Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 88: Cởi Trên Thiên Không Hoàng Điểu

"Đường Mặc đi thông báo một tiếng, ta, Lạc Kỳ đã về"

Gió thổi, mây trôi, một khung cảnh đầy ý thơ và họa nhưng đối với mọi người xung quanh không ai rãnh mà quan sát nó.

Giữa sân lớn, Lạc Kỳ đứng đó cao ngạo mà nhìn về hướng một đám người của Thiên Không Hoàng Điểu và Chúc Thủy Điểu.

"Dùng Lạc Thương Liên Minh của ta kiếm tài nguyên bao nhiêu năm đã thỏa mãn rồi chứ, tu hú mãi là tu hú đừng mơ một bước phản khách thành chủ" dù bên ngoài có lời ra tiếng vào về việc bọn họ muốn phản khách thành chủ, chiếm lấy Lạc Thương Liên Minh nhưng đó chỉ là lời nhàm thoại không đáng nhắc tới. Nhưng hôm nay nghe chính miệng Lạc Kỳ nói ra giữa trốn đông người như vậy, cả đám Điểu Tộc bên trên đều không kiềm nổi tức giận.

"Lạc Kỳ, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Thiên Không Hoàng Điểu, một trong bát đại cổ tộc trưng dụng Lạc Thương Liên Minh đó chính là phúc phần của ngươi" tên cầm đầu tu vi Chúa Tể Trung Kỳ - Thiên Không Tái Đà sát lạnh nói.

"Haha, phúc phận. Ngươi giữ cái phúc phận đó mà tự dùng đi" vừa dứt câu Kiếm Hồn Pháp Tắc đã buông xuống, kiếm trong tay Lạc Kỳ nhanh như thiểm điện chém ra 81 đóa Mặc Liên.

Nhận ra Lạc Kỳ cũng là Chúa Tể nhưng chỉ là Sơ Kỳ nên một tên Chúc Thủy Điểu đã phi thân bay đến đón cậu.

"Xẹt..." móng vuốt nó chém vào Lạc Kỳ nhưng chỉ là hư ảnh, phía sau một luồng kiếm khí đã bổ nó ra thành hai mãnh.

Một tên Chúa Tể Sơ Kỳ cứ vậy chết đi khiến cho xung quanh đều e ngại.

Lúc này Thiên Không Tái Đà đã sầm mặt lại, mũi thương ẩn chứa vô tận Phong Pháp Tắc trong tay hắn đã đâm tới Lạc Kỳ.

"Bang..." Lạc Kỳ vẫn lao về một phía chém gϊếŧ, ở đây mũi thương của hắn đã bị một mũi thương khác ngăn lại.

"Không Gian Pháp Tắc?" Thiên Không Tái Đà kinh hô một tiếng, Không Gian Pháp Tắc là thứ rất khó nắm bắt, trong chiến đấu cũng cực kỳ quỷ dị.

Đúng như vậy, tuy Phú Sát Lâm chỉ là Chúa Tể Sơ Kỳ nhưng nhờ vào Không Gian Pháp Tắc hắn đã đánh ngăn với tên kia.

"Phong Chi Loạn Xạ" một thương đâm ra, Thiên Không Tái Đà đã xuyên qua tấm màn Không Gian mà Phú Sát Lâm đã tạo ra.

"Không Gian Đông Kết" nhưng lúc này mũi thương của Thiên Không Tái Đà lại không rút ra được.

"Loạn Thế Càn Khôn" dù gì cũng là một Chúa Tể Trung Kỳ nên ngay lập tức hắn đã dùng một đạo pháp xoay vòng cây thương, tán loạn đi hết Không Gian Đông Kết.

Vừa thoát khỏi bẩy Không Gian này thì tới bẫy Không Gian khác lại đến, kèm theo đó Phú Sát Lâm trong mỗi chiêu đều có sát lục nặng nề áp hắn không thở nổi.

Ở một bên khác, năm tên Chúa Tể Cảnh lại đang vây công Lạc Kỳ.

