Gã Hề Cuồng Dại

Chương 02: “I became insane, with long intervals of horrible sanity.” ― Edgar Allan Poe.

Lúc Bruce tỉnh lại thì đầu óc vẫn choáng váng nặng nề. Đập vào mắt anh là trần nhà trắng xóa, căn phòng tăm tối chỉ có một ngọn đèn cố định le lói.

Bruce suy nhược ho khan. Căn phòng bốc mùi khó ngửi, tựa như thuốc khử trùng cũng không thể che lấp hết mùi thối rữa mục nát, còn pha tạp thêm mùi chua tởm lợm.

Khi phát hiện mình không phải đang ngồi trên chiếc ghế thoải mái của khoang hạng nhất, Bruce sực nhớ đến chuyện trải qua tối hôm qua, anh rơi vào tâm trạng kinh hoảng.

Đây là một cảnh rách nát của phim điện ảnh hạng B Hollywood nào đó à!?

Ngay lập tức anh nhận ra tình hình không mấy lạc quan, thậm chí có thể nói là tệ hại.

Hai tay bị còng tay khóa lại, trên chân cũng có một sợi xích sắt dài gắn với chân giường. Cho dù lý trí nói rằng giãy giụa cũng chỉ vô ích nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định thoát khỏi xiềng xích, một lúc lâu sau, vẫn không có gì xê dịch, nhưng còng tay làm từ kim loại lại làm cổ tay anh trầy xước. Cuối cùng, Bruce từ bỏ.

Anh chợt phát hiện trên cổ tay mất đi cảm xúc đồng hồ quen thuộc. Đồng hồ của anh là sản phẩm cao cấp của Patek Philippe, trị giá 30000 đô la Mỹ. Kẻ bắt cóc đã lấy đi rồi sao?

Trong lòng Bruce dâng lên một ánh sáng hi vọng. Thông thường đồng hồ cao cấp đều khắc một dãy số đặc biệt, người bán có thể kiếm thông tin chủ nhân cũ thông qua dãy số đó. Nếu hắn ta tùy tiện bán nó, chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt được.

Bruce không phải là thế hệ con cháu ăn chơi lêu lổng, tố chất tâm lý mạnh mẽ giúp anh đảm nhiệm vị trí cấp cao trong tập đoàn.

Bruce bắt đầu hít sâu.

Một, hai, ba…

Lần thứ hai mở mắt, đôi mắt màu nâu đã khôi phục ý chí kiên định.

Bất luận thế nào, nhất định anh sẽ sống sót rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Hoang mang dần dần giảm đi, anh đánh giá tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, phát hiện căn phòng mình đang ở cực kỳ quạnh quẽ, chỉ có một chiếc giường sắt và ngọn đèn cố định.

Bước chân xuống giường thì cảm giác hai chân như nhũn ra.

Mặt sàn xi-măng lạnh lẽo, cộng thêm căn phòng không có cửa sổ, anh đang ở tầng hầm ư?

Bruce miễn cưỡng bước về phía cửa sắt nhưng sợi xích buộc anh phải dừng lại trước cánh cửa 1 mét. Dù anh cố cỡ nào thì giường sắt vẫn chẳng mảy may xê dịch, chỉ có sợi xích phát ra âm thanh cành cạch.

Cửa bất ngờ bị mở ra, Bruce đối diện với tấm mặt nạ hề trong ác mộng, anh ngã người xuống đất. Gã ta không nổi giận với hành động cố trốn thoát của anh. Bruce thậm chí có thể tưởng tượng sau tấm mặt nạ đó chắc chắn là vẻ mặt cười nhạo.

Gã ta vẫn mặc chiếc áo gió màu đen, đầu đội tóc giả đỏ, mặt nạ che lấp cả khuôn mặt, bây giờ Bruce còn chú ý thấy hai tay gã đều đeo găng tay cao su màu đen, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không lộ một phần da thịt nào. Nếu gã đổi trang phục thì tuyệt đối không một ai có thể nhận ra.

