Dưới tấm rèm kéo chặt không có một ánh nắng nào xuyên qua, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau ngủ, sáng sớm yên tĩnh vô cùng tốt đẹp.
“Reng… reng…”
Điện thoại ở tủ đầu giường đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà.
Vưu Thị Họa không kiên nhẫn nhíu mày, không vui vùi mình vào l*иg ngực của thiếu niên bên cạnh, lừa mình dối người làm bộ không nghe thấy.
“Reng… reng…”
Điện thoại vẫn rung, người đầu kia vô cùng kiên nhẫn giống như cô còn không nghe thì vẫn gọi tiếp.
“A!” Vưu Thị Họa nghiến răng nghiến lợi mở mắt, chậm rãi ngồi dậy lấy điện thoại ở đầu giường nghe.
“Ai vậy!” Ngữ khí cô không tốt, giọng nói không vui vì đang ngủ ngon thì bị đánh thức.
Chăn đen vì động tác ngồi dậy của cô mà rơi xuống dưới, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn tràn đầy dấu hôn xanh tím.
“…Vưu tiểu thư, tôi là Dung Khiêm.” Đối phương ngừng một hai giây, giọng nói từ tính dịu dàng truyền tới
Dung Khiêm?!
Vưu Thị Họa lập tức thanh tỉnh.
Cô đè thái dương, ảo não lè lưỡi, lập tức thay đổi ngữ khí, dịu dàng đáp lại, “Chào anh trai Dung!”
“Xin lỗi vì sớm như vậy đã quấy rầy, nhưng tôi có việc cần Vưu tiểu thư giúp đỡ…”
Người đàn ông bên kia chậm rãi nói, nhưng không hề có một chút ý xin lỗi vì quấy rầy nào.
“Vâng, anh Dung cứ nói đi…” Cô chậm rãi nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường, Dung Giai còn đang ngủ, cô muốn tới phòng khách nghe điện thoại.
“Họa Họa…” Ý thức thiếu niên còn chưa tỉnh táo, nửa tỉnh nửa mê ôm chặt lấy eo cô không cho cô đi, mái tóc cọ xát lấy hông cô như đang làm nũng.
Vưu Thị Hoạ không lấy tay anh ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi trên giường nghe điện thoại.
“Là như thế này, trước đây Dung Giai vẫn luôn phụ trách hạng mục bên Mỹ, cần nó sang đó một chuyến, nhưng tôi nói với nó nhiều lần nó cũng không chịu đi, còn nói là… không muốn làm chậm trễ việc học, Vưu tiểu thư có thể giúp tôi khuyên bảo nó không?”
Không muốn chậm trễ việc học?
Khoé miệng Vưu Thị Hoạ giật giật.
Không nói tới thành tích Dung Giai bây giờ thi đại học không có vấn đề gì, chỉ riêng việc hôm nay Dung Khiêm gọi tới cho cô cũng đã biết nguyên nhân tại sao Dung Giai không đi.
Bởi vì cô.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại trong lòng bàn tay đã không còn.
“Này? Em nói em không đi rồi! Anh còn gọi vợ em làm gì?”
Không biết Dung Giai đã tỉnh từ khi nào, cường ngạnh ôm cô vào ngực, giọng nói không tốt chút nào với anh trai.
“Em là người Dung gia, em phải đi!” Bên kia truyền tới giọng nói nhàn nhạt, “Ba ngày sau, anh đợi em ở sân bay.”
“Ha ha.” Dung Giai cười lạnh, tức giận, “Chuyện anh không muốn làm nên em phải làm?”
Vừa nói vừa bắt lấy một tay mềm mại của thiếu nữ kéo qua bên này.
Vưu Thị Hoạ hoàn toàn không có phản ứng cho đến khi trong lòng bàn tay nhiều thêm một vật nóng cứng rắn, cô mới bất tri bất giác trợn mắt.
Nếu không phải là anh trai anh gọi điện thoại, lúc này sợ là cô đã bị người nào đó ấn dưới thân làm thể dục buổi sáng rồi.
Người khác cô không biết, nhưng mỗi sáng sớm Dung Giai thực sự chính là con sói đói.
Vưu Thị Họa khẽ thở dài một hơi, nhận mệnh dùng đầu ngón tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, tay nhỏ dò xét đưa vào trong, dịu dàng vuốt ve cây gậy nóng bừng kia.
