Bây giờ tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Vũ Đồng, riêng Lang Nha hai dòng mồ hôi đã chảy ước mặt.
Bỏ qua ánh mắt muốn gϊếŧ người của Lang Vương, Vũ Đồng mở cờ trong bụng, rành gọt nói lớn:
"Ta chính mắt nhìn thấy, hơn nữa còn dùng lưu hình ảnh lại, ngươi đừng hòng chối cải"
Nói rồi từ mắt của Vũ Đồng bắn ra một đoạn hình ảnh từ lúc Lang Nha công kích linh hồn của Lạc Kỳ, cho đến lúc hắn đẩy cậu xuống nước.
Đây là một trong những Thiên Phú Thần Thông của Tà Nhãn Tộc "Khắc Ảnh Pháp", nó có thể lưu và phát lại hình ảnh mà mình thấy được ra ngoài.
Lúc này không chỉ Lang Nha mà cả Lang Vương đều vội vả quỳ sụp xuống xin tha tội. Đối diện với ánh mắt của Hồng Thiên tất cả đều cảm thấy giống như rơi vào hầm băng.
"Lão Tổ tha mạng, Lang Nha trẻ người non dạ, xin người giơ cao đánh khẻ" Lang Vương vì cháu mình không tiếc tổn hại thanh danh cũng phải vang xin cho được.
"Trẻ người non dạ, theo ta thì không phải vậy a" cha của Vũ Đồng đột nhiên lên tiếng, gián tiếp đẩy Lang Nha vào đường cùng.
"Lang Nha hạ sát ứng viên tranh đoạt Hồn Tử, phán chết" Hồng Thiên vừa tuyên án xong liền phất tay cho người kéo hắn ra. Nhưng Lang Vương sao có thể để cháu mình chết được, hắn nhanh chóng vổ chết hai tên lính canh định mang Lang Nha đi.
Bổng nhiên một kiếm ảnh lóe lên, chỉ thấy Hồng Thiên chấp tay quay lưng về phía Lang Vương.
"Kẻ kháng lệnh cũng phải chết" câu nói vừa dứt cũng là lúc hai ông cháu Lang Vương cùng nhau ngã xuống.
"Chết...chết rồi, linh hồn bị đánh nát rồi" một người có mặt ở đây nhịn không được nói nhỏ, nhưng ở nơi đang im ắng thế này thì tất cả đều nghe thấy.
Lúc này trong đầu của mọi người đều hiện lên ba chữ "giấu thực lực". Là trước đó Hồng Thiên giấu đi thực lực của mình, hoặc là hắn muốn chừa mặt mũi cho Lang Vương. Nhưng hôm nay giới hạn của Hồng Thiên đã bị phá vở, hắn gϊếŧ người cũng là điều dể hiểu.
Vũ Đồng đang vui vẻ trong bụng thì đột nhiên Hồng Thiên liếc qua nhìn hắn:
"Kẻ này thấy chết không cứu, tước đi đặt quyền bồi dưỡng trọng điểm, đi khoáng mỏ lao dịch ngàn năm"
"Lão Tổ, ta bị oan a" Vũ Đồng không hiểu vì sao mình là kẻ tố cáo mà bây giờ lại bị trị tộ như vậy. Hắn cầu cứu cha mình, nhưng đột nhiên thấy ông ta đứng đó hai mắt mở to, nuốt một ngụm nước bọt.
"Con dại cái mang, Vũ Thiên Kỳ nguyện lấy công chuộc tội, xin Lão Tổ tha thứ"
Nghe cha mình nói, Vũ Đồng càng khó hiểu.
"Cha, cha nói gì vậy, ta không làm sai, ta là người có công phải được ban thưởng chứ không phải chịu phạt a"
"Im miệng, thời gian ngươi dùng Khắc Ảnh Pháp sao không đi cứu Lạc công tử. Nghịch tử, còn không mau dập đầu nhận sai" đi lại vung tay cho Vũ Đồng một bạt tay, Vũ Thiên Kỳ chỉ thẳng vào mặt hắn hét lớn.