Nhưng điều đó trái lại làm Bruce hơi an tâm. Nếu gã ta bất cần để anh nhìn thấy gương mặt thật của mình, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi đây được.

Không bao giờ nằm ở thế yếu khi thương lượng với đối thủ!

Bruce miễn cưỡng kiềm chế nỗi sợ dâng lên trong lòng, trên khuôn mặt anh tuấn là sự tự tin trấn tĩnh.

Phải, anh có một điều khác với gã điên trước mặt: Anh có gia sản khổng lồ.

“Anh à, nếu anh nhìn chứng minh trong bóp tiền của tôi thì có lẽ cũng biết tôi là ai. Nếu anh không thấy thì tôi không ngại nói anh biết, tên tôi là Bruce Walter.” Bruce Walter nói chậm rãi, sợ người đàn ông nghe sót chữ nào, “Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Walter. Chỉ cần anh có thể thả tôi, tôi chắc chắn sẽ cho anh số tiền tiêu cả đời không hết.”

Gã ta không lên tiếng, Bruce tiếp tục thuyết phục gã.

“Tôi có thể cho anh 10000000, tiền mặt hay chuyển khoản đều được. Tiền đề là anh phải thả tôi. Dĩ nhiên tôi cũng đáp ứng sẽ không báo cảnh sát xử lý.” Xưa nay Bruce xem thường việc nói dối, nhưng nhờ hắc đạo chỉnh đốn tên không biết trời cao đất rộng này lại là một chuyện khác.

Người đàn ông vẫn không có động tĩnh. Là một thương nhân, Bruce cũng dự liệu đại khái giao dịch sẽ không được như ý muốn.

“20000000 thì thế nào?” Nếu mấy chục triệu có thể mua về tính mạng của anh thì nói miệng căn bản không tính là gì.

Im lặng thật lâu, Bruce rốt cuộc cắn răng hằn học nói.

“Tôi nhiều nhất chỉ có thể cho anh 50000000, đây là mức tiền mặt tối đa tôi có thể điều động.”

Gã ta đột nhiên cho anh một bạt tai, lực mạnh đến nỗi làm Bruce ngã xuống giường.

Đau quá!

Bắt đầu từ năm 8 tuổi, anh không còn bị ai đánh, chỉ có anh đánh người ta thôi. Người ta biết anh là thiếu gia tập đoàn Walter thì đều ngoan ngoãn làm bao cát. Chỉ cần anh thích, mọi người đều sẽ xếp hàng chờ được anh thưởng cho cái tát.

Một gã điên!

Mặt rát đau, chắc cũng sưng lên rồi. Nếm mùi máu tanh trong miệng xong, sự trấn tĩnh ban nãy bị tâm trạng hoảng sợ lấn át, Bruce cắn môi, run run người. Dáng vẻ một người đàn ông cao lớn run lẩy bẩy thật sự rất buồn cười.

Nếu hắn không cần tiền, mình còn cái gì có thể cho hắn đây?

Bruce ngẫm nghĩ lại, anh chạm mặt gã điên này hoàn toàn là bất ngờ. Có thể gã không màng đến tiền bạc mà chỉ là tâm lý biếи ŧɦái.

Anh không thể quay về nhà.

Suy nghĩ tuyệt vọng cắn nuốt Bruce, gương mặt anh tuấn mất đi màu máu.

Ngoài ý muốn là gã không tiếp tục tiến hành bạo lực gì với anh. Thế nhưng hiện tại Bruce cũng không muốn thương lượng với gã.

Thấy bóng lưng gã ta rời đi, cơ thể Bruce như quả bóng xì hơi, cảm giác an tâm lại lần nữa được bơm vào. Bỗng, một dòng nước ẩm ướt dâng lên.

“Đợi đã!”

“Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh.” Nói xong, trên mặt Bruce lộ ra vẻ túng quẫn.

Gã ta nghe vậy thì dừng bước, rồi bước ra khỏi phòng.

Chẳng lẽ muốn mình đi tiểu ra đất giống chó sao?!