Hóa Nguyên Hồ mở ra, gần 20 con Trường Phát Thủy Quái tu vi Chúa Tể ngay lập tức xuất hiện.

Trong biển Mặc Thủy mà Lạc Kỳ tạo ra, đám Thủy Quái điên cuồng công kích năm con Điểu bên trên. Trường phát điên loạn mà trói buộc bọn chúng khiến cho năm tên này đều khó mà thoát thân.

"Phốc..." một mũi tên cấm vào một con Hoàng Điểu, thì ra hắn đã trúng Thủy Tiễn của Thủy Linh Linh. Trong lúc loạng choạng thì Lạc Kỳ đã chém chết hắn.

Vây công một chút, bốn con Điểu còn lại đều bị Lạc Kỳ chém chết, thân thể thì cho đám Thủy Quái ăn sạch.

Cậu không cần biến chúng thành Thủy Điểu vì theo cậu nuôi đám Thủy Quái này có tác dụng hơn rất nhiều.

Thấy đồng bọn của mình đều bị gϊếŧ chết, Thiên Không Tái Đà trong chiêu thức đã lộ ra sự sơ suất, điều này dẫn đến hắn đã bị một thương của Phú Sát Lâm xuyên qua.

"Lạc Kỳ, hạ thủ lưu tình" đột nhiên tiếng Chúc Nhan truyền đến.

Thời gian trước hắn và Thiên Không Minh Hạo đều bị giam, hôm nay may mắn được thoát ra lại phải thấy cảnh này.

"Lạc Kỳ, tha cho hắn đi, ngươi không biết Cổ Tộc đáng sợ như thế nào đâu. Gϊếŧ hắn, Lạc Thương Liên Minh sẽ bị san bằng mất" Chúc Nhan nhìn tràn diện vẫn còn sợ hãi khuyên can cậu.

Hắn tuy có kinh lịch nhưng chưa đi đến những nơi đỉnh tiêm của Đại Lục, chưa thấy qua những cường giả đỉnh cấp, vì vậy Cổ Tộc đối với hắn vẫn là một khái niệm cực kỳ khủng bố.

"Đúng vậy, Cổ Tộc có Chúa Tể Hậu Kỳ đại cường giả tọa chấn, ngươi phải suy nghĩ lại a" Thiên Không Minh Hạo cũng góp lời.

Nghe vậy, Lạc Kỳ thu kiếm vào đi từ từ lại trước mặt Thiên Không Tái Đà. Trong khi hắn nghĩ cậu đã sợ thì đột nhiên cậu mĩm cười, lên tiếng:

"Hắn muốn sống cũng được, nhưng phải làm tọa kỵ cho ta vĩnh viễn"

"Còn ngươi" ngón tay cậu chỉ qua phía Thiên Không Minh Hạo.

"Trở về nói cho Thiên Không Hoàng Điểu biết, muốn đến cứ đến, Lạc Kỳ ta ở đây chờ bọn hắn"

Đây là một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cho dù các đại tộc hay cùng là Cổ Tộc đều không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ một Cổ Tộc như vậy.

"Lạc Kỳ a, ngươi..." Chúc Nhan định khuyên tiếp, nhưng Lạc Kỳ đã phất tay bảo hắn im lặng.

"Việc này ta đã quyết, không ai được nhiều lời"

Thiên Không Tái Đà nhìn Lạc Kỳ tay kết Tịch Hồn Thủ đi lại, hắn biết kiếp nạn mình không thể thoát liền muốn chạy. Nhưng Phú Sát Lâm đã nhanh hơn đá hắn trở về.

"Phụp..." Tịch Hồn Thủ đánh thẳng vào đầu, không bao lâu Thiên Không Tái Đà sợ hãi mà lui về sau nhìn cậu.

