Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 105: Cửu Đại Cổ Tộc

Hắn từng giao thủ qua với Tội Tộc nên nhận ra Tà Khí này. Chỉ là bây giờ vẫn mang theo một tia nghi ngờ:

"Ngươi là Tội Tộc" Ma Mãng nói lớn.

Nhưng trái với phản ứng mà hắn kỳ vọng, Phú Sát Giao Ly lại nhìn hắn giống như một kẻ ngốc:

"Ai dùng được Tà Khí cũng là Tội Tộc à?" chỉ với một câu hỏi hắn đã khiến cho đối phương không thể trả lời.

Thua cũng đã thua, bắt bẻ cũng không thể Ma Mãng đành ôm thương thế, tức giận trở về chỗ của mình.

Lúc này Trường Sinh Tộc Trưởng có chút âm trầm mở miệng:

"Thực lực của Liên Huy Tộc các vị đã thấy rỏ, ai có ý kiến vì về việc để bọn họ trở thành Cổ Tộc không?"

Xưa nay là Bát Đại Cổ Tộc, nay thêm một trở thành Cửu Tộc, không chỉ là thêm một con số mà nó ảnh hưởng đến Đại Lục rất lớn. Cho nên các tộc phải suy nghĩ rất kỹ càng.

Thấy không ai lên tiếng, Lạc Kỳ khẻ mở miệng "đồng ý đầu tiên".

Có Hồn Tộc dẫn đầu, tiếp theo Thiên Không Hoàng Điểu và Khấp Minh Tộc cũng đồng ý. Khi nãy Định Thế Tộc đã được Lạc Kỳ cứu một bàn thua trong thấy nên cũng theo cậu mà "đồng ý".

Bát Tộc đã có bốn "đồng ý", bốn tộc còn lại đều nhiu mày phân vân.

"Liên Huy Tộc xuất thân không rỏ ràng, ta phản đối" Dạ Tinh Vong Ma Mãng Tộc Trưởng đi đầu phản đối.

Không đợi các tộc khác nối đuôi theo Lạc Kỳ đã cười lớn:

"Có Cổ Tộc nào xuất thân rỏ ràng chứ, ta thấy ngươi thua nên không cam tâm mà thôi"

"Ngươi..." bị Lạc Kỳ nói như vậy hắn ta tức giận bung ra tu vi ép tới, nhưng đã bị người bên cạnh Lạc Kỳ ngăn lại.

"Sao, bị ta nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à?" Lạc Kỳ tiếp tục công kích hắn, trong lúc này cậu cần thêm một tộc đồng ý nữa, nếu không tốt nhất là phải loại một tộc ra khỏi vòng quyết định này.

"Trường Sinh Tộc cũng không đồng ý"

"Chiến Thiên Ma Tộc không đồng ý"

Xem ra hai tộc này cũng không nguyện ý cho Liên Huy Tộc trở thành Cổ Tộc, nhất là khi họ thấy Lạc Kỳ nói giúp Liên Huy Tộc quá nhiều.

Trong nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung về phía Vô Tâm Cổ Tộc, quyền quyết định này đang nằm trong tay bọn họ.

"Ta không có ý kiến" Tộc Trưởng Vô Tâm Cổ Tộc lạnh nhạt lên tiếng. Không có ý kiến có nghĩa là trung lập, như vậy bên Lạc Kỳ đã chiếm ưu thế một chút.

Sau khi Cổ Tộc, đến phiên Đế Tộc biểu quyết. Không như Đế Tộc nội tình thâm hậu, có rất nhiều Đế Tộc bỏ phiếu trống vì sợ bị trả thù, bọn họ chọn đứng trung lập là cách tốt nhất.

Trong khi đó lấy Long Tộc và Liên Hoa Tộc đi đầu đã đồng ý, riêng Kim Ô và Phượng Hoàng từ chối. Nhìn chung đôi bên khá căn bằng, không ai hơn ai.