Gia thế tốt đẹp và lòng tự tôn kiêu ngạo không cho phép bản thân anh thất lễ ở bất cứ tình huống nào.

Hơn nữa hiện tại hai tay bị còng, anh không thể cởϊ qυầи. Một người đàn ông 25 tuổi trưởng thành chắc chắn sẽ không đái ra quần như một thằng nhãi!

Mình sẽ không chết khó xem vì ngộ độc axit uric chứ?

Giữa lúc Bruce ngày càng chìm sâu vào phiền não vì mắc tiểu thì gã ta quay lại.

Thấy gã cầm một bình hoa trên tay, gương mặt tuấn tú của Bruce trở nên trắng bệch. Song điệu bộ này còn tốt hơn nhiều so với đái ra quần.

“Cảm ơn. Có thể mở còng tay giúp tôi không?” Bruce khẽ cắn răng, nhờ vả bằng giọng dịu dàng hết mức có thể.

Gã đàn ông đến bên giường, không phải mở còng tay mà ôm lấy Bruce. Vì thuốc còn ngấm nên cơ thể nhũn ra vô lực, chỉ có thể mặc gã ôm. Tư thế gã ôm anh rất giống người mẹ đang ôm con xi tiểu. Hai chân rắn rỏi của anh bị gã tách ra. Cuối cùng cũng hiểu ý đồ thật sự của gã ta, gương mặt điển trai của Bruce đỏ bừng bừng.

“Không được! Không được! Tôi có thể tự làm!” Bruce xấu hổ la to. Nhưng gã ta vẫn bướng bỉnh kéo khóa quần tây của anh xuống.

“Tôi bằng lòng sau khi anh mở còng tay tôi sẽ không trốn đi! Van xin anh…” Cuối câu còn mang theo tiếng nức nở.

Lúc người đàn ông móc dươиɠ ѵậŧ của anh ra từ trong quần thì Bruce không nhịn được bắn người lên. Nhưng gã vẫn chặn anh lại. Bruce cảm nhận xúc cảm quỷ dị của găng tay cao su trực tiếp truyền đến từ dưới thân. Gã tỉ mỉ ngắm dươиɠ ѵậŧ anh như trẻ con đang nghịch đồ chơi, thỉnh thoảng còn xoa nắn nó. Ngón tay nhẹ nhàng khều khều dươиɠ ѵậŧ đang trong tư thế chờ đợi.

“Ưm!!!” Dưới sự ma sát thô lỗ của đối phương, phần dưới không kiểm soát được rốt cuộc phun chất lỏng vào bình hoa trong tiếng thét chói tai.

Đây là cảnh tượng thấp hèn đến cỡ nào! Một người đàn ông tuấn tú cường tráng quần áo lộn xộn, bị người tách giạng hai chân, đái bằng tư thế dâʍ đãиɠ. Gương mặt đỏ ửng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ lăng nhục.

Nhìn dòng chất lỏng màu vàng tuôn cuồn cuộn không dứt vào bình hoa, kèm theo đó là tiếng nước chảy xè xè, khóe mắt Bruce nổi lên ánh nước.

Tên biếи ŧɦái! Sau khi ra ngoài tao chắc chắn phải gϊếŧ mày!

Dáng vẻ xấu hổ chưa bao giờ bị người khác thấy bây giờ lại bị gã nhìn hết vào mắt, Bruce lúng túng tột cùng, nhưng đối phương vẫn không thả anh ra, cách qua lớp vải, mông anh có thể cảm nhận rõ mười mươi cái gì đó nóng rực phía sau.

Tên biếи ŧɦái sẽ không thấy mình đái mà cương đấy chứ?!

Bên tai là tiếng thở hổn hển sau tấm mặt nạ của gã đàn ông, Bruce kinh hãi, người phát run, tuy anh liều mạng vùng vẫy nhưng lại biến thành liên tục ma sát mông vào hạ thể của gã ta, động tác này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Sau cùng gã gầm nhẹ, ném anh lên trên giường.

Một giây sau, đôi mắt bị vải che lên, Bruce cảm nhận gã đè lên người anh!