Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 2: Trộm Đan

Hơn một tháng sau, có một ngày Dương Thành Quyết thơ thẫn vào thăm Dương Tiễn Lâm.

"Tiễn Lâm, là phụ thân kém cỏi đến cửa Hạo Hãi Tông còn không vào được"

Lạc Kỳ nghe vậy cũng một phen thất vọng nặng nề.

Hạo Hãi Tông không nghĩ vì một tên đệ tử ngoại tông mà bỏ ra Nhũ Hồn Đan, nhưng trên hết cũng bởi vì Dương gia quá yếu kém.

"A ui, các ngươi định ăn không ngồi rồi đến bao giờ" Dương Thành Quyết vừa đi thì tên Dương Ly Mãnh, con cả của Dương Hữu Thiên đã đi vào.

"Lạc Kỳ phải không, bây giờ Tiễn Lâm hắn đã là phế nhân, ngươi phải thay hắn làm việc, Dương gia không rãnh nuôi phế nhân a" hắn càng nói càng quá đáng, tay Lạc Kỳ sắp vung lên thì một giọng nữ nhân uy mãnh đã xen vào.

"Ngậm miệng chó của ngươi lại, ngươi nói ai là phế nhân"

"Dương Nhã Y, ngươi nói ai là chó" thì ra cô ta chính là tỷ tỷ của "Dương Tiễn Lâm" a.

"Ta nói ngươi đó, có ý kiến?"

"Ngươi,ngươi... Hừ ta không so đo với nữ nhân điên như ngươi" noi rồi hắn một mạch chạy đi.

"Đồ phế vật" dù vậy Dương Nhã Y còn không quên chửi kèm một câu.

Cũng đúng ở Vĩnh Hằng đại lục này, con người dù không có pháp quyết tu luyện chỉ nhờ thiên địa tẫy lể thì cả đời cũng được Tiên Đồ 2,3 cảnh. Nhưng Dương Ly Mãnh này có Dương gia trợ cấp mà chỉ mới Tiên Đồ tứ cảnh, thật sự đúng phế vật.

Nhìn Dương Tiễn Lâm nằm đó Dương Nhã Y thở dài không thôi. Nhà chồng của cô cũng chỉ mạnh hơn Dương gia một điểm là có Lập Đạo lão tổ, nhưng đó cũng không đủ trợ giúp Dương Tiễn Lâm tìm kiếm đan dược được.

"Đây là Dưỡng Hồn Đan, tuy không thể so được với Nhũ Hồn Đan nhưng ngươi cũng cầm cho Tiễn Lâm phục dụng đi" cô ta đưa ra một viên cấp 8 đan dược sáng bóng. Lạc Kỳ biết cô ta đã cố hết sức rồi.

"Cảm ơn" Lạc Kỳ khẻ cười.

"À đúng rồi, ngươi hãy cẩn thận với đám người nhà nhị thúc. Ngươi tu vi thấp, nếu có thể thì đừng ra ngoài"

Bây giờ Nguyên Lực của Lạc Kỳ tán loạn, nên cả Dương gia chỉ đoán là tu vi của cậu ở vào khoảng Tiên Đồ ngũ, lục cảnh mà thôi. Nghe vậy Lạc Kỳ cũng chỉ cười cười.

Kể từ hôm đó, Lạc Kỳ bắt đầu trị liệu cho mình. Có thể đám người Dương gia cho là Tiễn Lâm không thể khôi phục nữa, mất giá trị nên rất hiếm có kẻ đến thăm. Nhờ vậy mà Lạc Kỳ trị thương khôi phục tu vi mà không có ai biết.

Đêm nay, sau khi bày một trận pháp bảo vệ Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ bắt đầu bí mật rời Dương gia đi tới Hạo Hãi Tông.

Mất ba ngày không ngừng nghĩ, cuối cùng Lạc Kỳ cũng đến Hạo Hãi Tông. Nhưng khi nghe cậu muốn đổi Nhũ Hồn Đan thì đám người đã khinh miệt, đuổi cậu ra ngoài. Ở đời là vậy, cầu người ắt bị khinh bỉ.

Nhưng Lạc Kỳ sao có thể từ bỏ dể dàng như vậy, đêm đó cậu đã lén vào Hạo Hãi Tông nhằm trộm đan.