Thấy tình thế có chút khó khăn, Lạc Kỳ lại mở miệng lần nữa:

"Vậy đi, trong các ngươi ai tự nhận tộc mình hùng mạnh nhất thì ra đấu với Liên Huy Tộc một trận. Nếu Liên Huy Tộc thua coi như chuyện này bỏ qua"

Có kẻ ngu mới đi nhận việc này, chưa thấy phong quang được bao nhiêu chỉ riêng người ta có mười ba tên Chúa Tể Hậu Kỳ đã khiến xung quanh phải sợ rồi. Phải biết tất cả các tộc ở đây không tộc nào có đến mười Chúa Tể Hậu Kỳ.

Thấy tất cả đều im lặng, Trường Sinh Tộc Trưởng đành thở dài tuyên bố Liên Huy Tộc trở thành Tân Cổ Tộc, từ đây Đại Lục sẽ có Cửu Đại Cổ Tộc thây vì Bát Tộc như trước.

Đối với kết quả này Lạc Kỳ rất vui vẻ, những gì bao năm qua cậu trù bị đều thành công tốt đẹp, không uổng công cậu sắp xếp tất cả.

Nhưng mà Liên Huy Tộc muốn đạt danh vọng như các Cổ Tộc khác thì còn phải cần nhiều thời gian.

Riêng Trường Sinh Tộc lần này mọi kế hoạch đều bị Lạc Kỳ làm cho phá sản. Không chỉ vậy những người có mặt ở đây cũng có chút không hiểu vì sao Lạc Kỳ lại quật khởi nhanh như vậy?

Đúng lúc này đột nhiên Vô Tâm Cổ Tộc bên cạnh Lạc Kỳ có một người đứng lên:

"Nghe nói Khấp Minh Thiếu Tộc Trưởng kiếm pháp vô song, ta đây xin lĩnh giáo một hai" kẻ này nhìn về hướng Dương Tiễn Lâm, trong đôi mắt vô thần ấy sáng lên một tia chiến ý.

Bị người chỉ thẳng mặt khiêu chiến Dương Tiễn Lâm rất nhanh chóng đi ra ứng chiến.

Kiếm của Dương Tiễn Lâm vẫn âm lãnh, quyết tuyệt như vậy, hôm nay lại có thêm mấy phần tàn nhẫn.

Còn tên Vô Tâm Cổ Tộc chiến đấu rất quái dị, thân hình của hắn lung lây giống như sắp ngã nhưng mỗi đường kiếm lại rất tinh và chuẩn.

"Vô Tâm Hắc Đạo, mở" theo tiếng quát, trong thân thể của tên Vô Tâm đại lượng Hắc Ám bắt đầu tuông ra.

Vô Tâm, Vô Tâm. Lạc Kỳ vừa niệm hai chữ này, vừa xem cuộc chiến một lúc mới chợt hiểu ra chuyện gì.

Vô Tâm ở đây không phải là vô tình, vô cảm mà chính xác hơn là Vô Tâm Cổ Tộc là những kẻ không có tim. Lạc Kỳ cảm nhận rỏ ràng khi chiến đấu, trong lòng ngực của hắn Hắc Ám luân chuyển thật nhanh thay thế cho trái tim.

Lấy Hắc Ám làm tâm, Vô Tâm Cổ Tộc đúng là đặc biệt, vì nếu không có ý trí, nghị lực và thiên phú tốt thì chính hắn sẽ bị Hắc Ám thôn phệ.

Chiến đấu một lúc Dương Tiễn Lâm cũng mở ra Đạo Đan, Đạo Thể của mình. Đến lúc này Lạc Kỳ nhận ra mình đã không hiểu hắn nữa.