Vũ Đồng bị lôi đi nhưng trong miệng vẫn vang lên mấy chử: "Ta không cam tâm, ta bị oan a"
Chỉ trong một thời gian ngắn ngửi xảy ra nhiều chuyện như vậy. Một vị Chúa Tể Trung Kỳ cứ như vậy vẫn lạc, hai kẻ được bồi dưỡng trọng điểm thì một chết, một rơi đài. Nhưng điều động lại nhất vẫn là thực lực khủng bố của Hồng Thiên.
Mấy tháng sau Vũ Thiên Kỳ đều đi Tử La Hồ tìm kiếm tung tích của Lạc Kỳ nhưng vẫn biệt vô, âm tính. Không còn cách khác hắn đành chấp nhận Lạc Kỳ đã chết và chỉ hy vọng Hồng Thiên không giận chó đánh mèo lên mình.
Vũ Thiên Kỳ sao tìm được Lạc Kỳ, bởi vì lúc này cậu đang ở một nơi cực kỳ bí mật.
Nơi này xung quanh đều là nước, nhưng không phải là nước thông thường mà là Tạo Hóa Thần Thủy. Bây giờ Lạc Kỳ nhắm mắt tu luyện ở đây, kế bên là một con Thủy Quái đang bơi qua, bơi lại. Điều đáng nói là con Thủy Quái này tu vi chân chính lại là Chúa Tể, chứ không phải nữa bước Chúa Tể như đồng loại của nó.
"Tiểu Phát, đứng im một chổ đi" chợt Lạc Kỳ lên tiếng, con Thủy Quái ngu ngơ nhìn cậu một chút rồi cũng đứng lại.
Cảm thấy Nguyên Lực của mình đang tăng trưởng nhanh chóng, khóe miệng của Lạc Kỳ hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
Người ta nói đại nạn không chết ất có hồng phúc, nhưng Lạc Kỳ không có đại nạn vẫn có hồng phúc đấy thôi.
Ngay từ đầu cậu đã nghi ngờ việc Lang Nha đề nghi đến Tử La Hồ, vốn hắn luôn đối nghịch cậu sao lại đến tìm cậu. Cho nên thuận nước đẩy thuyền, cậu đã dùng một tia thần hồn của mình để dẫn dụ Thủy Quái. Cậu càng kiếm được nhiều thì Lang Nha càng sôi máu.
Không chờ đợi thêm Lang Nha đã đổ Mê Hương Câu Hồn Thủy xuống nước kéo Thủy Quái Vương đến, nhằm tạo ra hỗn loạn mà hãm hại Lạc Kỳ.
Ngay lúc Lạc Kỳ rơi xuống nước, cậu đã mở ra Mặc Thủy Hóa Nguyên Hồ đem mình bao lấy tránh đám Thủy Quái truy sát. Nhưng không ngờ cậu cũng nhốt luôn con Thủy Quái Vương vào.
Lúc đầu nó định gϊếŧ cậu nhưng đã bị Mặc Thủy giam cầm lại. Mặc Thủy Hóa Nguyên Hồ đáng sợ không cần phải nhắc lại, bị khóa nguyên lực làm cho Thủy Quái Vương sợ hãi không thôi.
Điều này đã rơi vào mắt Lạc Kỳ khiến cậu nghi ngờ, không phải Thủy Quái không có linh trí sao? Sao lại biết sợ hãi?
Sau một thời gian quan sát Lạc Kỳ nhận ra con Thủy Quái này linh trí rất thấp, như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Dùng Tịch Hồn Thủ khống chế nó, Lạc Kỳ phát hiện trong đầu nó về nơi này, đúng là ông trời cũng muốn giúp cậu a.Sau khi thành công khống chế con Thủy Quái Vương này, Lạc Kỳ mới để nó dẫn đường đến đầm Tạo Hóa Thần Thủy.
Tạo Hóa Thần Thủy là một trong ba loại thủy quý giá nhất của Đại Lục. Nếu Mặc Thủy có tính công phạt lớn nhất, có thể hòa tan mọi thứ thì Tạo Hóa Thần Thủy có tác dụng khai sáng, thúc đẩy tăng trưởng về mọi mặt và ban đến một "tạo hóa". Ngoài ra còn có một loại là Sinh Mệnh Thiên Thủy, theo lời đồn thì nó có thể phục sinh một kẻ đã chết đi.
