Chém gϊếŧ thời gian dài như vậy, cuối cùng Lạc Kỳ cũng thấy người quen. Hồn Ân Tư, nhưng nhìn cô ta không ổn lắm, phía sau là một đám Sa Quái đang điên cuồng đuổi theo.
Suy nghĩ xoay vòng một cái, Lạc Kỳ vung kiếm đánh tan mấy con Sa Quái cứu Hồn Ân Tư. Thấy có người, cô ta không nghĩ nhiều mà chạy về phía này.
"Đa tạ ơn cứu mạng của các vị" Hồn Ân Tư vừa thở dốc, vừa rối rít cảm ơn.
Dù không hiểu vì sao Lạc Kỳ cứu cô nàng này nhưng những người khác cũng không hỏi.
Tu vi của cô chỉ là Đồng Nguyên Trung Kỳ, lẻ ra lần này là theo đội ngũ mà đến. Nhưng trong cuộc chiến trước đó, không biết vì sao cô lại bị lạc, chỉ còn một mình. Nếu không phải có người cứu thì chắc cô phải chết ở đây thôi.
Đêm đó, Lạc Kỳ hẹn Hồn Ân Tư ra găp riêng mình, khi cậu tháo mặt nạ xuống làm cô ta rất bất ngờ và xen một chút lo sợ.
Vì sao cậu còn sống mà cô ta lại sợ như vậy? Lạc Kỳ bắt ngay điểm này mà nghi ngờ.
"Hồn Ân Tư, những năm này sống vẫn ổn chứ" Lạc Kỳ chỉ hỏi một câu thông thường cũng làm cho cô ta suy nghĩ rất nhiều.
"Ta..vẫn ổn" Hồn Ân Tư cố gượng cười cười nói.
"Ổn, vậy sao. Ngày đó là ta rơi xuống nước, bây giờ là cô bị bỏ rơi. Cô thật sự ổn sao" Lạc Kỳ là muốn nhắc đến sự việc ngày đó cậu bị hại.
"Ta...ngày đó, ta...không phải không muốn cứu ngươi, nhưng ta..."
"Nhưng ngươi muốn ta chết, muốn loại đi một đối thủ đúng không? Hôm nay chính ta đã cứu ngươi, ta cũng có thể đích thân gϊếŧ chết ngươi tại đây" nhìn Lạc Kỳ khiến cho Hồn Ân Tư hoảng sợ thật sự, vừa mới thoát chết, bây giờ lại phải chết, cô không muốn vậy a.
"Không phải ta, là Lang Nha hại ngươi, không phải ta a"
"Đúng rồi, đung rồi còn có Bình Nhất Đạo và Lục Phụng kia nữa" Hồn Ân Tư lui về sau vấp thứ gì đó té ngã trên đất.
Lang Nha muốn gϊếŧ cậu, từ lâu cậu đã biết nhưng Bình Nhất Đạo và Lục Phụng lại dính dán gì trong chuyện này nữa?
Thấy Lạc Kỳ không tiếp tục đi tới, Hồn Ân Tư vội vàng đứng dậy kể rỏ ràng:
Vốn lúc đầu cô ta chỉ biết Lang Nha muốn gϊếŧ Lạc Kỳ tại Tử La Hồ, là do hắn nói muốn Lạc Kỳ ngày hôm đó vĩnh viễn biến mất.
Nhưng bây giờ nghĩ lại hình như Lục Phụng có nói ra lấy Mê Hương Câu Hồn Thủy để dẫn dụ Thủy Quái Vương.
Rồi hôm đó khi bị Hồng Thiên tra hỏi, Bình Nhất Đạo là người lên tiếng đầu tiên, hắn kể ra một câu chuyện rất bình thường nhưng mõi chử đều nói rỏ là hắn không liên. Việc hắn khai báo đầu cũng để Hồng Thiên loại bỏ hắn trong viện tình nghi.
Hơn nữa, ai cũng biết Lạc Kỳ là đệ tử duy nhất của Hồng Thiên, nên khi Vũ Đồng chỉ tội Lang Nha thì hắn cũng chính đang kể tội thấy chết không cứu của mình.