"Ngươi, ngươi là người của Hồn Tộc... Cho dù là Hồn Tộc cũng không dám đối với Thiên Không Hoàng Điểu như vậy, bọn hắn sẽ không cứu được ngươi đâu"

"Haha, đến mức này ngươi không cần lo cho ta" nói xong, một thanh Trảm Hồn Thánh Kiếm lại bắn vào đầu hắn.

"Dùng Hồn Tộc uy hϊếp ta, ngươi còn làm chưa được" phất tay tự động điều khiển Thiên Không Tái Đà hóa thành bản thể, Lạc Kỳ phi lên ngồi trên lưng hắn.

Dùng Thiên Không Hoàng Điểu làm tọa kỵ, trên đời này chỉ có Lạc Kỳ mới dám làm. Nhưng một màn này lại để cho tất cả mọi người nhớ mãi không quên, cũng lưu truyền lại sự bá đạo của Lạc Kỳ.Vừa diệt xong đám Thiên Không Hoàng Điểu và Chúc Thủy Điểu, ngay lập tức Lạc Kỳ ra lệnh càn quyết khắp một lượt Lạc Thương Liên Minh. Ngày xưa những kẻ theo chân đám Hoàng Điểu, phản bội, ức hϊếp người trong liên minh đều bị gϊếŧ hết.

Chẳng qua lần này trở về Hạ Thời Quang đã ra ngoài lưu lạc, như vậy cũng tốt, đi một ngày đàng học một sàn khôn.

Cũng vì nể mặt Chúc Nhan mà Lạc Kỳ bỏ qua không tín toán với Chúc Thủy Điểu Tộc, qua vụ việc vừa rồi bọn chúng cũng đã cực kỳ sợ hãi. Nếu lần nữa đến, chắc bọn chúng phải đợi Thiên Không Hoàng Điểu cầm đầu, nhưng nếu có lần sau thì đừng trách Lạc Kỳ vô tình.

Lúc này ở Cửu Tầng Thiên Vân, cũng là nơi ở của Thiên Không Hoàng Điểu, sau khi nghe Thiên Không Minh Hạo kể lại hết sự việc tất cả các Trưởng Lão đều tức giận cho rằng Lạc Kỳ đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy quyền của họ. Chỉ có một người là Tộc Trưởng vẫn im lặng ngồi đó, một lúc sau ông hỏi:

"Ngươi nói, kẻ tên Lạc Kỳ đó có quan hệ gì với Hồn Tộc?" ông hỏi Thiên Không Minh Hạo.

"Thưa Tộc Trưởng, con chỉ nghe Lạc Kỳ nói, Tái Đà Trưởng Lão không thể dùng Hồn Tộc áp chế hắn được" trước một vị Chúa Tể Hậu Kỳ, Thiên Không Minh Hạo đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Mặc Liên Tộc, Long Tộc, bây giờ là Hồn Tộc...không đơn giản, nếu chỉ như vậy hắn sẽ không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thiên Không Hoàng Điểu Tộc" Tộc Trưởng suy nghĩ một hồi lắc đầu.

Mặc Liên Tộc tuy có thời gian huy hoàng nhưng đã là quá khứ. Long Tộc ngoài kẻ đó ra không ai có lá gan lớn như vậy dám bảo kê cho kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Cổ Tộc, nhưng kẻ đó từ lâu đã không màng thế sự, ông không nghĩ kẻ đó đứng sau vụ này. Còn Hồn Tộc, đúng là hiện nay có mạnh hơn Thiên Không Hoàng Điểu một chút nhưng kẻ thù của bọn họ còn đó, chắc chắn sẽ không ngu gì đón thêm một kẻ thù.

"Không thể bỏ qua như vậy được, nếu không uy nghiêm tộc ta sẽ bị hao tổn. Mong Tộc Trưởng ra lệnh san bằng Lạc Thương Liên Minh, để đại lục biết Thiên Không Hoàng Điểu vẫn là thế lực không phải ai cũng có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ a" một thành phần hiếu chiến lên tiếng.