Thân ảnh quỷ mị của Lạc Kỳ đã đến Đan Phòng thì đột nhiên một cổ uy áp đánh tới cậu. Nhanh tay rút kiếm đở một chưởng này, nhưng Lạc Kỳ vẫn bị đẩy lui về sau vài bước.

"Hả, mới là Đạo Tôn sơ kỳ mà chống được một chưởng của ta" kẻ đó hơi kinh ngạc nhưng không hề ngừng tay đánh tới. Là một tôn Chí Tôn, hắn không tin mình không bắt được tên trộm này.

Tuy nhiên hắn đã đánh giá sai Lạc Kỳ, dù tu vi thấp hơn nhưng về mọi mặt khác cậu đều hơn hắn. Giao thủ trăm chiêu mà không làm gì được Lạc Kỳ, tên đó tức giận ra lệnh toàn bộ Hạo Hãi Tông cùng bắt lấy Lạc Kỳ.

Áp lực là rất lớn, dù vừa đánh vừa lui nhưng cậu vẫn chịu nhiều thương tích.

"Buông tay chịu trói, hoặc là chết" tên Chí Tôn hâm dọa.

"Muốn bắt ta? Các ngươi còn chưa có bản lĩnh đó"

Tịch Hồn Thủ vung lên, năm tên Đạo Tôn của Hạo Hãi Tông bị Lạc Kỳ khống chế ngăn cản cho cậu đào tẩu.

Nhìn Lạc Kỳ biến mất trong màn đêm tên Chí Tôn tức giận hét lớn một tiếng. Cả một Hạo Hãi Tông mà không bắt được một tên Đạo Tôn sơ kỳ, nếu truyền ra thì còn gì là thanh danh nữa chứ.

Quay lại với Lạc Kỳ, mang theo thương tích trở về Dương gia. Vừa đến cửa phòng đã thấy đám người Dương gia tụ tập ở đây.

"Có chuyện gì sao?" trộm đan thất bại khiến cho tâm tình của Lạc Kỳ rất không tốt.

"Lạc Kỳ a, ta nói ngươi ở yên trong phòng, đi đâu lại bị thương rồi" Dương Nhã Y là người đầu tiên quan tâm tình trạng của Lạc Kỳ a.

Lần này nhìn lại Lạc Kỳ, ánh mắt của Dương Thành Quyết hoàn toàn mê loạn. Hắn không nhìn thấy tu vi của cậu a.Lạc Kỳ liếc nhìn xung quanh một lượt, chưa kịp đi vào thì giọng tên Dương Ly Mãnh đã phát lên:

"Ta tưởng ngươi biết việc phải đi trồng linh dược nên đã trốn rồi chứ"

"Có ý gì?" Lạc Kỳ nhíu mày.

"Còn ý gì nữa, Dương gia không nuôi kẻ vô dụng a" tuy nhiên hắn còn chưa kịp nói tiếp thì Dương Thành Quyết đã cắt ngang.

"Vô phép tắc. Ở đây có chỗ cho ngươi xen vào sao"

Bị mắng Dương Ly Mãnh chỉ biết hậm hực cúi đầu chửi thầm. Hắn không hiểu sao Dương Thành Quyết lại thay đổi như vậy.

"Dương gia có mấy mẫu linh điền cần người quản lý, nên gia tộc định chia cho ngươi và Tiễn Lâm a" Dương Thành Quyết nhìn sắc mặt của Lạc Kỳ mới nói.

Thu nhập chính của Dương gia là trồng linh dược để bán, nhưng công việc này chỉ có những kẻ tu vi kém mới đi làm. Bây giờ bọn chúng đẩy cho hai người, coi cả hai là gì chứ. Vốn định thấp điệu sống qua ngày tìm cách cứu Dương Tiễn Lâm nhưng lúc này cậu đã thây đổi quyết định rồi.

Bước qua đám người Lạc Kỳ vừa khai mở trận pháp trong sự kinh ngạc của mọi người vừa trả lời ngắn gọn:

"Ta không biết trồng linh dược"

Theo Lạc Kỳ vào phòng, Dương Thành Quyết nhìn bóng lưng của cậu xíu rồi cắn răng hỏi:

"Lạc Kỳ, ngươi là trận sư hả"

Lúc ông đến đã thấy một trận pháp bao phủ phòng Dương Tiễn Lâm rồi, dù không tinh thông trận pháp nhưng ông suy đoán ít nhất nó cũng là bát cấp.