Trong sáu người, nếu Lạc Kỳ và Lang Nha chết, Vũ Đồng đã bị loại, hôm nay Hồn Ân Tư lại chết thì chỉ còn lại Bình Nhất Đạo và Lục Phụng.
Chiêu mượn đao gϊếŧ người, ném đá giấu tay này đúng là rất tuyệt, Hồn Ân Tư cũng biết xài mưu kế đấy chứ chẳng qua là kém hơn hai người kia một bậc mà thôi.
Bởi vì còn có việc dùng đến nên Lạc Kỳ không gϊếŧ Hồn Ân Tư mà dẫn theo đến một ốc đảo.
Đến nơi đã thấy phía trước có một đám người đang chiến đấu với một cái cây thật lớn.
Sa Mộc Quái, nó cũng là Sa Quái nhưng đẳng cấp cao hơn nhiều, như cái cây trước mắt thình lình tu vi lại lên đến Chúa Tể Trung Kỳ.
Một nhánh cây nó xuyên qua, một tên Chúa Tể Sơ Kỳ nhanh chóng bị hóa thành một nhúm cát vụn.
"Tuệ thiếu gia, ngươi chắc chắn muốn gϊếŧ nó chứ" một tên Chúa Tể Trung Kỳ hỏi. Tuy ở đây có ba tên Chúa Tể Trung Kỳ nhưng bọn họ không chắc sẽ gϊếŧ được con Sa Mộc Quái này.
"Một viên Sa Mộc Chi Tâm đổi được hai viên Hồn Thạch, ta muốn lấy nó làm quà cho Thiếu Thành Chủ" Lạc Kỳ nhìn xa xăm nói.
Xung quanh nghe vậy đều nghĩ Lạc Kỳ thành tâm hướng về Hồn Thiên Bảo nên cũng quyết tâm giúp cậu gϊếŧ Sa Mộc Quái.
Từ ba tên Chúa Tể Trung Kỳ mở màn, cả ba đều tấn công thẳng vào Sa Mộc Quái.
Sa Mộc Quái cũng không đơn giản, nó dùng đạo thuật tạo thành một trận bão cát thật lớn, lẫn trong bão cát là những nhánh cây to lớn của nó đánh tới.
Ở ngoài xa, Lạc Kỳ niệm pháp tạo ra một biển lớn Mặc Thủy dưới chân Sa Mộc Quái.
Có vẻ rất kiên kỵ Mặc Thủy nên nó bỏ qua cho ba tên Chúa Tể Trung Kỳ mà tập trung dùng bão cát lấp lên Mặc Thủy.
Không bỏ qua cơ hội này, ba Chúa Tể Trung Kỳ đều ra tay chém rớt những nhánh cây của Sa Mộc Quái.
Đau đớn gào gú, Sa Mộc Quái đã nổi giận thật sự. Theo tiếng gú đó mặt cát bắt đầu lúng xuống, những rể cây nhô ra, Sa Mộc Quái dùng rể cây của mình để duy chuyển và tấn công.
Ở ngoài xa, Lạc Kỳ bổng nhiên bóp bàn tay lại, từ bên dưới Sa Mộc Quái một đóa Liên Hoa lóng lánh như thủy tinh đâm ra xuyên thấu vào cơ thể nó.
Sa Mộc Quái lắc lư muốn thoát khỏi Liên Hoa, nhưng ba bên của nó lâm thời đều bị tấn công nên nó chỉ có thể phân tâm mà đối kháng.
Được một lúc, Lạc Kỳ nở nụ cười còn Sa Mộc Quái đang chiến đấu thì bỗng nhiên hóa trở thành cát.
Ba tên Chúa Tể Trung Kỳ còn không biết gì xảy ra thì Lạc Kỳ đã ra lệnh trở về.
"Tuệ thiếu gia, việc này..."
"Sa Mộc Chi Tâm đã tới tay không cần thiết phải ở lại nữa" Lạc Kỳ cười bí hiểm.
Không ai biết Lạc Kỳ lấy Sa Mộc Chi Tâm bằng cách nào, vì vậy tất cả đều thấy Lạc Kỳ có chút đáng sợ.
