Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 55: Hồi Ức Phải Mang Theo

Trương Lệ Mẫn đuổi theo con gái mình, kết quả bị Tô Uyển đóng sầm cửa lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mở cửa! Mau mở cửa nào! Uyển Nhi, chúng ta nói chuyện tử tế nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Lệ Mẫn vỗ vỗ cánh cửa, hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như con thực sự thích tên Tô Dương kia, mẹ có thể trói Tô Dương kia qua đây, để cho các ngươi gạo nấu thành cơm, thấy thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Lợi Quần nghe lời của lão bà, tay run lên, may mà nước trà vẫn chưa đổ ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Người hầu trong nhà ai cũng bước nhanh hơn... ͏ ͏ ͏ ͏

Biết được sắp chuyển nhà, Trương Tú Như và Tô Tiểu Tiểu hưng phấn đến nỗi không ngủ được. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ bắt đầu thu dọn đồ trong nhà giữa đêm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, cái ghế này bỏ đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như khổ sở nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vẫn còn ngồi được, vứt đi thì tiếc lắm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì tặng cho người khác! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái ghế này cũ quá rồi, nhà mới của chúng ta có vật dụng trong nhà, ngươi mang theo, chỉ tổ chật chỗ thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Quần áo cũ tặng cho người khác đi, ta mua đồ mới cho hai người! ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới sự yêu cầu kịch liệt của Tô Dương, Trương Tú Như với cực kỳ không cam lòng mà tặng rất nhiều đồ dùng trong nhà, quần áo cho những hàng xóm bình thường hay chiếu cố Tô gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người trong Bạch Nghĩ trấn đều biết, Tô Dương tốt nghiệp trước thời hạn, muốn dẫn Trương Tú Như và Tô Tiểu Tiểu đến Thất Tinh thành hưởng phúc! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hâm mộ Tú Như thật đấy, sinh ra một nhi tử ngoan như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tú Như, sau này ngươi nhớ về đây thăm đấy nhé! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu Tiểu, sau này ta có thể vào thành tìm ngươi được không? ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhức đầu chỉ vào một đống đồ đạc: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, những thứ này cũng đều vứt đi đi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhi tử, có thể để lại được không? ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như hơi tủi thân nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là đồ chơi khi còn bé của ngươi, đây là hộp đồ nghề mà ba ba ngươi thích, đây chính là trường trẻ con ba ba làm cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương mím môi. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thấy, mấy thứ này có thể chỉ là đồ bỏ đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đối với mẹ mà nói, đây chính là hồi ức quan trọng nhất đời này của bà! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi, vậy thì mang cả đi, dù sao chỗ đó cũng rộng rãi! ͏ ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, thành viên của tiểu đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn chạy tới. ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng dành cho Tô Dương một cái ôm mạnh mẽ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh đệ, nghe nói các ngươi sắp chuyển đi rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thẳng thắn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng, tốt nghiệp sớm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta biết ngay mà, tiểu tử ngươi rõ thật là... Trâu bò chết đi được! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng vỗ vỗ vào miệng Tô Dương, giống như đang trút hết tâm tình! ͏ ͏ ͏ ͏

- Những ngày này, đa tạ sự chiếu cố của đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì mà chiếu cố với không chiếu cố, sau này nói không chừng ta còn cần ngươi chiếu cố ấy chứ! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng trông thấy một đống đồ bên cạnh Tô Dương thì hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mấy thứ này, đều cần chuyển đi hết sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy, mẫu thân ta tiếc, ta phải dọn đi, hiện giờ đang sầu gần chết đây! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhà mà Thất Tinh thành chia cho ngươi... Thực ra thì cũng không lớn đúng không! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta ở nội thành! ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ nó! Đại biệt thự! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca quỳ với ngươi mất! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng dùng sức vò đầu, thế nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thế nhưng, thiên tài như ngươi, đúng là nên ở biệt thự! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cũng tạm, cứ chấp nhận vào ở thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu tử này cũng thật không biết điều, chẳng lẽ ngươi không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn vào ở đó sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng chỉ vào hai mắt của mình rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi xem xem, ngươi xem đi, có phải mắt ta đỏ lên rồi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi, không nói nữa, chúng ta có rảnh thì đi uống rượu với nhau! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đồ đạc không cần gấp, ngươi cứ để lại chỗ này, chúng ta sẽ giúp ngươi chuyển đến trạm xe! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì ngại lắm? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngại cái gì mại, mọi người nói như thế nào thì cũng đều là chiến hữu cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng lớn tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Các huynh đệ, các ngươi nói xem có đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng! ͏ ͏ ͏ ͏

Các thành viên của đội tuần tra lớn tiếng đáp. ͏ ͏ ͏ ͏

Thành viên của đội tuần tra, còn có một số người dân của Bạch Nghĩ trấn cũng chủ động giúp Tô Dương chuyển nhà. ͏ ͏ ͏ ͏

Lên trên tàu ngầm, đoàn người đến cửa thành Thất Tinh thành, Uông Thiên Lãng còn giúp Tô Dương tìm một chiếc xe hàng nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Uông Thiên Lãng cùng với thành viên của đội tuần tra, với các hương thân của Bạch Nghĩ trấn rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Thành viên đội tuần tra có trách nhiệm của mình, không thể đi theo lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Các hương thân cũng chúc tốt đẹp cho nhà Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Tài xế xe hàng là một người dẻo miệng, hắn trông thấy dáng vẻ của một nhà Tô Dương, biết ngay bọn họ dọn từ ngoại thành vào, cũng hàn huyên với mẫu thân Trương Tú Như của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi biết được Tô Dương tốt nghiệp từ Học viện, được phép vào bên trong Thất Tinh thành, hắn liền hăng hái khen Tô Dương, khiến cho Trương Tú Như vô cùng vui vẻ! ͏ ͏ ͏ ͏