Thật thoải mái…
Dung Giai thở hổn hển, cả người mồ hôi đầm đìa, hai mắt trở nên mê ly.
Thì ra cảm giác được người mình yêu khẩu giao đúng là sung sướиɠ tới cực hạn, từ tâm đến thân, quả là dục tiên dục tử.
Anh hung hăng nhắm mắt, miễn cưỡng tìm thần trí trở lại, đưa tay nhét côn ŧᏂịŧ như sắp có phản ứng vào trong quần, hai mắt đỏ ngầu nhìn thiếu nữ còn đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Cô còn đang ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn anh, tóc đen hỗn độn, hai má ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt như còn chưa có phản ứng lại.
Trên mặt nhỏ tinh xảo của thiếu nữ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn có vài giọt theo cằm chảy xuống, đôi môi ướŧ áŧ kiều diễm cũng sưng đỏ không ít, bởi vì kinh ngạc còn hơi mở ra, một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra từ giữa môi…
Hình ảnh da^ʍ mĩ không nói nên lời.
Du͙© vọиɠ lại mãnh liệt ập tới trong nháy mắt, Dung Giai cảm thấy quần mình như sắp bị phá ra vậy.
“Bảo bối… mau nhổ ra!” Anh vội vàng ngồi xổm xuống, bàn tay đưa tới bên môi thiếu nữ, khuôn mặt nôn nóng.
Tiểu bảo bối yêu kiều mềm mại như vậy, sao anh có thể không nhịn nổi mà bắn vào miệng cô chứ, bảo bối chắc sẽ hận anh chết mất…
Anh có thể vì Vưu Thị Hoạ mà làm tất cả mọi chuyện, bao gồm dùng miệng lưỡi để lấy lòng cô, đương nhiên, anh cũng rất thích điều này, nhưng Vưu Thị Họa là bảo bối đầu quả tim của anh, anh không muốn cô vì anh mà làm những chuyện như vậy, lần này là anh không kịp phòng bị, cũng không nhịn nổi, nhưng tuyệt đối không có lần sau nữa!
Hai mắt Vưu Thị Họa cuối cùng cũng có phản ứng, cô nhìn thiếu niên xòe bàn tay ra trước mặt mình, lại nhìn dáng vẻ nôn nóng của anh, dứt khoát nuốt chất lỏng trong miệng xuống, còn vươn đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy từ trên mặt xuống.
Dung Giai kinh ngạc nhìn động tác của cô, cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Ưm… có chút nhiều?” Cô bình tĩnh chẹp miệng nói ra một câu đánh giá, không có phẫn nộ cũng không chán ghét, chỉ bình tĩnh nhấm nháp rồi nói cảm thụ của mình.
Vẫn ở mức độ cô có thể chấp nhận được, cũng không phải khó chịu, Vưu Thị Họa nghĩ thầm, chờ cô về nhà tìm tư liệu học tập, lại cố gắng luyện tập một chút, sau đó sẽ làm cho Dung Giai thoải mái.
Một lúc sau Dung Giai mới phản ứng lại, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào hạnh phúc, anh cúi người xuống giữ lấy eo cô, đè cô lên tường hung hăng hôn lên.
Đầu tiên anh hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của cô, khoang miệng ngọt ngào vẫn còn sót lại hương vị của anh, môi răng quấn quýt, cảm giác tê dại lan truyền toàn thân cả hai người, sau khi cái hôn kịch liệt triền miên này kết thúc, Dung Giai lại nhẹ nhàng hôn lên hai tròng mắt của cô, chóp mũi cao thẳng, khuôn mặt non mịn.
Vưu Thị Họa nhắm mắt để tùy ý anh hôn, đưa tay ôm chặt anh, bên môi cong lên.
Cô biết Dung Giai đang biểu đạt điều gì, đó là ba chữ anh từng nói với cô vô số lần.
Chậm rãi nhón chân, hai mắt thiếu nữ lập lòe ý cười, hơi thở ấm áp ở bên tai thiếu niên, trịnh trọng đáp lại, “Em cũng vậy.”
—— Anh yêu em.
—— Em cũng vậy.
Thân mình Dung Giai run nhẹ một chút, sau đó càng ôm chặt thân mình mềm mại của thiếu nữ, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, ở nơi thiếu nữ không nhìn thấy, hai mắt phiếm hồng.
Anh còn cho rằng sẽ phải đợi thật lâu, không nghĩ tới niềm vui hạnh phục này lại tới khi không hề có dấu hiệu.
Tiếng chuông vào lớp đột nhiên vang lên, lôi hai người ra khỏi không khí ngọt ngào.
“Đi thôi! Đi học!” Vưu Thị Họa ảo não đánh vào l*иg ngực anh một cái, buông tay ra, rời khóc l*иg ngực ấm áp của anh nhanh chóng sửa sang quần áo hỗn độn của mình.