Đối với người ngoài là vậy nhưng thủ pháp của Lạc Kỳ rất đơn giản, dựa vào đóa Liên Hoa đâm vào thân Sa Mộc Quái cậu đã dùng vài phân thân vào trong thân nó mà trực tiếp lấy đi Sa Mộc Chi Tâm.Tuy những năm nay Hồn Thiên Bảo luôn chiềm đắm trong ảo mộng, nhưng có những lúc chỉ có thân phận của hắn mới giúp được Lạc Kỳ, như lúc này đây.
Mang theo tâm trạng không vui Hồn Thiên Bảo dẫn theo đoàn người đi vào Chủ Thành. Đã lâu lắm rồi hắn không đến đây nữa, có lẻ là từ ngày đó.
Nhớ đến chuyện đó, đột nhiên Hồn Thiên Bảo quay qua nhìn Lạc Kỳ đang đi bên cạnh mình. Mấy ngàn năm nay từng phút, giây hai người đều ở chung ân ân, ái ái nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác cậu ở rất xa. Có những lúc cứ ngỡ chỉ cần với tay là bắt được, nhưng chớp mắt cậu lại biến mất.
"Tuệ nhi, sao ngươi cứ chấp nhất với Hồn Thạch như vậy? Ngươi có gì giấu gia sao?" đứng trước Giao Dịch Điện, chợt Hồn Thiên Bảo hỏi Lạc Kỳ.
Nhìn hắn một chút, Lạc Kỳ mím môi nói:
"Đúng, ta có một món pháp bảo phải cần Hồn Thạch mới sửa chửa được"
"Ngươi lại nói dối, nếu chỉ là một món pháp bảo ngươi sẽ không cần tới bốn viên Hồn Thạch như vậy" Hồn Thiên Bảo nói một câu làm Lạc Kỳ giật cả người.
Sao đột nhiên hắn thông minh như vậy? Lạc Kỳ cảm giác hắn rất lạ so với ngày thường. Đối diện với ánh mắt Hồn Thiên Bảo, bất chợt cậu không biết phải trả lời như thế nào.
"Thôi, không cần trả lời, mỗi người đều có bí mât gia không ép ngươi"
Dẫn Lạc Kỳ và mấy người của Đệ Tam Thành vào trong, Hồn Thiên Bảo đi đến quầy giao dịch đưa ra một chiếc nhẫn trử vật:
"Đổi cho ta bốn viên Hồn Thạch"
Nhìn vào chiếc nhẫn một hồi, tên tiếp dẫn mới ái ngại lên tiếng:
"Thiên Bảo thiếu gia, cái này...không đủ đổi bốn viên Hồn Thạch a"
Quăng một tấm lệnh bài lên bàn, Hồn Thiên Bảo lạnh lùng nói tiếp:
"Cứ ghi là cha ta đổi"
"Da dạ"
Nghe lấy tên Đệ Tam Thành Chủ đổi tên tiếp dẫn mới vâng dạ làm theo.
Đây cũng là thứ mà Lạc Kỳ cần ở Hồn Thiên Bảo, một tấm lệnh bài của cha hắn để có thể đổi được bốn viên Hồn Thạch.
Nhưng lúc này mấy tên thanh niên đột nhiên đi tới, một tên phe phẩy cái quạt trong tay nhìn Hồn Thiên Bảo:
"Ô, đây không phải là đại danh đỉnh đỉnh Hồn Thiên Bảo thiếu gia sao, chịu ra khỏi ổ chó của mình rồi à"
Nghe những lời này dù là Lạc Kỳ cũng phải tức giận, nói chi là thuộc hạ của Hồn Thiên Bảo. Trong không khí căng thẳng này, tên tiếp dẫn sứ lại đi ra, đưa cho Hồn Thiên Bảo một cái nhẫn:
"Thiên Bảo thiếu gia, bốn viên Hồn Thạch của ngài đây"
Khi Hồn Thiên Bảo vừa đưa tay ra định lấy thì đột nhiên tên cầm quạt đã nhanh hơn cướp lấy.
"Haha, bốn viên Hồn Thạch. Hồn Thiên Bảo, ta lấy nó ngươi không có ý kiến chứ"
Không đợi Hồn Thiên Bảo lên tiếng thì Lạc Kỳ đã âm lãnh nói trước:
"Trả lại đây" đồ của cậu mà chúng cũng dám lấy? Đừng tưởng ở Chủ Thành mà cậu không dám gϊếŧ chúng.
