ nhắm chặt hai mắt, không nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Tố Châu.
Hai chân cậu bị tách ra, mông nhỏ cũng bị người ta nắm lấy xoa nắn. Lâm Tri Ngư không ngừng giãy dụa hai chân, xấu hổ muốn khóc lên. Giữa mặt biển yên tình, tiếng nức nở của cậu trở nên cực kì rõ ràng, đánh vào tai Tố Châu khiến hắn không thể giữ bình tĩnh.
Tố Châu nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngư, đồng tử đen kịt nhiễm phải một vệt đỏ tươi, hắn đột nhiên đẩy hai cánh mông mềm mại ra, để lộ đóa cúc hồng xinh lấp ló ở giữa, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong.
“Không được!” – Lâm Tri Ngư bi thương kêu một tiếng, giống như cá mắc cạn giật nảy lên.
Rõ ràng là đầu lưỡi hồng mịn, thế nhưng vừa tiến vào huyệt nhỏ lại khiến cậu đau lít nha lít nhít, giống như bị người ta cầm bàn chài lông mềm cọ vào, không ngừng xoay tròn, đâm chọc, âu yếm lớp thịt mềm bên trong, chọc tới nơi sâu bên trong.
“Đau quá… Đi ra ngoài… Tố Châu… Đừng như vậy!”
Đầu lưỡi của người cá có gai nhỏ, lúc trước hắn giúp Lâm Tri Ngư liếʍ vết thương đều cố gắng thu gai lại, cho nên Lâm Tri Ngư không cảm thấy đau mà vết thương cũng mau khỏi. Nhưng bây giờ, hắn đã bị tìиɧ ɖu͙© nuốt chửng, không còn tâm trí để ý đến những thứ này.
Lâm Tri Ngư đau phát khóc, cậu muốn mở đôi mắt đã ướt nhẹp ra lại bị Tố Châu che mắt. Hắn hơi hoảng hốt, nỉ non bên tai cậu: “Thả lỏng một chút, thử chấp nhận anh, em sẽ rất thoải mái…”
Lâm Tri Ngư vốn không ngừng giãy dụa trong nháy mắt yên tĩnh lại, cậu thả lỏng cả người, giống như vật hiến tế đang dâng cả cơ thể cho đấng tối cao của mình. Lỗ nhỏ co rúm khó chịu cũng bắt đầu ngoan ngoãn mặc cho môi lưỡi xâm lấn, trong miệng dần phát ra tiếng động tình rêи ɾỉ.
“A… Tố Châu… Ưm… Aaa…”
“Bảo bối nhỏ, anh yêu em, em có đồng ý làm vợ anh không?”
Người cá cẩn thận ôm người kia vào trong lòng, nhỏ giọng dụ dỗ bên tai, hắn hơi rướn người lên, lớp vảy nơi bụng dưới tách ra, để lộ một khúc thịt lớn sưng tím đứng thẳng, qυყ đầυ lớn như trứng gà khẽ chảy ra chất lỏng ướt nhầy, kề sát miệng huyệt nhỏ đỏ sẫm, thủ thế chờ đợi.
“A… Đồng ý… Aaaa!!”
Thứ nóng bỏng kia nháy mắt phá tan lớp thịt mềm đóng chặt, thế như chẻ tre vọt vào miệng huyệt chật chội, Lâm Tri Ngư cảm giác mình bị chém thành hai nửa, hạ thân như bị cây gậy sắt nung nóng xuyên vào, cậu còn mơ hồ nghe được tiếng thứ gì đó bị xé rách.
“A… Bên trong bảo bối chặt quá, thật thoải mái!”
Tố Châu nhìn Lâm Tri Ngư bị đè lên vách đá, hai chân mở rộng mặc hắn làm càn, sung sướиɠ không ngừng thở gấp. Hắn nâng eo mềm của vợ yêu lên, chỉnh hai chân cậu vòng qua hông mình, nhanh chóng thúc mạnh vào trong, đánh căng huyệt nhỏ đóng chặt kia. Đuôi cá bên dưới đập từng nhát lớn xuống mặt biển, đánh ra từng trận bọt nước, bên bờ biển yên tĩnh vang lên từng trận nước đập không ngừng.
Nếu bây giờ có người đi ngang qua sẽ phát hiện sau tảng đá ngầm có một người cá tóc đen đuôi xanh ôm chặt lấy đứa nhỏ loài người, đè cậu dưới thân đâm chọc không ngừng.
“Bảo bối, gọi tên của anh.” – Tố Châu hôn lên cần cổ mảnh khảnh của Lâm Tri Ngư, đầu lưỡi đi đến đâu để lại vết hồng hồng đến đó.
“Ừm… Tố Châu… Tố Châu…”
“Nói em là vợ của anh, bảo bối nhỏ…”
“Em… Em là… Là vợ… Tố… Tố Châu… Aaaa!”
Thứ cứng rắn kia bỗng đâm đến đến điểm mẫn cảm sâu bên trong, Lâm Tri Ngư cong eo run rẩy, cậu nhỏ phía trước cũng run run bắn ra, Tố Châu bị cậu siết chặt, không nhịn nổi mà bắn hết vào trong Lâm Tri Ngư.
“Nhanh thôi. Anh sẽ biến em thành cá nhỏ của anh, anh sẽ chăm sóc cơ thể của em, anh sẽ khiến em đẻ trứng của chúng ta, anh sẽ đưa em về sào huyệt của anh…”
Tố Châu vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Lâm Tri Ngư, thứ nào đó đã mềm đi một nửa vẫn tham lam đâm chọc thêm mấy lần mới chịu lui ra. Một dòng nước nhỏ trắng đυ.c chảy ra ngoài theo động tác của hắn, lại bị hắn đẩy hết vào cơ thể Lâm Tri Ngư. Hắn nhìn đóa cúc sưng tấy hấp thu hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, dần dần nhỏ lại tiêu sưng, mới lưu luyến khép hai chân cậu lại.
“Bảo bối nhỏ của anh, ngủ ngon…”
…
Lâm Tri Ngư uể oải bò dậy, xoa xoa cái cổ tê rần. Hình như hôm qua cậu và Tố Châu cãi nhau, sau đó cậu tức giận bỏ về, không thèm quay đầu lại, để một mình Tố Châu lẻ loi bên bờ…
“Aaaa… Sao mình lại xấu tính như thế hả!!”
Tức giận đập xuống giường, Lâm Tri Ngư xấu hổ muốn nổ tung. Tố Châu chắc chắn không cố ý làm mình bị thương, sao mình lại nổi giận như thế? Vất vả lắm mới có một người bạn, mình phải quý trọng người ta mới đúng chứ!!
Không được! Mình phải dỗ Tố Châu mới được!
Lâm Tri Ngư sốt ruột nhảy xuống giường, tìm chiếc hộp đựng đồ trong ngăn kéo. Cậu phải chuẩn bị cho Tố Châu một niềm vui bất ngờ.