Tô Dương giơ ngón tay cái chỉ lên trên!
Trương Nhược Lâm ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Bạo Phong Chi Ưng cực lớn.
Nàng ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!
Con sủng thú này lớn quá!
Trước đây nàng ta đã biết, sủng thú của Tô Dương là một con ưng, nhưng nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy nó ở cự ly gần!
Có điều Tô Dương này đúng là cứu tinh của bọn họ.
Sủng thú của Tô Dương có thể mang hắn bay cùng, vậy thì nhất định có thể nhanh chóng bay về gọi cứu viện!
- Tô Dương, ngươi mau đi thông báo với lão sư đi!
Trương Nhược Lâm hô to.
- Thông báo với lão sư làm gì?
Tô Dương không nhịn được cười nói:
- Gọi lão sư tới nhặt xác cho các ngươi à!
Trương Nhược Lâm vội vàng nói:
- Gọi lão sư tới cứu chúng ta!
- Để ta cứu các ngươi không phải tốt hơn sao?
- Ta biết ngươi có thể đối phó với hung thú Hắc Thiết thượng phẩm, nhưng đám Kim Cương Nghĩ kia rất đông!
- Không sao cả!
Tô Dương gọi Bạo Phong Chi Ưng một câu:
- Chúng ta đi, gϊếŧ sạch đám Kim Cương Nghĩ kia!
Bạo Phong Chi Ưng gáy to một tiếng, lại lần nữa mang theo Tô Dương bay lên bầu trời.
- Nhắm thẳng về phía con Kim Cương Nghĩ gần nhất, dùng Phong Nhận!
Phong nhận dài gần mười mét, mang theo tiếng gió gào thét, trực tiếp bắn thẳng về phía đàn Kim Cương Nghĩ.
Dưới năng lực khống chế kỹ năng phong hệ như triều cường của Bạo Phong Chi Ưng, chỉ một kích thôi, trong nháy mắt phong nhận đã bổ đôi khôi giáp kim loại sau lưng Kim Cương Nghĩ, chất dịch bẩn thỉu bắn tung tóe ra ngoài!
- Rầm!
Con Kim Cương Nghĩ Hắc Thiết thượng phẩm kia đang chạy băng băng lập tức ngã xuống, trượt dài hơn mười mét.
Đám Kim Cương Nghĩ ở phía sau nó, tất cả đều dừng lại, đàn Kim Cương Nghĩ bị đánh bất ngờ, giận dữ nhìn lên bầu trời, điên cuồng phun chất dịch ăn mòn lên trên không trung...
Đám dịch ăn mòn kia phun cao cách mặt đất chưa đến năm mươi mét đã rơi xuống, căn bản không làm gì được Bạo Phong Chi Ưng!
Bạo Phong Chi Ưng bay tít trên cao, khinh thường nhìn đám kiến hôi dưới mặt đất!
Đây chính là ưu thế của không trung!
- Bạo Phong Chi Ưng, gϊếŧ sạch bọn chúng!
Chỉ vỏn vẹn ba phút, trên mặt đất đã không còn một con Kim Cương Nghĩ nào còn sống.
Khắp nơi đều là chân đứt tay gãy của Kim Cương Nghĩ!
Bạo Phong Chi Ưng mổ đầu Kim Cương Nghĩ ra, nuốt trọn toàn bộ tinh hạch của chúng nó.
Vừa tiến hóa lên Hắc Thiết thượng phẩm, Bạo Phong Chi Ưng cần bổ sung rất nhiều năng lượng mới có thể trở thành sủng thú có thực lực Hắc Thiết thượng phẩm chân chính!
Tinh hạch của đám Kim Cương Nghĩ này, mang Kim thuộc tính, cũng thích hợp để Bạo Phong Chi Ưng thôn phệ.
Tám vị Ngự Thú sư trẻ tuổi bị Kim Cương Nghĩ đuổi gϊếŧ đã ngừng lại, nhìn thấy Bạo Phong Chi Ưng nhàn nhã mổ tinh hạch, coi tinh hạch thành đồ ăn vặt, vẻ mặt bọn họ đều cực kỳ đau lòng.
Đám tinh hạch kia, có thể đổi được rát nhiều vật tư sinh hoạt và khẩu phần lương thực đó!
- Tại sao ta lại có cảm giác, sau khi tới hoang nguyên, Tô Dương lại càng đáng sợ hơn rồi nhỉ?
- Ta cảm thấy bây giờ một mình hắn có thể đấu với cả lớp chúng ta!
- Ta cũng có cảm giác ấy!