Như Mặc Liên Tộc, bởi vì trong cơ thể ẩn chứa một phần Mặc Thủy nên mới mạnh mẻ vậy, nhưng cũng chính vì điều này mà dẫn đến sự suy sụp của thời đại trước.
Vào đầm Tạo Hóa Thần Thủy tu luyện không chỉ có Lạc Kỳ được lợi mà cả Thủy Quái Vương cũng đột phá đến Chúa Tể Cảnh, bây giờ linh trí của nó đã bằng một đứa trẻ. Nhưng thứ nhận được "tạo hóa" nhiều nhất lại chính là Mặc Thủy Khóa Nguyên Hồ. Kể từ sau cuộc chiến năm đó, Khí Linh của nó đã bị đánh tan vẫn chưa tụ lại được. Tuy nhiên kể từ khi vào đây, nó đã có dấu hiêu từ từ ngưng tụ lại, hơn hết là nó lại đang thuế biến tăng lên phẩm chất.
Không may mắn như Mặc Thủy Hồ, Trường Thiên Kiếm không nhận được bất kỳ "tạo hóa" nào hết, khiến nó bực bội không thôi.
Ở đây tu luyện không biết năm tháng, đến khi Khí Linh của Mặc Thủy Hồ hoàn toàn khôi phục thì Lạc Kỳ mới rời đi. Nhưng trước khi rời đi cậu đã thu tất cả Tạo Hóa Thần Thủy vào hồ. Bây giờ có lẻ không còn gọi là Mặc Thủy Khóa Nguyên Hồ được nữa, bởi vì sau khi thuế biến lại dung hòa với Tạo Hóa Thần Thủy, nó đã không đơn thuần chỉ có Mặc Thủy nữa.
Vốn Lạc Kỳ muốn đặt một cái tên mới nhưng suy nghĩ lại vẫn quyết định để tên củ.
Thu Thủy Quái Vương - tiểu Phát vào hồ, Lạc Kỳ đi ra ngoài. Lúc này đột nhiên xuất hiện một lực hút kinh khủng muốn hút cậu đi.
Núp bên một tản đá, Lạc Kỳ thấy tất cả các Thủy Quái có tu vi nữa bước Chúa Tể đều bị hút đi sạch sẻ. Mang theo tò mò, đêm đó cậu đã lẻn qua một cánh cửa đá thật lớn, bên trong là một hang động tối om chỉ có những ánh cốt hỏa loe lối chiếu sáng.
Nhìn những tên Đồng Nguyên Cảnh Hồn Tộc dưới sự chỉ hy của một tên Chúa Tể cảnh đang giam những con Thủy Quái vào l*иg, Lạc Kỳ cảm thấy thật hiếu kỳ.
Đêm đó, gϊếŧ chết một tên Hồn Tộc chuyên dùng pháp bảo đánh Thủy Quái rồi giả thành hắn vào trong, không ngờ cậu lại phát hiện một sự việc thật kinh khủng.
Không phải không có Thủy Quái đột phá Chúa Tể Cảnh mà vì chúng chưa kịp đột phá đã bị bắt đến đây.
Hồn Tộc dùng chúng để cho các đệ tử ưu tú tu luyện Hồn Thuật. Chứng kiến cảnh từng con, từng con Thủy Quái bị đánh nát linh trí, rồi ép phục dụng đan dược phục hồi. Chúng đau đớn, gào rú làm trái tim Lạc Kỳ như nghẹn lại.
Có thể do cậu tu luyện Thủy Đạo nên đối với các loài có liên quan đến nước đều có nhiều hơn một chút tình cảm.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng bị hành hạ như vậy, có những con Thủy Quái mãi mãi không phục hồi được. Chúng chết đi trong sự u uất, như một đứa trẻ mới ra đời đã phải chịu cảnh tàn độc vậy.