"Hồn Thiên Bảo, ngươi đã làm trái lời thề với Âm thiếu gia đi vào Chủ Thành, ta không tố cáo ngươi đã là có tình nghĩa rồi. Bây giờ ta mang bốn viên Hồn Thạch này về cho Âm thiếu gia, ngươi muốn lấy lại sao" tên cầm quạt bỏ qua Lạc Kỳ mà nhìn Hồn Thiên Bảo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vốn bàn tay đang siết lại của Hồn Thiên Bảo bổng chóc giản ra.
"Ngươi lấy đi đi"
"Không được" Lạc Kỳ nhanh chóng phản đối, cậu không hiểu vì sao Hồn Thiên Bảo lại dể dàng cho qua như vậy.
"Ta nói để hắn đi" Hồn Thiên Bảo trừng mắt nhìn Lạc Kỳ ra lệnh.
Nhưng Lạc Kỳ là ai chứ, cậu há dể dàng nghe lời hắn như vậy sao.
"Đó là đồ của ta, ngươi không có quyền quyết định" Lạc Kỳ vừa nói xong, bổng một bên má của cậu đau, nóng, rát lên. Chiếc mặt nạ lạnh lùng rơi xuống đất tạo ra những tiếng "leng, keng" thâm thúy.
Lúc này Lạc Kỳ không dám tin Hồn Thiên Bảo lại đánh mình, bao nhiêu năm qua cậu nói gì hắn cũng nghe vậy mà hôm nay hắn lại ra tay đánh cậu.
"Hồn Thiên Bảo" chưa bao giờ cậu nhục nhã như vậy, sát khí của Lạc Kỳ dâng lên, cậu khích hoạt trận pháp trong linh hồn của hắn.
Nhưng...
"Phốc..." một ngụm máu từ miệng của Lạc Kỳ phun ra, một lần nữa cậu không ngờ... Cậu bị phản phệ.
"Ngươi đã biết từ lâu" không tiếp tục giả vờ nữa, Lạc Kỳ đứng lên đối mặt với Hồn Thiên Bảo.
Trận pháp trong linh hồn của Hồn Thiên Bảo đã bị hắn phá hủy, bởi vì có thần hồn của mình bên trong mà Lạc Kỳ đã bị trọng thương.
"Ta đã nói ngay từ đầu, ngươi phải ra lời ta, một chút thủ đoạn đó của ngươi qua mặt được ta sao?" Hồn Thiên Bảo như trở thành một con người hoàn toàn khác, đứng trước hắn Lạc Kỳ chịu một áp lực cực lớn.
Nhếch miệng cười nhìn đám người mang bốn viên Hồn Thạch đi xa, Lạc Kỳ quay lại nhìn hắn:
"Nếu đã biết thì ta không cần đóng kịch nữa, hẹn gặp lại ở một ngày không xa"
Nhìn Lạc Kỳ biến mất, Hồn Thiên Bảo liếc qua hướng mấy tên kia một cái rồi bắt đầu đăm chiêu. Hắn hiểu tính Lạc Kỳ, cậu sẽ không dể dàng bỏ qua như vậy, nhưng đây là Chủ Thành hắn cũng không tin cậu có thể làm ra chuyện gì lớn.
Trở lại với Lạc Kỳ, cậu không ngờ từ lâu Hồn Thiên Bảo đã phát hiện ra những mưu kế của cậu. Nếu chỉ với một kích mà hắn phá hủy được trận pháp của cậu thì thực lực của hắn không hề đơn giản như bề ngoài của hắn lộ ra.
Nhưng vì sao hắn cam tâm để Lạc Kỳ khống chế suốt bao nhiêu năm qua, còn mối quan hệ giữa hắn và tên Âm thiếu gia đó nữa là xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, đâu mới là con người thật của hắn.
"Phú Sát Lâm, Hồn Thạch đã bị kẻ khác cướp mất, các ngươi phụ trách lấy nó lại" ở một gốc khuất Lạc Kỳ không cảm xúc lên tiếng. Chỉ thấy một âm thanh đồng ý phát ra từ một khe hở không gian nhỏ.