Theo Lạc Kỳ thì đạo tâm của Dương Tiễn Lâm rất yếu, hắn không có chính kiến và mục tiêu, dể dàng bị tác động bởi mọi thứ xung quanh. Nhưng giờ đây khi thấy Dương Tiễn Lâm đóng băng được cả Hắc Ám thì Lạc Kỳ thật sự sợ hãi. Một kẻ đạo tâm kém cỏi không thể đi đến bước này, vậy đạo tâm của hắn là gì?

"Dương Tiễn Lâm" trong khoảnh khắc Lạc Kỳ buộc miệng kêu ra tên hắn.

Đóng băng Hắc Ám, một kiếm nhanh gọn chém nổ đối thủ, Dương Tiễn Lâm đứng đó như một vị Chiến Thần. Nhưng không bao lâu giữa mãnh Hắc Ám hỗn độn kia tên Vô Tâm đã tụ hợp lại.

"Ta vẫn chưa chết" hắn âm u nhìn Dương Tiễn Lâm.

Chợt thời gian của lôi đài ngừng động, nói đúng hơn chỉ có bên phía Dương Tiễn Lâm bị. Trên cao một tên nam nhân đã giữ hắn lại nhằm mục đích cho Vô Tâm gϊếŧ người. Cũng may thực lực của hắn mạnh nên thời gian không thể giam giữ hắn, nhưng hắn cũng chịu một kiếm của tên Vô Tâm.

"Trường Sinh Tộc đám tiểu nhân bỉ ổi, dám đánh lén Thiếu Tộc Trưởng của tộc ta" Tả Hộ Pháp của Khấp Minh Tộc tức giận đứng lên. Nhưng Trường Sinh Tộc Trưởng chỉ ha hả cười lớn:

"Thiếu niên manh động, mong các vị chớ nổi giận"Kẻ vừa mới đánh lén Dương Tiễn Lâm chính là Trường Sinh Khải Liệt, hắn từng giao đấu và bị Lạc Kỳ gϊếŧ ở Vạn Thế Chiến. Nếu nhận xét về kẻ này thì Lạc Kỳ chỉ biết nói: ngạo mạng và nhỏ nhen.

Dù tất cả đều khinh thường hành vi đánh lén nhưng tất cả đều bàn quan, ngồi đó xem kịch vui.

"Dương Thiếu Tộc Trưởng chiến lực phi phàm, nhân trung chi vương, Khải Liệt chẳng qua muốn thử một chút, không biết ngài nghĩ thế nào" Trường Sinh Tộc Trưởng cáo già mở miệng khen để đạt được mục đích.

Nếu Dương Tiễn Lâm từ chối chính là đồng nghĩa với việc tự vả mặt mình, phủ nhận lại câu "nhân trung chi vương" vừa rồi. Còn nếu hắn đồng ý thì sẽ phải lấy một đấu hai, chết sống khó định.

Vốn Lạc Kỳ không muốn dính líu vào chuyện này nhưng Dương Đình đã truyền âm cầu cứu cậu. Thật sự cậu rất phân vân, cậu không muốn tiếp tục có quan hệ gì với Dương Tiễn Lâm nữa, nhưng mà Dương Đình còn đó hắn sẽ trơ mắt nhìn cha mình chết sao?

Hơn nữa Dương Tiễn Lâm đã là Thiếu Tộc Trưởng Khấp Minh Tộc, Dương Đình lại đi theo hắn, nếu hắn ngã xuống thì Dương Đình phải làm sao?

"Coi như ta vì con ta" Lạc Kỳ thầm nói.

Trong khi Trường Sinh Khải Liệt khóe miệng gian xảo còn cười thì một đạo kiếm khí đã đánh tới, ép hắn nhảy xuống lôi đài.

"Ta nghe nói Khải Liệt huynh thiên tư bất phàm, hôm nay cũng muốn thử một chút"

Vừa nói xong Lạc Kỳ đã lướt tới, theo làn nước bồng bềnh cậu đứng trên lôi đài.

"Tiểu Kỳ, đệ..." Dương Tiễn Lâm chưa nói xong đã bị Lạc Kỳ cắt ngang.