"Được rồi, Trọc Thế, Khuân Ly, Tác Mãn ba người các ngươi đến Lạc Thương Liên Minh một chiến. Nếu bọn chúng chỉ có vậy thì ra tay diệt sát, còn nếu...còn một thế lực phía sau thì...chủ hòa"

"Tộc Trưởng, ta muốn đi..." tên chủ chiến nghe mình không được đi liền muốn khán cự.

"Im miệng" uy nghiêm của Tộc Trưởng còn đó, không phải ai cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Bây giờ Bát Đại Cổ Tộc vị thế lung lây rất nhiều, mỗi bước đi đều phải tính toán thật cẩn thận.

Hồi trước khi đi Lạc Kỳ có nhờ Chúc Nhan tìm kiếm Thâm Hải Huyết Thạch cho mình, bây giờ đã có tin tức.

Theo như điều tra thì ở Nhân Ngư Tộc có một mỏ nhỏ Thâm Hải Huyết Thạch, nhưng từ xưa đến nay Nhân Ngư tính tình đơn bạc rất ít tiếp xúc với người ngoài, họa chăng có chỉ là vài tộc đàn lăng cận.

Lạc Kỳ sẽ phải đến Nhân Ngư Tộc một chuyến nhưng không phải lúc này, cậu còn phải đợi Thiên Không Hoàng Điểu buông xuống.

Đúng như dự đoán, không quá lâu ba tên Chúa Tể Trung Kỳ dẫn theo mười lăm tên Chúa Tể Sơ Kỳ mãnh liệt phủ xuống Trụy Tinh Vực.

Khắp nơi từ Lôi Thần Sơn cho đến Vưu gia đều đóng chặc Hộ Sơn Đại Trận.

"Đây là một hồi hạo kiếp a" khi tin tức Lạc Kỳ khiêu chiến Thiên Không Hoàng Điểu thì ai cũng lường trước sự việc này. Duy ba vị Chúa Tể của Vưu gia, Đạp Thiên Hổ và Lôi Thần Ma Tượng đều đang ở tổng bộ Lạc Thương Liên Minh.

Lần này bọn họ đánh cược một lần, nếu thắng sau này dù Lạc Thương Liên Minh có mạnh đến mức nào đi nữa thì ba nhà đều có một vị thế ổn định. Còn nếu thua, bất quá hy sinh ba cái thân già này, huống chi Nguyên Hội Kiếp lần này nếu gián xuống thì với thực lực của cả ba đều phải chết chứ không nói chơi.

Giữa Lạc Thương Liên Minh, Lạc Kỳ đã ngồi sẵn trên ghế, khi Thiên Không Hoàng Điểu đến thì một hàng Thủy Nhân, Thủy Quái, Thủy Tinh Linh đã đồng loạt hiện ra.

"Tất cả chỉ là Chúa Tể Sơ Kỳ?" đúng là đối với một nơi không đáng nhắc tới như nơi này, bao nhiêu tôn Chúa Tể Cảnh cùng lúc xuất hiện làm bọn họ khá kinh ngạc. Nhưng chỉ có vậy mà muốn khiêu chiến một Cổ Tộc thì quá ngây thơ.

Lúc ba tên Chúa Tể Trung Kỳ nhìn nhau định ra lệnh công phạt thì đột nhiên giữa thiên địa ba tôn Chúa Tể Trung Kỳ nữa đã hiện ra.

"Không Gian Chi Đạo? Bọn họ là ai?" thấy ba người cung kính đứng sau Lạc Kỳ, ba con Thiên Không Hoàng Điểu liền ngưng lại mọi hành động tiếp theo.

Bên dưới thấy như vậy, Lạc Kỳ khẻ cười một cái.

"Nhìn đủ chưa" Lạc Kỳ nói lớn, làm cho đám trên kia giật cả người.

Đúng là Liên Huy Tộc mạnh nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ thích hợp nhất để xuất hiện, nhưng nếu Thiên Không Hoàng Điểu muốn chung cực chiến thì cậu cũng chìu.