"Đúng vậy, ngày mai ta sẽ trả tiền ăn ở cho các ngươi. Còn bây giờ các ngươi về đi, Tiễn Lâm cần nghĩ ngơi" Lạc Kỳ lạnh lùng đuổi bọn chúng.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó, Tiễn Lâm là người của Dương gia, chúng ta là gia đình sao lại trả tiền ăn ở chứ" Dương Thành Quyết tỏ ra khó chịu.

"Mắc công có kẻ nói chúng ta ăn ở không" Lạc Kỳ nhếch môi.

"Chuyện này ta sẽ giải quyết triệt để, ngươi cứ an tâm chăm sóc Tiễn Lâm là được rồi"

Tiễn đám người đi Lạc Kỳ mệt mỏi ngồi xuống giường của Dương Tiễn Lâm.

"Tiễn Lâm a, ta nhất định sẽ cứu huynh" nói rồi cậu hôn nhẹ vào môi hắn một cái.

Tin tức Lạc Kỳ là trận sư nhanh chóng truyền đi như vũ bão. Phải biết Hoang Ngọc Thành chỉ có một tên trận sư cấp tám họ Lý. Nếu muốn bố trí trận pháp cao hơn thì phải mời trận sư từ nơi khác đến rất tốn kém a.

Sau đó là tin tức Dương Ly Mãnh bị cấm túc hối lỗi, cả nhà hắn cũng không dám phản khán gì.

Bình thường phòng của Dương Tiễn Lâm chẳng có ma nào đến thăm, nhưng sau hôm đó kẻ đến kẻ đi không ngày nào vắng.

Rồi việc gì đến cũng đến, không lâu sau đó Dương Thành Quyết nhờ vã Lạc Kỳ bố cho hắn một tòa linh trận tháp giúp tăng cao tốc độ tu luyện.

Nói thì hay lắm, linh trận tháp dù cấp thấp nhất cũng cần phải tiêu tốn rất lớn. Cho dù sáu, bảy cấp trận sư cũng chưa chắc bố trí ra một tòa cấp một.

Toàn bộ Hoang Ngọc Thành này cũng chỉ có Thành chủ mới có một tòa cấp một. Dương gia tuy là đại tộc ở đây nhưng cũng không thể chi trả đủ cho trận sư a.

Dù sao đang ở Dương gia, Lạc Kỳ cũng đang cần họ nên cậu không từ chối.

"Muốn chế cấp một hay cấp hai"

"Cấp một thôi" đột nhiên Dương Thành Quyết mở to mắt nhìn Lạc Kỳ.

"Cấp hai. Vậy... Vậy... Con dâu à, con bố trí được cấp hai linh trận tháp luôn hả"

Lạc Kỳ gật nhẹ đầu. Con dâu? Thôi kệ hắn đi.

"Con dâu à, con là mấy cấp trận sư?" Dương Thành Quyết hồi hợp chờ đợi. Hắn đón cậu chỉ là cấp tám trận sư nhưng chắc là sai rồi.

"Lại đây" Lạc Kỳ ngoắc ngón tay.

"....."

Nghe Lạc Kỳ nói xong, Dương Thành Quyết té ngã xuống sàn không dám tin nhìn cậu.

"Đạo Trận Sư. Vậy là Đạo Tôn. Con dâu ta là Đạo Tôn"

"Nhớ giữ bí mật đó, nếu không..." Lạc Kỳ cười nguy hiểm.

Lạc Kỳ làm vậy cũng là có lý do. Không bao lâu nữa cậu phải rời đi thám hiểm một di tích cổ tìm cơ duyên cứu Dương Tiễn Lâm, nên cậu cần Dương gia này bảo vệ hắn chu toàn. Chỉ cần Dương Thành Quyết biết, chắc chắn hắn sẽ nói cho lão tổ của hắn, có hai kẻ này thì Tiễn Lâm ở đây sẽ an toàn hơn. Tuy vậy, lần này Lạc Kỳ vẫn bố trí một tòa cấp chín trận pháp bảo vệ Tiễn Lâm.

Khi còn ở Tiên giới, cậu đã học được rất nhiều thứ bên trong tòa động phủ ở Trung Tiên Đảo. Không chỉ là công pháp, kiếm pháp, bí pháp mà có cả Trận pháp và vài thứ khác. Chỉ là khi đó tu vi kém, cộng thêm tài nguyên thiếu thốn nên cậu không thể bố trí Đạo Trận được.