Đây là một việc hết sức độc ác, dù biết thế giới này người ăn người, giẫm đạp lên nhau nhưng cậu cũng không thể nhìn nổi cảnh này. Thà một lần gϊếŧ luôn, chứ làm như vậy Lạc Kỳ không làm, trừ khi kẻ đó cậu hận đến cực điểm như Độc Cô Ngạn và Mộc Trung.
Tuy đau lòng nhưng bây giờ Lạc Kỳ không thể làm gì được, cậu quá yếu chỉ có thể nuốt hận vào trong.
Trong lúc suy nghĩ mênh mang, có một kẻ đã đến vổ vai cậu:
"Nè, Hồn Tuệ, ngươi nghĩ gì đó"
Ngước nhìn kẻ này qua lớp áo mặt nạ, Lạc Kỳ nhớ hắn tên là Hồn Vinh Huy, là người duy nhất "cậu" qua lại khi ở đây.
"Không có gì?" vốn bình thường Hồn Tuệ rất cổ quái nên khi giả hắn cậu cũng không bị ai phát hiện gì bất thường.
"Ta biết ngươi không cam tâm, nhưng mà ai kêu chúng ta thiên phú không bằng người ta chứ, chỉ có thể ở nơi không thấy ánh mặt trời này" Hồn Vinh Huy thở dài.
Lục lại trí nhớ mình có được từ Hồn Tuệ "bản chính" Lạc Kỳ hiểu những gì hắn nói.
Bản thân Hồn Vinh Huy còn đỡ, hắn sinh ra trong một gia đình bình dân, dù là Hồn Tộc nhưng cũng chỉ thuộc tầng thấp nhất. Bên ngoài lăn lộn không được nên thà vào đây làm việc, ít ra cũng được vài phần tài nguyên.
Nhưng Hồn Tuệ vốn sinh ra trong đại tộc, theo bình thường dù thiên phú hắn không được cũng không quá ảnh hưởng nhiều. Thứ mà hắn xui xẻo là cha không thuơng, mẹ không yêu, từ nhỏ đã bị xem là niềm ô nhục của cả nhà.
Bởi vì sinh ra với khuôn mặt xấu xí mà Hồn Tuệ luôn bị xa lánh, hắt hủi. Có những khi bị bạn bè đồng trang lứa đánh đập hắn cũng phải giấu đi, nếu không còn bị cha mẹ hắn đánh thêm vì tội yếu kém. Vì vậy hắn ngày càng trầm mặc, tính cách cũng trở nên quái dị.
Vốn có một tên trong gia tộc đắc tội với một vị nào đó mà bị phán xung công, nhưng cha của hắn vì muốn lấy lòng gia chủ mà đã ép hắn thây thế. Hận thêm hận, không biết phát tiết như thế nào, nên hắn mới dùng việc đánh đập Thủy Quái làm vui.
Bị Lạc Kỳ gϊếŧ tuy nói hắn xui xẻo nhưng cũng là may mắn vì được giải thoát.
Giờ nghĩ ngơi, cả đám nhân công đều tập trung lại một chỗ, riêng Lạc Kỳ thì không, cậu đi quan sát tất cả các l*иg giam chọn ra những con Thủy Quái tu vi cao nhất, có linh trí mạnh nhất.
Ngày hôm sau, đến lượt Lạc Kỳ làm nhiệm vụ cho Thủy Quái ăn thì cậu đã lén dùng Tịch Hồn Thủ với những con Thủy Quái đã chọn trước.
Thời gian sau từng con, từng con Thủy Quái ngã xuống, bình thường Thủy Quái sau khi chết thì phải dọn dẹp sạch sẽ, Yêu Đan thì nộp lại cho Chúa Tể Cảnh Trưởng Lão. Công việc không có lợi này không ai thèm làm, nên đều bị Lạc Kỳ nhận làm.
Hơn mười năm, số lượng Thủy Quái chết đi tăng đột biến khiến cho Hồn Tộc phải mở một cuộc điều tra, nhưng cuối cùng không phát hiện gì, chỉ đành tạm đóng chỗ này để tích góp đủ số Thủy Quái mới.