"Lo chuyện của ngươi đi"

Trường Sinh Tộc thiên về Thời Gian chi Đạo, nên không khó để tên Khải Liệt này lui ra.

"Thời Gian Gia Tốc" chỉ trong một giây hắn đã đứng sau lưng Lạc Kỳ.

"Toái Tinh Chỉ"

"Bang...." một chỉ như thiểm điện đánh ra nhưng đã bị Lạc Kỳ dùng kiếm đở được.

"Ta không tin ngươi nhanh hơn thời gian" Trường Sinh Khải Liệt tiếp tục gia tốc cho mình. Chỉ là hắn càng đánh Lạc Kỳ thì cậu càng đở được, cậu không duy chuyển chỉ đứng một chỗ như bất động nhưng những người có tu vi cao sẽ thấy được cậu lây động còn nhanh hơn Trường Sinh Khải Liệt.

"Vạn Kiếm Phá, ầm..." đột nhiên một kiếm như mang theo vạn đạo kiếm kình được Lạc Kỳ đánh ra.

Một kiếm này không chỉ đánh sụp đổ một gốc lôi đài mà nó còn đánh Trường Sinh Khải Liệt bay ra ngoài.

"Ngươi không hề có tiến bộ" Lạc Kỳ cười nhếch môi.

"A, Thời Gian Nghịch Chuyển" bị khinh thường Trường Sinh Khải Liệt tức giận mở ra Đạo Tâm, huy động lực lượng đảo loạn thời gian ngay chỗ của Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ chỉ cảm thấy phảng phất như cậu trở lại thời xa xưa, khi nơi này chỉ có hồng hoang mãnh thú.

Thời gian lăng không đảo ngược, đến một lúc nào đó Lạc Kỳ sẽ bị mãi mãi giam cầm ở đó.

Nhưng rất tiếc lấy thực lực của Trường Sinh Khải Liệt không thể làm chuyện đó.

Lúc này giữa mi tâm của Lạc Kỳ xuất hiện một giọt nước, nó thuần kiết như bản nguyên không lẫn tập chất.

Giọt nước bắn ra, hiển hóa thành thác nguồn, sông ngồi, biển cả.

"Chân Thủy Hóa Vạn Pháp"

Không gian lung lây, thời gian sụp đổ, Trường Sinh Khải Liệt lúc này bộ dạng tơi tã không thể nhìn ra, chỉ có Lạc Kỳ đứng đó càng trở nên thâm thúy. Cậu nhìn Trường Sinh Khải Liệt như một kẻ ngốc.

"Khải Liệt" không ai nghĩ Lạc Kỳ có thể đơn giản đánh bại Trường Sinh Khải Liệt như vậy, kể cả Tộc Trưởng của hắn.

Ông ta muốn bay lên tiếp hắn nhưng Lạc Kỳ đã nhanh hơn chợp lấy người.

"Ngươi muốn làm gì?" ông ta tức giận, hơi thở nóng nãy nhìn Lạc Kỳ. Dù cho Trường Sinh Khải Liệt thua Lạc Kỳ nhưng thiên phú của hắn vẫn là đỉnh tiêm, là người được Trường Sinh Tộc chọn, không thể chết trong tay Lạc Kỳ được".

"Không có gì, ta nghe nói Trường Sinh Tộc ngoài trừ bí pháp Thời Gian Nghịch Chuyển còn có Thời Gian Quy Lai, ta đây cũng muốn thử nốt"

Lạc Kỳ nói một câu đến Tộc Trưởng Vô Tâm Cổ Tộc cũng chấn động, phải biết Thời Gian Chi Đạo huyền ảo khó dò, huống chi người thi triển lại là Trường Sinh Tộc Trưởng. Lạc Kỳ đây là ngạo mạng hay quá tự tin vào thực lực bản thân.