Nhìn Lạc Kỳ tự tin như vậy, rồi nhìn ba tên Chúa Tể Trung Kỳ mặc cùng một loại y phục khắc hình đóa Liên Hoa đứng sau cậu, đám Thiên Không Hoàng Điểu liền thấy e ngại. Không phải bọn họ sợ bao nhiêu, thứ bọn họ lo lắng là thế lực mặc y phục khắc Liên Hoa kia kìa.

Thế rồi ba tên Chúa Tể Cảnh của Thiên Không Hoàng Điểu mới đại diện một tên bay gần lại:

"Tộc ta đường đường là một trong Bát Đại Cổ Tộc rất khinh thường việc làm của Tái Đà. Nhưng dù gì hắn cũng là thành viên của Thiên Không Hoàng Điểu, bây giờ chỉ cần ngươi thả hắn ra, ân oán của hai bên từ đây chấm dứt"

"Vậy nếu ta không thả thì sao" Lạc Kỳ hỏi lại.

"Không thả, vậy thì chiến" hắn gầm lên, nhưng đúng lúc này một tên khác đã bắt lấy tay hắn, lắc đầu.

"Chúng ta là Cổ Tộc, không nên ỷ thế hϊếp người. Như vậy đi, ba chúng ta sẽ đấu với ba vị Chúa Tể Trung Kỳ của Lạc Thương Liên Minh. Nếu chúng ta thắng thì ngươi phải thả người, nếu chúng ta thua từ đây hai bên ân oán xóa hết, Tái Đà sẽ vĩnh viễn là tọa kỵ của ngươi"

"Nhưng dù sao Thiên Không Hoàng Điểu cũng là Cổ Tộc nên chúng ta chỉ sử dụng năm phần thực lực, coi như trước nhận sai vì việc làm của Tái Đà"

Kẻ này nói rất hay, vừa thể hiện phong độ của Cổ Tộc, vừa để lại tiếng thơm. Trên hết, nếu thua cũng không quá mất mặt.

Năm phần thực lực, miệng thì nói vậy nhưng ba tên của Thiên Không Hoàng Điểu có kẻ nào lưu thủ chứ. Dù bung hết sức lực thì cả ba vẫn bại trận như thường.

Vốn bọn họ đang muốn mở ra hai con đường, thắng thì được thế xông lên, thua thì rút đi trong êm đẹp.

Đánh đã đánh xong, thua cũng thua rồi, bọn họ không nhất thiết phải ở lại nữa. Còn Tái Đà, cứ coi như số mệnh hắn vậy đi.

"Lạc Minh Chủ, thắng thua đã có kết quả, chúng ta xin cáo từ" thua mà cũng rất phong độ, không để lại một chút sơ suất gì.

Nhìn bọn chúng diễn trò, Lạc Kỳ thật sự mắc cười, nhưng mà qua việc này cậu cũng tính toán ra phần nào tính cảnh của Thiên Không Hoàng Điểu. Nếu được, thì hợp tác cũng chẳng sao.

Nhân Ngư Tộc sinh sống tại Phục Sinh Quần Đảo, nằm cách đất liền rất xa. Đường đến đó, Lạc Kỳ phải ngồi trên Thiên Không Tái Đà mà bay không ngừng nghĩ hết mười mấy năm. Cũng may hắn là Chúa Tể Trung Kỳ cường giả nếu không cũng sẽ không chịu nổi áp lực này.

Đường đi không hề thanh bình, biển khơi là thứ gì đó bí ẩn và cực kỳ đáng sợ. Có khi đang bay trên trời, đột nhiên một cột nước như Thủy Lôi bắn thẳng đến, nhìn xuống mới thấy đó là tộc Cá Voi đang đùa giỡn.

"Sắp tới lãnh địa của Côn Bằng Tộc, chúng ta nên xuống chào hỏi một tiếng" Tái Đà hơi e ngại khi nói chuyện với Lạc Kỳ. Tuy đã qua nhiều năm, nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn đó.