Vừa gọi điện thoại cãi nhau với anh trai vừa bắt cô an ủi hạ thân, thật phóng đãng.
Côn ŧᏂịŧ trong tay vì cô vuốt ve mà càng trở nên thô to hơn, mã mắt phía trước cũng tràn ra một tia dịch sền sệt, gân xanh nhịn không được mà nổi lên, có thể thấy đang rất thoải mái.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, thỉnh thoảng cô cũng có cách khiến Dung Giai ngày càng thoải mái, thủ pháp ngày một tốt, mỗi lần đều có thể làm Dung Giai sung sướиɠ hít một hơi.
“Dung Giai, em không phải là trẻ con, đừng ấu trĩ như vậy!” Dung Khiêm vẫn không chút tức giận, bình tĩnh nói chuyện.
“A~” Vưu Thị Hoạ nghiêng tai nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nhất thời không để ý, móng tay không nhẹ không nặng xẹt qua qυყ đầυ sưng to, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu niên kêu lên một tiếng.
Dung Khiên tất nhiên nghe thấy rõ ràng, người cô đơn như anh sắc mặt khẽ thay đổi, vẫn nhịn không được nói một câu, “Ha, chú ý thân thể đấy em trai.”
Đôi mắt đào hoa của Dung Giai đã hơi đỏ lên vì tìиɧ ɖu͙©, thấp giọng chửi thề một câu rồi tắt máy.
“Lại đây tiểu bảo bối ~” Tuỳ tiện ném điện thoại, Dung Giai gấp không chờ nổi ôm cô vào ngực, xoay người đè dưới thân.
Vưu Thị Họa lại không phối hợp tách hai chân như bình thường, mà vươn tay ôm lấy cổ thiếu niên, kéo anh lại gần mình, hai mũi cọ vào nhau vô cùng thân mật.
“Đi đi Dung Giai, đừng tuỳ hứng nữa.” Thiếu nữ dịu dàng nói ra những lời anh không muốn nghe.
“… Em có biết anh phải đi bao lâu không?” Dung Giai rầu rĩ đáp, trong lòng thầm mắng anh trai là đồ cáo già xảo quyệt, biết xuống tay từ Hoạ Hoạ khiến anh không từ chối được.
“Mặc kệ bao lâu em cũng chờ anh mà, sau này anh phải trở thành tổng tài bá đạo.” Vưu Thị Hoạ hôn lên chóp mũi anh, ôn tồn dỗ dành.
“…Sắp tới Giáng Sinh, còn cả Tết nữa, anh thật sự không muốn đi…” Dung Giai cẩn thận nằm lên người cô, thân mật không muốn cô đau.
“Chúng ta có thể gọi video mà, ngày tháng còn dài, chờ nghỉ đông, ngày nào em cũng ở bên anh được không?”
Vưu Thị Hoạ hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ, tay nhỏ không an phận vuốt ve sau lưng anh.
Dung Giai bị cô câu dẫn, kéo áo ngủ mỏng mang trên người cô xuống, cúi đầu hôn lên nụ hoa phấn nộn trước ngực, đáy mắt đỏ thẫm.
Vưu Thị Họa khẽ cười một tiếng, mở rộng hai chân để anh đòi hỏi, biết anh đã đồng ý.
Thật ra cô hiểu rõ, trời sinh Dung Giai đã thích hợp ở trong thương trường, cô cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ xử lý công việc của anh, trầm ổn trấn tĩnh không chút hoảng loạn, khuôn mặt tự tin, môi mỏng mím chặt, khác biệt hoàn toàn với ngày thường, vô cùng mê người.
Anh sớm rèn luyện một chút cũng tốt, dù sao sau này anh cũng phải tiếp nhận Dung thị, ừm, nói không chừng còn cả Vưu thị nữa.
Mà cô, chỉ cần làm một tiểu kiều thê bên cạnh anh là được rồi.
Nhiệt độ trong phòng ngày càng cao, Vưu Thị Hoạ bị hôn khó chịu, nhịn không được tách hai chân quấn lấy eo anh, Dung Giai thấy cô phối hợp, vui mừng hôn lên mặt nhỏ của cô, ngón tay thăm dò giữa hai chân, quả nhiên đã ướt đẫm một mảnh, lập tức đẩy eo, hoàn toàn đâm vào trong.
Một phòng cảnh xuân.