Trước đó Dương Tiễn Lâm đã đánh bại đối thủ trở về chỗ của mình, thấy khuôn mặt của Dương Đình hiện lên lo lắng, hắn liền an ủi:

"Yên tâm, mẹ con không làm chuyện không nắm chắc, trách nhiệm trong tương lai của còn đó, mẹ con không dể gì chết ở đây đâu. Huống chi người đó sẽ không để mẹ con gặp chuyện không hay"

Vốn lâu rồi không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình như vậy, nên lần này Trường Sinh Tộc Trưởng quyết lấy tính mạng của Lạc Kỳ để bình ổn địa vị của mình.

"Thời Gian Quy Lai, mở" ông ta toàn lực huy động thời gian, trái với khi nãy trở về quá khứ thì bây giờ Lạc Kỳ đang trôi về tương lai.

Trong vòng thời gian, cơ thể Lạc Kỳ bắt đầu già đi, thọ nguyên càng lúc càng sói mòn.

"Chết đi" Trường Sinh Tộc Trưởng cười lớn cho là cậu sắp chết.

Đột nhiên, quanh Lạc Kỳ Thủy Pháp Tắc bùng nổ, vòng thời gian mất hiệu lực, Trường Sinh Tộc Trưởng phun ra một ngụm máu.

"Ngươi, ngươi lợi dụng ta để nhìn trộm đại đạo" ông ta tức giận hét lớn muốn gϊếŧ Lạc Kỳ tức khắc. Nhưng ngay lúc đó Liên Huy Tộc đã xuất hiện trên lôi đài.

"Trường Sinh Tộc Trưởng, ông thua rồi còn muốn gϊếŧ người sao?"

Vốn theo lẻ thường thì Hồn Tộc phải là người bảo vệ Lạc Kỳ đầu tiên, nhưng không ngờ lại là Liên Huy Tộc. Bọn họ đâu biết được Hồn Tộc còn muốn Lạc Kỳ chết sớm hơn nữa kìa.

Lần này Lạc Kỳ đã đánh một canh bạc lớn, thứ cậu tin vào không chỉ là thực lực của mình mà còn là thực lực của Trường Sinh Tộc Trưởng.

Nghe nói Đạo Điển cao nhất của Trường Sinh Tộc là Thời Gian Trường Sinh Quy Chân Đạo Điển, ai tu luyện thành công sẽ chưởng khống thời gian trong tay, nằm ngoài quy tắc thời gian của Đại Lục. Nhưng muốn được vậy trước hết bản nắm được Chân Lý sơ khai nhất của thời gian, Lạc Kỳ cược Trường Sinh Tộc Trưởng không đạt đến cảnh giới này.

Đúng và cậu đã thắng. Trộm nhìn Đại Đạo không máy người dám làm kể cả những kẻ nắm giữ thời gian như Trường Sinh Tộc nhưng Lạc Kỳ dám, vì chỉ có như vậy cậu mới có thể trong thời gian ngắn nhất lĩnh ngộ được Pháp Tắc, đánh xuyên qua Pháp Tắc Võng đi vào Nguyên Thủy Pháp Tắc Vòng Xoáy.

Pháp Tắc đột phá kéo theo tu vi cũng đột phá, trên lôi đài không biết bao năm tháng cuối cùng Lạc Kỳ cũng mở mắt ra.

"Ngại ngùng để các vị đợi lâu" Lạc Kỳ cười nói.

Bọn họ chỉ đại khái đoán được Pháp Tắc của Lạc Kỳ đã đột phá, nhưng chính xác là tới mức nào thì không ai rỏ. Tuy vậy với chiến lực vốn có và Thần Kiếm trong tay, Lạc Kỳ được đoán là không kém Chúa Tể Hậu Kỳ.

Nhìn quanh chỉ có Liên Huy Tộc bảo vệ mình, Hồn Tộc vẫn ngồi trên cao, trong mắt Lạc Kỳ hiện lên một tia tàn nhẫn.