- Trần Hạo, không phải ngươi nói, ngươi có thể đánh mười người như Tô Dương sao? Ngươi lên thử xem!
- Ta từng nói thế sao? Chắc chắn chưa từng nói, nếu như ta nói thế, sau này sinh con trai sẽ không có c̠úc̠ Ꮒσα!
Khi Tô Dương đang lựa chọn chân kiến, thì Trương Nhược Lâm dẫn theo Cao Mẫn chạy tới.
Đối với thực lực của Tô Dương, ban đầu nàng ta còn khϊếp sợ... Hiện giờ, nàng ta đã chết lặng!
- Tô Dương, cám ơn ngươi!
- Đừng khách khí, chúng ta là đồng học mà!
Nói ra thì, Tô Dương còn phải cảm tạ đám đồng học này của hắn.
Một lần đã giúp hắn dẫn hơn hai mươi con Kim Cương Nghĩ tới đây, để hắn giải quyết luôn một lượt, thực sự rất thoải mái!
- Tô Dương, vừa rồi khi chúng ta bị đuổi gϊếŧ, vì sao ngươi không trực tiếp ra tay?
Cao Mẫn có chút không vui hỏi:
- Còn đứng nói chuyện phiếm với Trương Nhược Lâm? Ngươi nhìn một chút xem, nếu ngươi ra tay sớm hơn chút, nói không chừng ta đã không bị thương rồi!
Trên tay Cao Mẫn, có một vết tích bị axit ăn mòn, khả năng sẽ lưu lại vết sẹo vĩnh viễn.
- Lão sư từng nói, trong hoang nguyên, không cho phép cướp đoạt con mồi của bạn học!
Tô Dương nói:
- Cho nên trước khi ra tay, ta phải xác nhận lại một lần với Trương Nhược Lâm, nếu như vừa rồi chỉ là các ngươi đang đào bẫy rập, dụ dỗ hung thú, ta ra tay chẳng phải sẽ phá hủy kế hoạch của các ngươi sao?
- Ngươi...
Cao Mẫn đang định nói tiếp, thì bị Trương Nhược Lâm cắt lời:
- Cao Mẫn, xin lỗi Tô Dương!
Cao Mẫn không có cách nào chống đối Trương Nhược Lâm, do dự một chút, vẫn nói lời xin lỗi với Tô Dương.
- Không có việc gì nữa thì ta đi đây!
Tô Dương giang hai tay ra, Bạo Phong Chi Ưng lại mang Tô Dương bay lên bầu trời.
Có người nhỏ giọng nói:
- Thật hâm mộ Tô Dương, ta cũng muốn bay!
- Nằm mơ đi! Trong giấc mơ muốn gì cũng được!
- Con sủng thú kia của Tô Dương, khả năng đã là Hắc Thiết thượng phẩm!
- Nhất định là thế!
"..."
Trương Nhược Lâm nhìn về phía Cao Mẫn nói:
- Cao Mẫn, sau này để ý lời ăn tiếng nói một chút, cho dù nói thế nào, hôm nay Tô Dương cũng đã cứu chúng ta, biết chưa?
- Biết rồi! Biết rồi! Là lỗi của ta! Nhược Lâm, ngươi đừng tức giận! Không phải ta đã xin lỗi rồi sao?
- Đi! Chúng ta đi nhặt mấy cái chân kiến, đêm nay nướng ăn! Mau về thôi, trời sắp tối rồi!
"..."
Ngay khi Tô Dương quay về nơi dừng chân không lâu, bốn vị lão sư dạy thực chiến của lớp một đã tụ tập lại một chỗ.
Hùng Trường Phong báo cáo lại đơn giản chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Dương nhẹ nhàng chém gϊếŧ hai mươi mốt con Kim Cương Nghĩ.
- Ta cho rằng, với thực lực của Tô Dương, hiện giờ hắn đã không còn thích hợp chờ đợi ở chỗ này nữa!
- Con sủng thú kia quá mạnh, gần như đã vô địch trong khu vực hoang dã này, nơi đây đã không còn thích hợp để hắn lịch luyện nữa rồi!
Đàm Quốc cũng đồng ý nói:
- Nếu để Tô Dương tiếp tục ở lại chỗ này, cũng chỉ lãng phí thời gian thôi, thực lực của hắn, đã vượt xa bạn cùng lứa ở Thất Tinh thành!
Một vị lão sư dạy thực chiến khác là Trương Trung Kiệt, hỏi Lý Manh:
- Lý lão sư, có phải Tô Dương có thể chất thiên phú gì đặc biệt không?