“Đi học?” Dung Giai cách một lớp áo sơ mi xoa bộ ngực mềm mại của cô, một bên tận hưởng cảm giác này, một bên nguy hiểm híp mắt, “Người đàn ông của em vô dụng như vậy sao? Chỉ được mười phút? Hửm?”
Vưu Thị Họa tức giận đập tay anh một cái, cẩn thận suy nghĩ, mới phát hiện bây giờ đã hết một tiết, bọn họ làm ầm ĩ gần một tiếng đồng hồ rồi.
Nhìn thoáng qua đồng phục của anh, trừ nơi giữa hai chân căng phồng, toàn thân đều bình thường, cô thì ngược lại, mái tóc hỗn độn, áo sơ mi đồng phục rối loạn, thật không công bằng!
Dung Giai bị biểu tình của cô lấy lòng, nhịn cười giúp cô sửa sang lại quần áo, đầu tiên vươn ngón tay thon dài tới sau lưng giúp cô đóng đai an toàn áσ ɭóŧ, sau đó vô cùng chuyên nghiệp trở lại phía trước, thuận tiện xoa nắn ngực một chút.
Vưu Thị Họa trợn mắt há mồm nhìn động tác thuần thục của anh, trong lúc nhất thời không nói được câu gì.
Vẻ mặt Dung Giai còn nghiêm túc mà đè ép hai bên ngực cô lại sát nhau…
???
Vưu Thị Họa đen mặt, tàn nhẫn nhéo mặt anh một cái, lúc này thiếu niên mới nhe răng trợn mắt thu tay, nơi bị cô nhéo đỏ rực một mảng, buồn cười lại không thể cười.
Anh ngượng ngùng nhìn cô, cẩn thận đoán cảm xúc của cô lúc này, sau đó lại tiếp tục sửa quần áo lại giúp cô, thật may, không bị cô hất tay đi nữa.
Phía trên đã sửa sang lại, Dung Giai nửa quỳ dưới đất chỉnh nếp váy giúp cô, lúc không cẩn thận vén váy lên, liếc một cái đã thấy làn da đỏ rực ở đầu gối của cô.
Đáng chết! Vừa rồi anh lại quên mất cô quỳ trên mặt đất khẩu giao cho mình!
Dung Giai trầm mặt đứng dậy, ôm cô gái của mình tới đệm ngồi xuống, lại lần nữa nửa quỳ trước mặt cô cẩn thận xem xét.
Cũng may không bị trầy da, chỉ là quỳ lâu nên sưng đỏ một chút.
Dung Giai thương tiếc hôn lên đầu gối, giọng nói hối hận, “Đau không?”
Sao anh lại không nhớ tới sớm một chút chứ, cả người Họa Họa đều mềm mại, vừa rồi còn quỳ lâu như vậy, nhất định rất đau…
“Không sao.” Vưu Thị Họa đưa tay xoa đầu anh, giống như vuốt ve cún lớn đáng yêu, nhẹ nhàng trả lời, “Không đau, chúng ta mau về phòng học đi.”
“Không về, anh đưa bảo bối về Cửu Thiên nghỉ ngơi!” Dung Giai cẩn thận hôn lên đầu gối của cô, đứng dậy cẩn thận kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới của cô lần nữa, nhìn xem còn có chỗ nào bị thương không.
Quả nhiên vẫn còn!
Dung Giai lẳng lặng nhìn khóe môi của cô, nơi đó có một dấu vết bị xé rách rất nhỏ.
Vưu Thị Họa theo tầm mắt của anh chậm rãi xoa khóe môi mình, đau đớn rất nhỏ làm cô hồi tưởng lại dáng vẻ tàn sát bừa bãi của côn ŧᏂịŧ nóng bừng trong miệng mình…
Nóng bừng, tanh tanh, rất lớn…
“Do anh quá lớn đó!” Cô mềm mại oán hận như đang làm nũng.
Dung Giai mím môi, vô cùng đau lòng, nhìn vết thương của cô, miệng lẩm bẩm, “Không có lần sau nữa, không bao giờ nữa…”
“Em làm anh không thoải mái?” Vưu Thị Họa không muốn nhìn dáng vẻ khổ sở tự trách của anh, nhướn mày xuyên tạc ý tứ của anh.
“Đương nhiên không phải!” Dung Giai vội vàng phản bác, sao có thể chứ, lúc ở trong miệng nhỏ của cô dục tiên dục tử như vậy, đều là anh sai.
“Được rồi, em cũng không muốn về phòng học, chúng ta về nhà đi ~” Vưu Thị Họa uyển chuyển nhảy từ trên đệm xuống, cười tủm tỉm đưa tay cho anh.